Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay


Doãn Kỵ nói lại công văn một lần nữa khiến văn võ cả triều khiếp sợ, ngoại trừ ít người có lẽ đã sớm đoán ra hoặc biết tình hình bên trong, đại đa số đều không tin, bọn họ không ngờ, đường đường là Đại tướng quân nhị phẩm, vậy mà không phải là do tử trận trên chiến trường mà là bị người khác mưu hại.
Còn có một vị Phó tướng tam phẩm và một tiểu đội quân đều mất mạng vì mắc phải âm mưu.
Thực sự khiến người ta khó có thể tin được.
Võ tướng bên kia đã bước ra khỏi hàng hi vọng Trường Đức đế trả công đạo cho nhóm người Vệ Túc, đường đường là Đại tướng quân lại chết không rõ ràng như vậy, còn những tướng sĩ đang phòng thủ nơi biên ải họ vô tội.
Quan văn làm việc, gần đây nếu chú ý động não và không nói suông, bọn họ trước tiên sẽ nghĩ tới là ai có có bản lĩnh dám mưu hại Đại tướng quân nhị phẩm, lại kết hợp với những chuyện phát sinh vừa qua, trong lòng đã có chút manh mối.
Nhóm người Thái tử không có ý kiến, dù sao địa vị Hoàng hậu vững chắc, là trợ lực lớn để Thái tử lên ngôi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Hoàng hậu xảy ra chuyện, Thái tử cũng lâm nguy, huống chi Hoàng thượng còn có ý nâng đỡ Đại hoàng tử chống lại Thái tử, vậy nên Hoàng hậu lại càng không thể xảy ra chuyện gì.
Mà những người trung lập, có lẽ là từng có giao tình với Vệ Túc, tất cả đều bảo Trường Đức đế điều tra rõ, chuyện này chung quy lại phải có câu trả lời mới được.
Trường Đức đế dĩ nhiên đã sớm có chuẩn bị để giải thích, sau khi bãi triều ông ta liền triệu kiến Hoàng hậu.
Hoàng hậu trang điểm xinh đẹp tới Tuyên Chính điện, ánh mắt của Trường Đức đế chỉ nhìn Hoàng hậu trong phút chốc, rồi nhanh chóng rời đi chỗ khác, không cảm thấy kinh diễm cũng không có chút cảm tình nào.
Trong điện ngoại trừ Trường Đức đế ra còn có Thái tử và mấy vị lão thần trong triều, Doãn Kỵ là người điều tra vụ án cũng ở đây.
Hoàng hậu hành lễ xong, Trường Đức đế cho ngồi, đồng thời cũng để Doãn Kỵ nói lại chuyện hai vị võ tướng Tô Nguyên và Vệ Túc bị mưu hại, đợi Doãn Kỵ nói xong, Trường Đức đế liền hỏi Hoàng hậu: “Hoàng hậu, chuyện này nàng thấy thế nào?”
Hoàng hậu vẫn duy trì nụ cười đoan trang: “Thần thiếp thấy rằng đã hai người kia đã chết thật là oan uổng, thần thiếp nghe nói thi thể của hai vị Tướng quân này vẫn còn ở biên ải, không bằng Hoàng thượng hạ chỉ khiêng quan tài của bọn họ trở về Thịnh Kinh, an táng long trọng cho hai vị này, để bày tỏ tâm ý yêu mến của Hoàng thượng với trung thần lương tướng.”
“Đúng rồi, thần thiếp còn nghe nói Tô gia chỉ còn lại duy nhất một người con gái, cô gái này một thân một mình sống sót đúng là không dễ, thần thiếp thấy hay là Hoàng thượng ban hôn cho con gái Tô gia thì sao? Thần thiếp cảm thấy Hằng Nhi không tệ, con gái Tô gia tuy rằng có thân phận thấp hơn Hằng Nhi, nhưng nguyên nhân như vậy, mới càng thể hiện Hoàng thượng yêu mến Tô Nguyên tướng quân.”
Hoàng hậu bày tỏ sự thương xót, không chỉ tìm cho con trai mình Hoàng tử phi, còn sắp xếp xong xuôi hậu sự cho hai người Vệ Túc và Tô Nguyên, nhưng không hề đề cập tới cái chết của hai người Vệ Túc có liên quan gì đến bà ta.
Trường Đức đế nhìn Hoàng hậu hồi lâu: “Hoàng hậu, nàng có biết Vệ Túc chết như thế nào không?”
Hoàng hậu đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp là người hậu cung, làm sao biết được một vị Tướng quân đánh giặc ở biên ải xa xôi chết như thế nào.”
“Thật sao? Ngược lại trẫm biết một số chuyện hay là nói cho Hoàng hậu nghe một chút.” Trường Đức đế đưa tay, Can Vĩnh Phúc đặt một bản tấu chương vào tay Trường Đức đế.
Trường Đức đế mở tấu chương ra, nhìn rồi đọc: “Trên này viết Hoàng hậu với Vệ Túc tình sâu nghĩa nặng, Vệ Túc là người không thức thời, lại không để ý tới Hoàng hậu, chạy đến biên ải đánh giặc, Hoàng hậu mong nhưng không được vậy nên vì yêu sinh hận, dưới sự giận dữ, mua chuộc Phó tướng bên cạnh Vệ Túc để hắn giết Vệ Túc, Hoàng hậu, có gì sai sao?”
“À, vẫn chưa xong, sau khi Vệ Túc chết, nàng liền lại sai người giết Phó tướng Tô Nguyên, trước khi hắn chết đã kịp đưa thư cho Tô gia, Hoàng hậu lại ra chiêu giết người diệt khẩu, tiêu diệt tất cả mọi người ở Tô gia, thậm chí ngay cả thông gia của Tô Nguyên là Lư gia cũng không tha.”
“Tiếc là Tô gia mạng lớn, vẫn còn người giấu bằng chứng Hoàng hậu mua chuộc Tô Nguyên giết người, cho nên Hoàng hậu đã phái người truy sát con gái Tô Nguyên là Tô Kiều ở trên đường.

Tô Kiều liên tiếp trải qua nhiều gian khổ từ Giang Nam đến Thịnh Kinh, chỉ muốn vì phụ thân và hơn trăm người của hai nhà Tô Lư cầu xin một người đòi công đạo, mà Hoàng hậu ngươi sợ Tô Kiều tiết lộ bí mật, cuối cùng kẻ được sai khiến muốn giết con bé, còn giết mười mấy dân chúng vô tội.”
Trường Đức đế nhìn Hoàng hậu rồi hỏi: “Hoàng hậu, những thứ được viết trên tấu chương này là thật, nàng thật sự vì lợi ích một người mà lại sát hại trung lương, còn sai người giết hơn trăm mạng người của hai nhà Tô Lư sao?”
Sắc mặt Hoàng hậu không thay đổi: “Hoàng thượng, nếu thần thiếp nói trên này không có một câu là thật, Hoàng thượng có bằng lòng tin thần thiếp không?”
“Vậy sao, có thật là không có một câu nào là thật không?” Giọng điệu Trường Đức đế hơi mang theo uy hiếp.
Hoàng hậu vẫn tâm tịnh như nước: “Đúng, thần thiếp cho rằng không một câu nào là thật.”
Trường Đức đế giơ tay ném một quyển sách ra trước mặt Hoàng hậu: “Vậy nàng nhìn cái này đi, nàng còn dám nói không câu nào là thật, Hoàng hậu, nàng thật to gan.”
Dĩ nhiên là sách «Tương hậu tình cừu lục» cứ như vậy đập đến trước mặt Hoàng hậu, sự bình tĩnh mà Hoàng hậu cố gắng duy trì bị rạn nứt sau khi nhìn thấy quyển sách này, bà ta biết sách là do ai viết, nội dung trên đó thật giả lại càng quá rõ ràng, Hoàng hậu cúi đầu không nói.
Trường Đức đế giận dữ hỏi: “Hoàng hậu muốn trẫm gọi Tào lão gia tử và muội muội gả ra ngoài của nàng đến để đối chất nàng mới chịu nhận hay sao?”
Hoàng hậu quỳ xuống: “Hoàng thượng, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, thần thiếp chưa bao giờ đính ước với Vệ Túc, càng không có tư tình, cái gì mà vì yêu sinh hận sát hại trung lương lại càng không, Hoàng thượng không muốn tin thần thiếp sao?”
Trường Đức đế cả giận nói: “Nàng cũng xứng để ta tin à, đường đường là Hoàng hậu còn muốn câu dẫn hạ thần, làm loạn hậu cung, thân là Hoàng hậu không tuân thủ chuẩn mực đạo đức, không biết xấu hổ, nàng bảo trẫm tin nàng thế nào!”
Thái tử trông thấy Trường Đức đế mắng Hoàng hậu ngay trước mặt triều thần, hắn ta có chút không thể chấp nhận được, lập tức đứng ra giúp Hoàng hậu nói chuyện: “Phụ hoàng, người và mẫu hậu đã là phu thê với nhau từ khi còn niên thiếu, chung sống với nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không hiểu rõ mẫu hậu là người như nào sao, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì sai với phụ hoàng, xin phụ hoàng đừng vì một quyển thoại không có căn cứ ở chợ mà vu oan cho mẫu hậu, làm tổn thương tình cảm đôi bên.”
Ánh mắt Trường Đức đế dừng trên người Thái tử, trước đây không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện nhìn Thái tử hơi chướng mắt.
Nếu Vệ Túc không thức thời, thông đồng với Hoàng hậu, vậy Thái tử có phải của ông ta hay không cũng khó nói.

Nhưng dù không thành, chỉ cần Trường Đức đế nghĩ đến Hoàng hậu có ý cho ông ta đội nón xanh cũng đủ khiến ông ta căm ghét rồi.
Thái tử không biết mình bị liên luỵ, còn đang cầu xin Trường Đức đế không nên trách tội Hoàng hậu.
“Ngậm miệng, trẫm không cho con mở miệng, là thật hay giả trẫm sẽ tự phán xét, trẫm hỏi một lần nữa, Hoàng hậu, nàng có nhận tội hay không?”
Khi đến, Hoàng hậu đã chuẩn bị tâm lý, tưởng rằng Trường Đức đế lại so đo chuyện bà ta suýt nữa đính ước với Vệ Túc, lại vì mất hết danh tiếng, Trường Đức đế thuận theo nguyện vọng của bách tính muốn phế hậu.
Nhưng nghe Trường Đức đế chụp cái chết của Vệ Túc và Tô Nguyên lên đầu bà ta, Hoàng hậu mới biết mình đã sai, Trường Đức đế đâu chỉ không còn tình cảm với bà ta, đây là nóng lòng muốn bà ta chết.
Hoàng hậu tự giễu cười một tiếng, cái gì mà phu thê tình thâm, chẳng qua cũng là vài câu nói dối gạt người mà thôi, hơn hai mươi năm tình cảm vợ chồng không sánh bằng một quyển thoại bản, không sánh bằng vài câu đồn đại, Hoàng hậu hỏi: “Hoàng thượng, ngài muốn thần thiếp nhận tội gì, là có tư tình với Vệ Túc à? Hoàng thượng, thần thiếp không nhận, thần thiếp không có tư tình với Vệ Túc, câu này vốn chính là chứng cứ.”
“Làm càn, chuyện đến nước này nàng vẫn còn ngụy biện, Hoàng hậu, Vệ Túc là người có công của Đại Việt, vì Đại Việt lập công lao hiển hách, nàng dám vì tình riêng tàn nhẫn hạ sát thủ với hắn, nàng phải chịu tội.”
Hoàng hậu lại cười, lúc này cười thành tiếng: “Hóa ra là muốn nhận tội, thần thiếp càng không nhận, bởi vì thần thiếp có thể mua chuộc người bên cạnh Vệ Túc dù là ai giết hắn cũng không thể mua chuộc được Tô Nguyên, Tô Nguyên là người như thế nào, không phải Hoàng thượng rõ nhất sao?”
Đúng là bà ta có ý định muốn giết Vệ Túc, trước khi con gái của Tô gia Tô Kiều xuất hiện, ngay cả bà ta còn tưởng rằng cái chết của Vệ Túc là do bà sắp xếp.
Mà bây giờ, bà ta biết không phải vậy.
Hoàng hậu cảm thấy đáng tiếc, Vệ Túc làm sao có thể do bà ta sắp xếp người giết chết chứ.
Khuôn mặt Trường Đức đế trầm xuống, hơi híp mắt lại, nổi lên sát ý, Hoàng hậu không chút sợ hãi đối đầu lại ánh mắt của Trường Đức đế, bà ta biết mình đã đoán đúng.

Tô Nguyên là người của Hoàng thượng, mà Hoàng thượng, phu quân tốt của bà ta muốn đem tội giết Vệ Túc đổ lên người bà ta.
“Hoàng hậu, chứng cứ xác thực, nàng đừng hòng ngụy biện, hôm nay trẫm muốn nàng cho những trung lương vô tội phải chết và các tướng sĩ một câu trả lời thỏa đáng.

Nàng không chỉ giết hại trung lương, còn tự ý điều động Cấm Vệ quân đánh bách tính, tàn sát dân lành, lòng dạ ác độc như vậy không xứng làm Hoàng hậu, càng không xứng quản lý lục cung, mẫu nghi thiên hạ.

Các khanh nghe lấy, hôm nay trẫm muốn phế hậu!”
Người ở đây đều là trọng thần triều đình, thân tín của Trường Đức đế, bọn họ đứng ở đây đã sớm đoán được hôm nay Trường Đức đế muốn làm gì, đương nhiên sẽ không làm trái lại Trường Đức đế.
Chỉ có Thái tử vội vàng quỳ xuống cầu xin Trường Đức đế nghĩ lại, nhưng Trường Đức đế sao có thể nghe, thậm chí còn hỏi Thái tử có phải muốn vị trí Thái tử này đi theo Hoàng hậu không, Thái tử lập tức không dám nói gì.
Chỉ có Hoàng hậu cười: “Hoàng thượng vội vàng xử lý thần thiếp là muốn chặn miệng của thần thiếp, sợ thần thiếp nói ra những gì không nên nói đúng chứ.”
Trường Đức đế lạnh lùng nhìn Hoàng hậu: “Không bằng Hoàng hậu nói thử nàng biết cái gì, trẫm nghe.”
Trong mắt Trường Đức đế tối đen, giống như rắn độc, chỉ chờ Hoàng hậu dám mở miệng ông ta sẽ cắn chết ngay tại chỗ.
Trường Đức đế còn có ý riêng: “Hoàng hậu, nàng không ngay thẳng đã ảnh hưởng đến Thái tử, nàng còn muốn dại mất khôn mắc thêm lỗi nữa sao?”
Thái tử cũng vô thức nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu sửng sốt một chút, đúng vậy, bà ta vẫn còn con trai, chỉ cần Thái tử vẫn là Thái tử, bà ta sẽ không có việc gì.
Bị phế hậu thì làm sao, chỉ cần Thái tử lên ngôi, bà ta vẫn là Thái hậu.
Mà Trường Đức đế, Hoàng hậu thản nhiên liếc nhìn Trường Đức đế, mang theo chút khinh thường, đã sớm là người chết, hóa thành một đống xương trắng.
Hoàng hậu nhắm mắt lại im lặng hồi lâu, khi mở mắt ra, bà ta nhận sai: “Thần thiếp có tội, thần thiếp vì yêu sinh hận với Vệ Túc, mua chuộc Tô Nguyên giết Vệ Túc, lại vì bảo toàn bí mật giết cả nhà Tô Nguyên.

Thần thiếp nghiệp chướng nặng nề, thần thiếp nguyện tự xin phế hậu, đày vào lãnh cung!”
Thái tử vội vàng kêu một tiếng mẫu hậu, nhưng lại không dám nhiều lời.
Vẻ mặt Trường Đức đế có phần hài lòng, vừa giả bộ hỏi mấy vị đại thần có mặt ở đây, những người này dĩ nhiên sẽ thuận theo ý của ông ta, vì vậy Trường Đức đế bảo Can Vĩnh Phúc nghĩ chỉ, phế hậu, đồng thời đày vào lãnh cung, cầm tù cả đời.
Mấy vị đại thần làm nhân chứng xong liền rời đi, Thái tử cũng bị Hoàng hậu, không, là phế hậu, tên gọi là Tào Lan Nhi, Tào Lan Nhi đuổi Thái tử  ra ngoài, bà ta muốn nói chuyện một mình với Trường Đức đế.
Tào Lan Nhi: “Hoàng thượng thật sự là lòng dạ độc ác.”
“Nàng phạm phải tội tày trời, trẫm mới chỉ phế hậu, đã là nhân từ…”
Trường Đức đế nói còn chưa dứt lời đã bị Tào Lan Nhi cắt ngang: “Hoàng thượng, bây giờ cũng chỉ còn lại hai phu thê chúng ta, chân tướng thế nào, chúng ta đều là người biết rõ nhất, không cần phải giả bộ.”
“Thần thiếp thật muốn để tất cả những bách tính bên ngoài ngu muội kia nhìn xem, Hoàng thượng mà bọn họ kính trọng sùng bái thực ra là loại người gì, kiêng dè Vệ gia công cao chấn chủ, dứt khoát giết người làm phụ thân, lại muốn hạ độc người làm nhi tử, hòa tòa tiêu diệt Vệ gia, Bây giờ nhìn thấy âm mưu đã lộ, liền đổ toàn bộ lên người của một nữ nhân, Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng.”
Trường Đức đế cực kỳ không vui, trừng mắn với Tào Lan Nhi: “Không dám! Tào thị, nàng tốt nhất nên ngậm miệng lại, nếu không trẫm có cách khiến nàng ngậm miệng vĩnh viễn, nàng cũng đừng quên lãnh cung là nơi nào, bao nhiêu người từng chết ở lãnh cung nàng biết nhiều hơn trẫm, không ít người đều là do nàng đưa vào, nàng không sợ sau khi vào ở oan hồn các nàng ấy sẽ tìm đến người đòi mạng à.”
Tào Lan Nhi nói ra chuyện này khiến Trường Đức đế rất bất mãn, bà ta biết quá nhiều.
Tào Lan Nhi không sợ uy hiếp của Trường Đức đế: “Nhưng nếu vậy cũng có công lao của Hoàng thượng ngài, nếu không phải Hoàng thượng ngài hạ lệnh, những người đó làm sao lại tiến vào lãnh cung, làm sao phải chết được.”
“Thần thiếp không sợ oan hồn gì đó muốn lấy mạng, nếu muốn lấy mạng thì Hoàng thượng cũng cũng sẽ bồi theo thần thiếp cùng xuống Địa ngục, như vậy trên đường đến Hoàng Tuyền có người đi cùng, biết đâu kiếp sau thần thiếp còn có thể tiếp tục làm phu thê với Hoàng thượng, thần thiếp rất mong đợi.”
Nhưng Trường Đức đế không muốn, ông ta tức giận mắng: “Tiện nhân không biết xấu hổ, hồi đó trẫm bị mù mới phong ngươi là Hoàng hậu.”
“Hoàng thượng không cần nói, bởi vì ngươi mắt thật sự bị mù.” Tào Lan Nhi bây giờ không hề sợ Trường Đức đế, lời trong lời ngoài đều mang theo lệ khí.
Trường Đức đế bị bà ta chọc tức: “Cút, bây giờ cút vào lãnh cung cho trẫm, đời này không cần xuất hiện trước mặt trẫm, trẫm không muốn gặp lại ngươi.” 
Thẹn quá hoá giận khiến Tào Lan Nhi phì cười: “Thần thiếp chưa từng thấy dáng vẻ Hoàng thượng không giữ được bình tĩnh như thế, xem ra làm nhiều việc trái với lương tâm rồi, tóm lại là đang sợ.”
Trường Đức đế hơi híp mắt lại, đột nhiên tiến lên hai bước một tay bóp cổ Tào Lan Nhi: “Trẫm cảnh cáo ngươi lần cuối, ngươi ngậm chặt miệng vào, nếu không cho dù là ngươi, hay là Thái tử và Tào gia, trẫm cũng không để lại một người.”
Tào Lan Nhi đẩy tay Trường Đức đế ra, chỉnh sửa y phục của mình, hơi cúi người: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Bà ta chầm chậm bước ra ngoài, quả nhiên vẫn dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ khiến Trường Đức đế càng thấy chướng mắt.
Khi đến cửa, Tào Lan Nhi lại quay lại, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng để lại cho Hoàng thượng một câu, nếu như một ngày nào đó thần thiếp đột nhiên chết ở lãnh cung, hay là xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng ngài hiểu ý của thần thiếp chứ?”
“Thần thiếp tự nhận là nhiều thủ đoạn hơn cha con Tô Nguyên.”
Tào Lan Nhi nói xong câu này thì rời đi, sau khi ra cửa bà ta nghe thấy được tiếng ly trà rơi xuống đất, bà ta biết, bà ta sẽ không chết ở lãnh cung, khuôn mặt Tào Lan Nhi vui vẻ, trong lòng cũng rất vui.
Thái tử vẫn chờ ở ngoài Tuyên Chính điện, thánh chỉ phế hậu đã hạ, Tào Lan Nhi không cần về Trường Ninh cung, mà là đến thẳng lãnh cung, bà ta nói với Thái tử: “Đi cùng mẫu hậu một chút, mẫu hậu muốn nhìn thật lâu phong cảnh ngoài lãnh cung, thật sự rất đáng tiếc.”
Từ khi Thái tử xem hết quyển kia « Tương hậu tình cừu lục » đã không gặp lại Hoàng hậu, nhưng không ngờ rằng lúc gặp lại đã thành phế hậu.
Thái tử vẫn chưa tiếp nhận nổi mẫu hậu hắn từng có tình cảm với Vệ Túc, rõ ràng mỗi lần nghe mẫu hậu nhắc tới Vệ Túc hay nhắc đến người của Vệ gia đều hận thấu xương.
Thái tử không mở miệng, Tào Lan Nhi vẫn nói: “Thật ra mẫu hậu cũng từng hối hận, mặc dù Vệ Túc này không thay đổi, cũng không thức thời, nhưng hắn là một phu quân tốt, năm đó khi nạp thiếp ta vào Đông Cung có nhìn phụ hoàng con một cái đã nghĩ nếu ông ta cũng giống như Vệ Túc chỉ lấy một vợ thật tốt biết bao.”
“Đáng tiếc là Vệ Túc không phải là Thái tử, phụ hoàng con cũng không phải là Vệ Túc, đây là tiếc nuối cả đời của mẫu hậu.

Nhưng chút tiếc nuối ấy so với có thể làm Hoàng hậu dưới một người trên vạn người thì hoàn toàn không thấm vào đâu.”
“Cho nên sau này mẫu hậu cũng chỉ muốn mượn sức Vệ Túc, nhưng hắn không biết điều không chịu đứng ở phía mẫu hậu để giúp con, nên mẫu hậu đành phải diệt trừ hắn, để tránh sau này hắn sẽ ở phía của những Hoàng tử khác, cản đường con trai ta.”
“Con trai của ta, ngươi nhớ kỹ, Vệ Túc và Tô Nguyên còn có những người của Tô gia đều không phải là do bổn cung giết, cuối cùng sẽ có một ngày lộ ra chân tướng, mẫu hậu chờ con đến đón ta.”
“À đúng rồi, nhớ kỹ cố gắng tác hợp tiện chủng Việt Hằng với Tô Kiều, một tên ma ốm thân phận thấp hèn, một nữ nhi lầu xanh phong trần lưu lạc, một đôi trời sinh, tuyệt phối.
Lãnh cung đang ở trước mắt, Tào Lan Nhi bước từng bước, khắp người lộng lẫy, dáng vẻ sang trọng không giống như một người phải vào lãnh cung, vẫn là Hoàng hậu có tư cách ở Trường Ninh cung.
Thái tử nhìn bóng lưng của bà ta hồi lâu, hắn có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra.
Ví dụ như Vệ Túc không phải do mẫu hậu giết, vậy là ai đã giết ông ấy?
Là phụ hoàng người người khen ngợi của hắn sao? Mẫu hậu lại nói bóng gió, trong lòng Thái tử có đáp án mơ hồ nhưng không dám tin.
Lại chẳng hạn như, mẫu hậu mạnh mẽ nói phải loại bỏ hết Vệ gia, loại bỏ Đại hoàng tử, nhưng hôm nay một người của Vệ gia chết không ảnh hưởng gì đến Chu thị, mà mẫu hậu hắn lại bị phế hậu vào lãnh cung trước.
Vệ gia này có năng lực lớn vậy sao, ngay cả Hoàng hậu cũng không đấu lại?
Thái tử cảm thấy Vệ gia giống như một nấc thang, cho dù là hắn hay là mẫu hậu, phụ hoàng hắn, tất cả mọi người đều muốn loại bỏ, chỉ cần vượt qua là được, nhưng đều bị Vệ gia giẫm chết.
Nhưng hắn không muốn chết, vậy cũng chỉ có thể khiến Vệ gia biến mất.
Thái tử cảm thấy chân tướng có lớn hay không không quan trọng, chỉ cần Vệ Vân Chiêu chết, dưới lưới trời này còn ai truy cứu một hai người chết như thế nào.
Thái tử nhếch miệng, một lúc lâu mới nói với thái giám bên cạnh: “Đi thôi, trở về Đông cung.”
Thái tử đi rất nhanh, sải bước, thái giám theo ở phía sau luôn cảm thấy Thái tử có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào lại không nói được.
Tin tức Hoàng hậu bị phế nhanh chóng truyền ra ngoài cung, bách tính vô cùng vui mừng phấn khởi cho rằng Hoàng thượng nghe được lời cầu xin của họ, lại càng sùng bái và yêu mến Trường Đức đế hơn.
Vệ gia cũng nhận được tin tức, tất cả đều nằm trong dự liệu, không ngoài ý muốn.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi ra ngoài, đi thăm Tô Kiều, bọn họ bảo mùng tám sẽ quay về, xem có thể chữa khỏi tay chân cho Tô Kiều được không.
Sau khi cái lạnh qua đi, đón mùa hè đến, mặt trời chói chang như muốn hong khô mặt đất, Giang Lâm ngẩng đầu lên nhìn trời: “Sắp trở trời rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui