Nghe được câu này của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm cảm thấy cậu có thể viết truyện ký cho hai người này, hành vi ghê tởm của hai người này nhất định phải lan truyền rộng rãi, để bách tính thiên hạ, mọi người đều biết đây mới là danh hiệu Đế hậu vốn có, xứng với thân phận cao quý của bọn họ.
Giang Lâm vỗ vỗ vai Vệ Vân Chiêu: “Chờ đến ngày đó, ta sẽ viết thoại bản, dựng thành kịch truyền khắp đại giang Nam Bắc, thay bọn họ tuyên truyền ‘danh tiếng tốt’.”
Tô Kiều nói đi lấy thư của phụ thân nàng ta viết, Vệ Vân Chiêu không đáp, hôm nay nhiều người chết như vậy, chắc chắn Trường Đức đế đã nhận được tin tức, cũng biết Tô Kiều đã đến Vệ gia, lúc này đi lấy thư, chẳng khác nào tự mình dâng mạng vào tay của Trường Đức đế.
Chỉ cần cầm lấy thư, chắc chắn Trường Đức đế sẽ nghĩ cách diệt trừ bọn họ.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Ở trong tình huống không biết xấu hổ như này, ông ta muốn người chết, như vậy quá dễ dàng.
“Đúng rồi, phụ thân ngươi có nói vì sao Trường Đức đế lại bảo ông ấy theo dõi phụ thân ta không?” Vệ Vân Chiêu hỏi.
Tô Kiều lắc đầu: “Chưa từng nhắc đến việc này, nhưng ở trong thư phụ thân ta nói mấy năm nay vẫn tốt, nhưng bị theo dõi động tĩnh, mấy năm gần đây mới để cho phụ thân ta làm chút việc gây phiền phức cho Vệ tướng quân, hoặc là truyền ít tin đồn.”
Từ khi Vệ Túc bắt đầu dẫn binh, thua ít thắng nhiều, những năm trước đây không biết từ đâu lan truyền là Thường Thắng tướng quân, có lẽ từ lúc đó Trường Đức đế bắt đầu sinh lòng kiêng kỵ với Vệ Túc.
Trong quân cũng từng xảy ra một số tin đồn, nói Vệ Túc hung ác tàn nhẫn giết người không chớp mắt, Vệ Vân Chiêu từng nghe người kể chuyện nói Vệ Túc là ác quỷ hóa thành, không chỉ tàn bạo thậm chí còn ăn thịt người, có lẽ cái này cũng là một trong những thủ đoạn của Trường Đức đế.
Chỉ có điều tin đồn không lớn, phụ thân hắn bao lâu nay đánh thắng bao nhiêu trận, đa số bách tính đều kính trọng yêu quý ông, tin đồn không có tác dụng gì.
Giang Lâm nói:”Còn có thể là nguyên nhân nào nữa, sợ Vệ gia công cao chấn thủ thôi, từ việc đổi niên hiệu vẫn luôn nhấn mạnh mình là minh quân có thể nhìn thấy ông ta rất quan tâm tên, cho nên ông ta tuyệt đối không thể chịu nổi khi bách tính chỉ biết Vệ gia mà không biết vị Hoàng đế là ông ta còn tồn tại, diệt trừ Vệ gia, vấn đề này dễ giải quyết rồi.”
Suy đoán của Giang Lâm không phải là không có lý, ăn cháo đá bát, từ xưa đến nay bậc đế vương luôn đối phó với võ tướng không từ thủ đoạn.
“Dù sao bất kể là nguyên nhân gì, những chuyện ông ta làm, thù nào cũng phải kết thúc, chúng ta làm chẳng qua chỉ là báo thù thôi.” Giang Lâm tổng kết.
Vệ Vân Chiêu gật đầu, nói với Tô Kiều: “Đêm nay ngươi ở lại trong phủ nghỉ một đêm, ngày mai tiễn ngươi về tiểu viện.”
Có lẽ ngày mai Doãn Kỵ sẽ đề cập tới vụ án này trong triều đình.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu rời đi, hai người trở về phòng, Giang Lâm thấy tâm tình hắn không tốt, đưa tay chọc chọc chọc mặt hắn: “Hiện tại ta bị thương, ngươi đừng nghĩ đến việc người bị thương là ta phải dỗ dành ngươi.”
Vệ Vân Chiêu giương mắt nhìn Giang Lâm, rất nghiêm túc nói: “Ta hơi buồn, thật không ngờ, ta chưa bao giờ nghĩ Tô Nguyên lại là do Trường Đức đế sắp xếp bên cạnh phụ thân ta.”
Tô Nguyên là do một tay phụ thân hắn đề cử đi lên, phụ thân đối đãi với ông ta và một người khác như anh em, đến đầu…
Vệ Vân Chiêu thở dài, giang tay với Giang Lâm: “Phu nhân, ta muốn ôm ngươi.”
Giang Lâm đáp ứng yêu cầu của hắn, vừa mới chạm vào, Giang Lâm chợt nghe Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân, bây giờ ta không nói ta muốn mượn cơ hội này để chiếm tiện nghi ngươi đâu.”
Giang Lâm nghe vậy, đưa tay nắm lấy cằm hắn hôn một cái: “Bây giờ không biết là ai đang chiếm tiện nghi ai đâu.” Giang Lâm tiến lên nhỏ giọng thì thầm vào tai hắn: “Cơ thể ngươi từ trên xuống dưới đều bị ta sờ hết rồi.”
Giang Lâm cảm thấy mình không thiệt thòi chút nào.
Vệ Vân Chiêu không biết phải làm sao chỉ có thể nói: “Phu nhân không hổ là phu nhân, vi phu cam tâm tình nguyện cho ngươi… sờ.”
Giang Lâm tiện tay sờ ngực hắn một cái: “Ngươi cho rằng không tình nguyện là ta không sờ sao, cả cơ thể ngươi, từ trên xuống dưới đều là của ta.” Vậy nên muốn sờ là sờ.
Vệ Vân Chiêu cười khẽ, nhìn Giang Lâm nói: “Có phu nhân ở đây, ta sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.”
Vẻ mặt Giang Lâm kiêu ngạo, vậy không nhìn xem cậu là ai.
Vệ Vân Chiêu bị sự đáng yêu của phu nhân làm cho bật cười, tâm tình cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Thời gian không còn sớm nữa, hai người cười đùa trong chốc lát rồi đi tắm gội rửa mặt, vết thương trên người Giang Lâm không được dính nước, nên cậu hưởng thụ một lần được phu quân xoa bóp, phục vụ, Giang Lâm thấy rất thoải mái.
Cậu vui vẻ lên giường, bàn bạc với Vệ Vân Chiêu về những việc cần làm vào ngày mai.
Lão binh bị giết hôm nay là do Vệ Vân Chiêu sắp xếp, người ăn xin cũng là do bọn họ tìm được để hỗ trợ theo dõi, sợ có ai đánh chủ ý của Tô Kiều, nếu như phát hiện có người nào gần đó lén lén lút lút phải đi báo tin ngay, mỗi ngày được một bữa cơm no.
Nhưng Giang Lâm bọn họ không ngờ rằng, những sát thủ kia ngay cả đám ăn mày cũng không buông tha, giết hết sạch.
Giang Lâm nói: “Ngày mai ta cầm ít bạc đi tìm Vương Tam, đến nha môn lấy thi thể, cố gắng an táng cho bọn họ.
Nếu vẫn còn người thân, trẻ con thì chịu trách nhiệm nuôi lớn, khi nào trưởng thành sẽ tìm cho ít công việc, không đến nỗi lo lắng vì kế sinh nhai.”
“Về phía lão binh, nếu có gia đình ngươi cho Tuân Thất đến một chuyến, tặng bạc cho họ, nếu như không có, đến lúc đó ta cho Thường An đến nhặt xác bọn họ để chôn cất, đây là chúng ta mắc nợ họ.”
Nếu như không phải bọn họ sắp xếp để bảo vệ Tô Kiều thì những người này sẽ không chết.
Giang Lâm nói xong, cảm thấy trong người không thoải mái liền đứng dậy, nhìn thời đại hòa bình coi mạng người như cỏ rác, Giang Lâm cảm thấy còn tàn nhẫn hơn so với thời tận thế.
Vệ Vân Chiêu đang muốn lên tiếng an ủi cậu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô: “Kẻ nào?”
Vệ Vân Chiêu lập tức chống cơ thể lên: “Là giọng của Tuân Thất.”
Giang Lâm cũng đứng dậy xuống giường: “Ta đi xem.” Bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.
Giang Lâm vừa mở cửa, đã thấy Tuân Thất và người áo đen đánh nhau trong viện, một người trong số đó thấy Giang Lâm đi ra, lập tức đổi mục tiêu tấn công về phía cậu.
Mũi kiếm lóe sáng, người áo đen đầy sát khí bay về phía cậu, muốn lấy mạng cậu bằng được.
“Đến nhanh vậy sao, xem ra chủ tử của các ngươi sợ rồi.” Giang Lâm lạnh lùng nói, tiến lên đón.
Đối phương không tiếp lời Giang Lâm chỉ muốn lấy mạng cậu, đợt tấn công ác liệt, chiêu nào chiêu ấy đều hung ác.
Trình độ của người áo đen cao hơn rất nhiều so với những người ban ngày, trên người Giang Lâm có vết thương, đối phó rất khó khăn, ngay lúc sắp bị thương, đột nhiên có một con dao găm bay từ trong phòng ra, sượt qua cổ người áo đen, người áo đen không kịp ngăn, cổ bị thương.
Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn xuất hiện ở cửa ra vào, nói với Giang Lâm: “Phu nhân, ngươi đi giúp Tuân Thất, người này giao cho ta là được.”
Giang Lâm vừa định đáp được, chợt thấy một người bịt mặt một thân áo trắng từ trên trời rơi xuống, đứng ở giữa sân, động thủ với mấy người áo đen đang vây quanh Tuân Thất.
Tuân Thất có người giúp đỡ, Giang Lâm không đi qua đó nữa, liên thủ với Vệ Vân Chiêu giải quyết người mặc áo đen trước mặt, rõ ràng người này dẫn đầu, trình độ cao nhất, một mình Giang Lâm có hơi tốn công, nhưng có Vệ Vân Chiêu hỗ trợ, giải quyết dễ hơn rất nhiều.
Khi Giang Lâm muốn lấy kiếm của người áo đen để giết chết gã, đột nhiên Vệ Vân Chiêu lên tiếng: “Phu nhân, giữ người sống.”
Phản ứng cơ thể của Giang Lâm nhanh hơn não, trực tiếp đấm vào quai hàm của người áo đen một cái, bên trái bên phải mỗi chỗ một phát.
Hành động của cậu khiến Vệ Vân Chiêu khó hiểu: “Phu nhân đang trút giận sao?” Đánh thẳng vào mặt như thế.
Giang Lâm ngoảnh đầu lại: “Những người này không phải là tử sĩ à? Ta sợ trong miệng gã giấu độc sẽ tự sát.” Dù sao trong phim đều diễn như vậy.
“Ta đánh độc của gã ra.” Giang Lâm vừa nói vừa muốn đấm thêm hai phát.
Kết quả là nắm đấm còn chưa hạ xuống, người áo đen đã kéo khăn che mặt xuống nhổ ra một búng máu, trong đó còn có một chiếc răng.
Giang Lâm theo bản năng xin lỗi: “Ngại quá, ra tay hơi nặng.”
Người áo đen lạnh lùng liếc nhìn Giang Lâm, ánh mắt như muốn ăn thịt người, Vệ Vân Chiêu hơi buồn cười, bảo Giang Lâm giao lại người này cho mình, cậu đi giúp Tuân Thất một tay.
Tuân Thất ở bên kia có người áo trắng che mặt gia nhập, đối phó không tốn sức, Giang Lâm qua đó chưa kịp tham gia chiến trường đã kết thúc.
Cũng giữ lại một người sống, những người còn lại đều chết hết ở dưới kiếm của người áo trắng.
Giang Lâm nhìn đối phương, dựa vào sáu điểm, khẽ gật đầu với đối phương, Giang Lâm tiện thể chỉ phòng của Tô Kiều cho y: “Ở kia, đi thăm nàng ấy một chút đi.”
Việt Hằng nói cảm ơn, đi về phía mà Giang Lâm chỉ.
Tuân Thất gọi quản gia đến mang thi thể đi, khi cao thủ này vào phủ, căn bản gia đinh bảo vệ bình thường không đối phó được, chỉ đứng ở xung quanh không tiến lên, lúc này đúng lúc thu dọn tàn cuộc.
Tuân Thất cầm dây thừng trói hai người áo đen còn sống lại, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Thiếu gia, thẩm vấn luôn không?”
Thấy bộ dạng của hai người này, Giang Lâm cảm thấy có lẽ thẩm vấn cũng chẳng được gì.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Không thẩm vấn, trói rồi giam lại là được rồi, để ngày mai quản gia mang những thi thể này đến nha môn, tố cáo cho Doãn đại nhân, đây đều là những người được phái đến giết Tô Kiều.”
Đối phương đã phái người đến tất nhiên sẽ chú ý động tĩnh của Vệ gia, phát hiện số lượng thi thể không đúng, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.
Vệ Vân Chiêu muốn đợi đối phương sốt ruột, gấp gáp chủ động tìm đến hắn.
Giang Lâm xách người giúp Tuân Thất, xách theo người mặc áo đen bị cậu đánh rụng răng ném vào trong phòng chứa củi, đồng thời đe dọa nói: “Ngươi ngoan ngoãn chút đừng nghĩ đến chuyện cắn lưỡi tự tử, nếu không khi ngươi chết ta nhổ hết răng của ngươi để ngươi chết không toàn thây.”
Người áo đen: “…”
Tuân Thất thì lại kinh ngạc lên tiếng: “A, hóa ra như vậy cũng được xem như là chết không toàn thây hả, Thiếu phu nhân ngài thật thông minh.”
Người áo đen lạnh lùng nói ra hai chữ: “Đồ ngu.”
Sau đó nhảy lên chủ động đóng cửa lại, vẻ mặt thể hiện rõ ràng sự chán ghét.
Tuân Thất không chịu, đạp cửa: “Ngu thì làm sao, ngay cả đồ ngu ngươi cũng không đánh lại, có thấy mất mặt không!”
Giang Lâm: “…” Giang Lâm cảm thấy đồ ngu là đang mắng cậu.
Cậu nhanh chóng ngăn cản Tuân Thất: “Được rồi, được rồi, chúng ta không so đo với bại tướng ở dưới tay, cứ để hắn ta tự cho là thông minh bị nhốt trong phòng chứa củi đi.” Đừng bộc lộ trí thông minh của phe mình.
Tuân Thất rất nghe lời, khóa cửa phòng chứa củi lại rồi đi cùng Giang Lâm, vừa đi bên cạnh vừa hỏi: “Thiếu phu nhân, nếu như nói sau khi chết nhổ sạch răng được tính là chết không toàn thây, vậy thì cạo sạch tóc cũng như vậy.
Ta cảm thấy chỉ nhổ răng thôi có lợi cho bọn chúng quá, đến lúc đó chúng ta cạo sạch tóc của hai người kia đi, như vậy sẽ rõ hơn là nhổ hết răng.”
Sao không chặt xác luôn cho rõ, Giang Lâm im lặng chửi.
Nhưng vì do cậu đầu têu, cậu cũng không biết ngượng phụ họa với Tuân Thất, cho rằng chính xác phải như vậy.
Tuân Thất cũng vui vẻ, khen Thiếu phu nhân thông minh, Thiếu phu nhân là người tốt bụng.
Mãi cho đến khi trở về Chiêu Vân Uyển, thấy Vệ Vân Chiêu chờ ở cửa, y mới biến mất.
Sau khi đến gần, Vệ Vân Chiêu hỏi Giang Lâm có đụng phải vết thương không, có cần phải bôi thuốc lại không, Giang Lâm lắc đầu: “Ta không sao.”
Đoán chừng một lát nữa Việt Hằng sẽ tìm bọn họ nói chuyện, hai người đều chưa về phòng luôn, lại ngồi ở trong đình nói chuyện, nói vị nào đó chó cùng rứt giậu.
“Nhìn thế này, không chỉ muốn động vào Tô Kiều còn muốn diệt trừ chúng ta, thật sự rất gấp, sau này chúng ta cần phòng bị cẩn thận.”
Vệ Vân Chiêu nhìn thấy Lục hoàng tử đang đi về phía bọn họ: “Có lẽ vậy, nhưng người nên đề phòng không phải là chúng ta.”
Tô Kiều bị thương nặng như vậy, nếu Việt Hằng thực sự thích nàng ta, dĩ nhiên sẽ không quên đi được việc này, Vệ Vân Chiêu còn nhớ vị nào đó là hoa khôi giống như Giang Cẩm Nguyệt, sau khi vào cung vẫn không có động tĩnh gì, đến trình độ này cũng nên có.
Lục hoàng tử đi vào trong đình, ngồi xuống, nói cảm ơn với hai người Giang Lâm: “Đa tạ hai vị huynh trưởng.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhau, xưng hô thế này có hơi tế nhị.
Giang Lâm hắng giọng ho khan: “Khụ, cái này, cũng không cần phải như vậy, Tô Kiều là người trong nhà, bọn ta dĩ nhiên sẽ bảo vệ nàng.” Huynh trưởng cái gì chứ, không dám nhận, cũng không muốn làm.
Vệ Vân Chiêu không muốn làm huynh trưởng, chỉ hỏi Lục hoàng tử có ý kiến gì với chuyện này không.
Giang Lâm ở bên cạnh gật đầu: “Trước đây không phải ngài điều tra chuyện của Tô Kiều sao, cho nên có phải ngài đã sớm biết Hoàng đế phụ hoàng của ngài đã làm những gì đúng không?”
Việt Hằng lắc đầu: “Ta chỉ biết nàng ấy là con gái của Tô gia, cho đến hôm nay ta cũng mới biết không phải Hoàng hậu sắp xếp người truy sát nàng, ban đầu ta cho là Tô tướng quân giống như Vệ tướng quân, đều bị Hoàng hậu mưu tính hại chết ở trên chiến trường.”
Với chuyện này, Việt Hằng không muốn giấu nữa: “Ban đầu ta tiếp cận nàng ấy là vì mượn chuyện Tô gia diệt môn để đối phó với mẹ con Hoàng hậu.”
“Thủ hạ ta tra được Tô gia và thông gia bên đó bị diệt môn, vẫn còn con gái Tô gia là người duy nhất may mắn còn sống sót sau khi bị truy sát, ta nghi ngờ là do Hoàng hậu làm, là bà ta muốn giết người diệt khẩu, giống như Hoàng hậu vẫn luôn muốn xóa sổ Vệ gia hoàn toàn, cho nên sau khi hỏi thăm tung tích của Tô Kiều, ta cố tình tiếp cận nàng ấy, giành được sự tin tưởng của nàng, muốn moi ra chứng cứ Hoàng hậu ra tay từ trong miệng nàng để đối phó với phe Hoàng hậu.”
Vệ Vân Chiêu nhìn Việt Hằng, ánh mặt hơi lạnh: “Ta nhớ Tô Kiều từng nói, ngài quen nàng bởi vì nàng bị người truy sát tìm thấy, ngài cứu nàng ấy.
Cho nên đây không phải là lần đầu tiên ngài gặp nàng ấy, những người kia tìm được nàng ấy cũng là giả, tất cả đều là cố tình sắp xếp phải không?”
“Không phải.” Việt Hằng phủ nhận: “Mặc dù lòng dạ ta ác độc không từ mọi thủ đoạn, nhưng ta sẽ không ra tay với người của mình, những người kia thật sự truy sát nàng ấy.”
“Ngày đó cứu nàng ấy quả thực không phải là lần đầu tiên ta gặp nàng ấy, nàng ấy đến Thịnh Kinh bị bán vào thanh lâu chưa được bao lâu ta đã gặp nàng ấy, vốn là ta định tìm cơ hội chuộc nàng ra nhưng không ngờ lại có người nẫng tay trên.” Ánh mắt Việt Hằng dừng trên người Giang Lâm.
Vẻ mặt Giang Lâm vô tội: “Đây thật sự là trùng hợp, lúc ấy ta chỉ muốn mua người nào đó tặng cho An Dương Bá nhân dịp sinh nhật sắp tới thôi.”
Việt Hằng nói: “Ta biết, từ khi nàng ấy ra ngoài ta vẫn cho người âm thầm theo dõi nàng, chờ những người kia tìm được nàng ấy rồi khi đó ta mới xuất hiện.”
Ơn cứu mạng, một cơ hội tốt để tiếp cận Tô Kiều.
“Nàng ấy biết ta có mục đích không tốt, ta cũng chưa từng giấu diếm, lỡ động lòng là chuyện ngoài ý muốn.” Chỉ là việc ngoài ý muốn này lại có ảnh hưởng lớn hơn so với tất cả mục đích mang đến, y tự giễu cười một tiếng: “Có lúc ta sắp nhanh chóng quên đi vì sao mình lại tiếp cận nàng ấy.”
Đây là hai người sống tỉnh táo nhất, Giang Lâm kết luận.
Vệ Vân Chiêu ngắt lời Việt Hằng: “Chuyện tình cảm có gì sau này nói lại, ta muốn biết kẻ giết nàng ấy đã sớm phát hiện nhưng đến hôm nay mới ra tay, hơn nữa không kịp đợi đến trời sáng.”
Xem xét từ hành động của đối phương, nhất định là muốn lấy mật thư trong tay Tô Kiều, nếu như mật thư quan trọng như vậy, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua trong mấy tháng.
Việt Hằng giải thích: “Ta đã làm một số thủ đoạn, để bọng chúng lầm tưởng Tô Kiều đã rời khỏi Thịnh Kinh đi đến nơi khác, nên là người của ta bị bại lộ, hơn nữa bọn chúng phát hiện có người đang âm thầm bảo vệ Tô Kiều, cho nên bọn chúng lấy lại tinh thần liền muốn giết nàng ấy ngay lập tức.”
Có người âm thầm bảo vệ, điều này chứng minh rất có thể Tô Kiều nói bí mật trên người nàng cho người khác, cho nên lấy được mật thư và diệt trừ nàng đều vô cùng cấp bách.
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đồng thời nghĩ đến Giang Cẩm Nguyệt giả, ngược lại tin tưởng lời nói của Việt Hằng, ở phương diện này y vẫn còn có chút thủ đoạn.
Nói xong rồi, bây giờ nên nói xem chuyện này phải làm sao, ý của Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu là làm lớn chuyện này lên, đẩy lên người của Hoàng hậu.
Còn lý do Hoàng hậu làm như thế dĩ nhiên là giết người diệt khẩu: Hoàng hậu mua chuộc Tô Nguyên, để Tô Nguyên giết Vệ tướng quân, nhưng Tô Nguyên không làm, còn để lại bằng chứng Hoàng hậu yêu cầu Tô Nguyên giết người đồng thời còn đuổi ông ta về lại Tô gia ở Giang Nam, cho nên Hoàng hậu diệt cả nhà Tô gia, còn liên tục truy sát Tô Kiều có ý đồ lấy lại chứng cứ đồng thời bịt luôn đầu mối.
Nói đơn giản là đẩy toàn bộ những chuyện Trường Đức đế làm lên người Hoàng hậu, nhưng Trường Đức đế không thể công khai mật thư, cho nên ông ta sẽ cố gắng bảo vệ Hoàng hậu biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, hoặc là cùng nhau đạp Hoàng hậu một cái, mạnh mẽ chụp cái mũ này lên đầu bà ta, không để cho Hoàng hậu có cơ hội phản bác.
Sau khi làm lớn chuyện, không thể dễ dàng thu nhỏ lại được, kết quả thứ hai là lựa chọn duy nhất của Trường Đức đế, bây giờ không diệt trừ được Trường Đức đế, trước tiên phải kéo Hoàng hậu xuống.
Việt Hằng tỏ thái độ: “Ta có thể để ông ta ý thức được chuyện này sẽ đẩy lên người Hoàng hậu, các ngươi chỉ cần làm lớn chuyện này lên là được rồi.
Nhưng có một vấn đề, một chuyện dùng hai lần sẽ không có hiệu quả tốt.”
Việt Hằng biết rằng mục đích thực sự của bọn họ không phải là Hoàng hậu.
Vệ Vân Chiêu trầm giọng nói: “Đó là lý do Hoàng hậu không thể chết được, chẳng những không thể chết, cuối cùng chúng ta phải để cho bà ta tự mình dẫm lại.” Trường Đức đế chụp tất cả tội danh lên đầu như thế nào, cho dù Hoàng hậu có ra sao cũng sẽ trả lại tất cả cho Trường Đức đế.
Giang Lâm bổ sung: “Nếu có thể kết thúc sau khi Hoàng hậu dẫm lên Trường Đức đế xong, sẽ tuôn ra Hoàng hậu đã từng phạm phải tội lớn không thể tha thứ, như vậy sẽ càng thêm hay.”
Người nói cố tình, người nghe cố ý, Việt Hằng cảm giác Giang Lâm đang ám chỉ y.
Nhưng nhanh chóng bị Việt Hằng phủ nhận, rất ít người biết thân phận của y và mẫu phi bị hại, mà Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu chắc chắn không biết.
“Lại nói điện hạ, vừa rồi ngài đi gặp Tô Kiều muội muội, nàng ấy không cho ngài vẻ mặt bỏ rơi hay nói gì là chấm dứt ở đây không?”
Việt Hằng không hiểu câu này của Giang Lâm có ý gì, chợt nghe cậu lên tiếng, nói xong còn nhìn mình cười, vẻ mặt kỳ quái.
Việt Hằng: “Nếu ta nói không có, ngươi sẽ rất thất vọng phải không?”
Giang Lâm lắc đầu: “Hoàn toàn trái ngược, nếu có ta mới thất vọng.”
Việt Hằng không hiểu, Giang Lâm phân tích cho y: “Ngài nhìn xem, thù giết cha, phụ hoàng của ngài không chỉ giết phụ thân của nàng, còn giết cả nhà nàng, hành hạ người ta thành dạng như vậy, nàng vẫn không trách chút nào, ngài cảm thấy là quá tỉnh táo hay là yêu ngài quá sâu nặng, cho nên ngay cả những thứ này không cần thiết nữa.”
Việt Hằng khẽ nhíu mày: “Nhưng những việc này không phải ta làm, hơn nữa, ông ta cũng là kẻ thù của ta.” Y không thích Giang Lâm nói như vậy.
“Đúng, chuyện này không liên quan đến ngài, nhưng ngài là con trai kẻ thù của Tô Kiều muội muội, chỉ dựa vào điểm này giữa hai người đã có ngăn cách.
Hoặc là ngài có thể suy nghĩ lại một chút, nếu như ngài thích một người mà phụ thân của người đó lại giết người thân của mình, ngài sẽ nghĩ như thế nào?”
Từ góc độ lý trí, lỗi lầm của thế hệ trước không nên liên lụy đến thế hệ sau, nhưng người có tình cảm, nhiều khi tình cảm cũng không công nhận lý trí.
Việt Hằng là người thông minh, Giang Lâm ẩn ý một chút đã nhanh chóng hiểu ra, Tô Kiều rất yêu y nhưng chưa bao giờ nghĩ đến muốn sống cùng y đến hết đời, nếu không đã không tức giận hay oán trách.
Việt Hằng đứng dậy, chạy thẳng đến phòng của Tô Kiều.
Người đi rồi, Giang Lâm cũng đẩy Vệ Vân Chiêu vào nhà, Vệ Vân Chiêu hỏi Giang Lâm: “Không phải lúc trước nói không dính vào chuyện của bọn họ sao, sao đêm nay lại đột nhiên nhắc nhở Lục hoàng tử?”
Giang Lâm: “Đó là trước kia, bây giờ thì khác, tay chân của Tô Kiều bị phế, hành động bất tiện, cần phải có người chăm sóc, còn cần người tìm đại phu chữa trị cho, hơn nữa, nhũ mẫu của nàng đã mất, nàng ấy sống một mình trên đời không có nổi một người thân, ta không nghĩ chỉ vì báo thù mà nàng ấy tiếp tục sống, bởi vì trả thù xong nàng ấy sẽ không còn hy vọng.”
Người không còn hy vọng sẽ như thế nào đây?
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Giang Lâm ôm Vệ Vân Chiêu lên giường, ôm người thật chặt: “Buồn ngủ quá, đi ngủ thôi.”
Vệ Vân Chiêu cẩn thận tránh đụng vào vết thương của Giang Lâm: “Được, ngủ thôi.”
Ngày hôm nay đúng là hơi mệt.
Sáng sớm hôm sau, Giang Lâm đưa Tô Kiều đến tiểu viện, đồng thời còn dặn dò Tô Kiều: “Nếu như lại có người đến giết ngươi, ngươi chỉ cần nói cho đối phương biết, ngươi vừa chết thì mật thư sẽ được phát tán đầy đường, để bọn họ ra tay thử xem.”
Tối hôm qua lại thất bại, sáng nay những thi thể này được đưa đến nha môn, có lẽ sẽ sợ ném chuột vỡ bình nên thu lại một chút.
Lục hoàng tử cũng phái người đến bảo vệ Tô Kiều, Giang Lâm không quá lo lắng về an toàn của nàng ta, chỉ để Bạch Vi đến chăm sóc nàng ta.
Nhưng cậu đi được vài bước lại quay trở về, không nhịn được nghe ngóng chuyện nàng ta và Lục hoàng tử: “Tối hôm qua hai người nói chuyện thế nào rồi?”
Tô Kiều bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thiếu phu nhân, ta biết ngay là ngài nói.”
Giang Lâm thừa nhận: “Đúng, là ta nói, vậy nói chuyện có tốt không?”
Tô Kiều lắc đầu, lộ ra chút đau buồn: “Thiếu phu nhân ngài nói đúng, ta nên quan tâm đến y, nhưng ta ngại.
Ta không thể quên được những người chết trước mắt ta, cho dù y cũng giống ta cực kỳ hận tên cẩu Hoàng đế kia nhưng y lại là con trai của cẩu Hoàng đế, ta không thể vượt qua được rào cảm trong lòng.”
Giang Lâm đưa tay vỗ vỗ đầu Tô Kiều: “Thật ra tốt hơn ta nghĩ, ít nhất không nói chắc chắn giống như lần trước rằng hai người các ngươi không thể.
Sau này ngươi sẽ biết, Lục hoàng tử hận cẩu Hoàng đế không ít như ngươi đâu.”
“Mà giữa các ngươi muốn thế nào cũng phải từ từ, ngoài báo thù ra, ngươi vẫn còn chuyện khác có thể làm, cũng vẫn còn những người khác sẽ bảo vệ ngươi, không phải chỉ còn một mình ngươi.”.