“Đã đưa người vào chưa?”
“Đưa vào đi, nhốt cùng một phòng với mấy tên hung ác dữ tợn kia.”
Sáng ngày hôm sau, tập thể người hầu nhà họ Vệ cùng bắt tay hành động, kéo nhóm dân chạy nạn bị dây thừng trói chặt lên nha môn báo án.
Doãn Kỵ đã vào triều từ sớm, ông ấy không có trong phủ, Chủ bạc* bèn tự quyết định cho nhốt bọn họ vào nhà lao.
Giang Lâm bảo Sơ Bát nhân cơ hội này ném Tứ hoàng tử vào cùng, cấp dưới không biết y là Hoàng tử, chỉ coi là dân chạy nạn nên không để ý nhiều.
Nhưng Giang Lâm gợi ý cho Sơ Bát nói với nhóm dân chạy nạn này rằng Tứ hoàng tử là kẻ ở phía sau giật dây sai khiến bọn họ xông vào nhà giết người cướp bóc, nếu không có Tứ hoàng tử, những người dân chạy nạn như bọn họ sẽ không bị nhốt trong nhà lao chờ chết.
(*: Chủ bạc là một chức quan chính thức ở thời cổ, thuộc về quan chức dân sự, người chịu trách nhiệm về văn thư, sổ sách, con dấu, soạn thảo văn bản, quản lý hồ sơ tương đương với thư ký hay là chính thư ở hiện đại.)
Cho nên khi Doãn Kỵ đến nha môn đi làm, nếu ông ấy nhận ra người thì cũng rất khó nói Tứ hoàng tử còn sống hay không.
Ngoài ra, Giang Lâm còn tốt bụng đưa Tưởng Nhu về phủ Quận Vương Thanh Hà, Giang Lâm viết một bức thư bảo Sơ Bát chuyển cho người của phủ Quận Vương.
Trong thư viết rõ những gì Tưởng Nhu đã làm, dù sao nếu Tứ hoàng tử chết đi thì Tưởng Nhu cũng không sống được, nếu Tứ hoàng tử không chết, vậy thì xem Quận Vương Thanh Hà xử lý cô con gái này như thế nào.
Tuy rằng cậu không xác định được nếu Tưởng Nhu chết rồi thì hệ thống có còn tiếp tục tìm ký chủ tiếp theo hay không, nhưng trong lòng cậu hy vọng nó và Tưởng nhu cùng nhau biến mất.
“Thiếu phu nhân, còn cô gái đêm qua bị Tuân Thất vứt ra nữa, mạng cô ta cũng lớn, bị nhiều người giẫm qua người như vậy mà vẫn chưa chết, bị thương không nghiêm trọng, ta đã đưa cô ta về nhà họ Triệu luôn rồi.”
“Ừ.” Giang Lâm gật đầu: “Có thể hỏi được chuyện gì không?”
“Cô ta nói là Tưởng Nhu xúi giục cô ta, bảo cô ta vội vàng chạy đến báo tin cho Thiếu gia, muốn lấy ơn cứu mạng để ở lại bên cạnh Thiếu gia.” Tiếc là nhà họ Vệ không làm theo lẽ thường, vứt người ra ngoài một cách thẳng thừng, không hề cho cô ta một cơ hội nào.
Sơ Bát nói thêm: “Ta đã cẩn thận thăm dò ý tứ của cô ta, cô ta không biết chuyện Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu ở cùng nhau, cô ta dẫn dân chạy nạn đến nhà họ Vệ, ngoại trừ ngấp nghé Thiếu gia thì cũng chỉ là thèm muốn của hồi môn và quà năm mới mà nhà họ Vân tặng cho Thiếu phu nhân, mục đích chủ yếu của cô ta là muốn làm cho người ta giết Thiếu phu nhân.”
Giang Lâm chẳng hề cảm thấy bất ngờ: “Vậy cô ta bị ngã xuống không oan một chút nào.”
Sơ Bát cũng cảm thấy như vậy: “Cô ả này không hề biết xấu hổ, cô ta như thế mà còn dám ngấp nghé Thiếu gia, còn không xứng xách giày cho Thiếu phu nhân nữa.”
Giang Lâm rất thích Sơ Bát tâng bốc cậu như vậy, đúng là rất hiểu lòng cậu: “Nào có, nào có, lần tới mà nấu ăn thì ta sẽ nấu cho ngươi một phần.”
Sơ Bát lập tức nói cảm ơn, thấy tâm trạng của Giang Lâm rất tốt, bèn hỏi thăm đến chuyện hệ thống gì đó tối hôm qua, y tò mò hỏi: “Ngoại trừ não ra, trong đầu người này còn có thứ khác ạ? Thiếu phu nhân, ngươi nói xem nếu Tương Nhu chết rồi, thứ đó vẫn còn nằm trong đầu cô ta chứ? Nếu bổ đầu cô ta ra, ta có thể trông thấy nó hay không?”
Đây đúng là một câu hỏi vừa cao thâm lại không tiện trả lời, Giang Lâm thoáng suy nghĩ một lát, nói hệ thống như là cổ trùng, cậu bảo rằng có người hạ cổ trùng trong đầu Tương Nhu, nhưng người hạ cổ đề xuất ý xấu cho Tương Nhu thông qua việc điều khiển cổ trùng.
Nhưng cổ trùng có thể truyền lời, lại không có thân thể nên nếu bổ đầu Tương Nhu ra cũng không nhìn thấy được.
Sơ Bát tỏ vẻ: “Đúng là đủ thâm độc, giật dây người ta làm chuyện xấu còn mình thì không lộ cái bóng, không ai biết người xấu thật sự là ai.
May mà Thiếu phu nhân thông minh, có thể phát hiện Tương Nhu không bình thường, còn nghĩ cách tiêu diệt thứ đó.”
Giang Lâm nói: “Ta cũng không biết có thể diệt trừ được hay không, chờ qua một thời gian xem sao.”
Giang Lâm cảm thấy Sơ Bát nói không sai chút nào, đúng là hệ thống đủ thâm độc, mà kẻ tạo ra trò xiếc này, sai hệ thống hoàn thành nhiệm vụ với bất kỳ thủ đoạn nào mới là càng thâm độc.
Giang Lâm chỉ cảm thấy tiếc nuối, cậu không có cách giết kẻ đã sáng tạo ra hệ thống và thiết lập hệ thống như vậy.
“Ngươi đưa một bức thư cho Lục hoàng tử, nói cho hắn biết Tô quý phi đang ở Liên Hoa Am, sau đó ngươi đến Liên Hoa Am canh chừng đừng để Tô quý phi chạy.
Nếu có cơ hội thì cẩn thận tra xét Liên Hoa Am, ta nghi ngờ Liên Hoa Am này có vấn đề rất lớn.”
Một am ni cô bình thường không thể thu nhận đàn ông ở lại am trong thời gian dài như thế, mà đó còn là một Hoàng tử đang chạy ra khỏi cung.
Sơ Bát ra ngoài chạy chân, Giang Lâm định quay về ngủ bù.
Tối qua giằng co đến muộn như thế, cuối cùng cậu và Vệ Vân Chiêu còn tâm sự với nhau, cậu còn sờ thân thể của Vệ Vân Chiêu, không ngủ đủ giấc.
Giang Lâm ngáp một cái, vừa vào nhà là quản gia xuất hiện ngay: “Thiếu phu nhân, tên sai vặt nhà họ Doãn nói là Doãn đại nhân mời ngài đến phủ một chuyến.”
Giang Lâm sờ mũi, cảm thấy đại khái là Doãn Kỵ đã biết chuyện cậu lén lút nhét Tứ hoàng tử vào nhà lao như dân chạy nạn.
Giang Lâm cảm thấy cậu trừ hại cho dân là một chuyện khá khó khăn.
Chờ đến khi cậu đi xe ngựa đến nhà họ Doãn, Doãn Kỵ thật sự nghiêm mặt, trợn mắt trừng Giang Lâm, trong mắt sắp phun ra lửa rồi.
Doãn Kỵ chỉ vào mũi Giang Lâm, mắng: “Các ngươi không im lặng được một chút nào hả? Sao ta lại trêu vào hai tên phiền phức như các ngươi, ngươi có biết đó là Tứ hoàng tử hay không? Là con của Hoàng thượng đó! Ngươi đưa y vào nhà lao, còn làm người ta đánh y, ngươi biết tội đánh chết Hoàng tử là gì không? Ngươi ngại tối qua nhóm dân chạy nạn kia không giết hết nhà họ Vệ được nên chờ thánh chỉ tới diệt cả nhà ngươi đúng không?”
Doãn đại nhân làm quan nhỏ trong Đại lý tự nhiều năm, vụ án nào mà ông ấy không từng điều tra qua, chuyện kì lạ hoang đường gì mà không đụng đến, nhưng làm ở Đại lý tự mười năm cũng không tức giận nhiều bằng làm phủ doãn kinh thành, tóc rụng từng chùm lớn, Doãn Kỵ cảm thấy nếu ông ấy còn làm phủ doãn kinh thành thêm hai năm nữa, không, một năm thôi, thậm chí có thể là không đến một năm, ông ấy sẽ đi đời nhà ma, vào quan tài nằm.
Doãn Kỵ làm quan nhiều năm thế này rồi, chưa từng sợ người báo án nào, nhưng đôi nhà họ Vệ này thật sự làm ông ấy sợ.
Chuyện người khác báo quan đều là chuyện nhỏ, cho dù có người chết cũng chỉ có một, hai người, chỉ có nhà họ Vệ, hai người nhà họ Vệ này lấy xe đẩy tay vận chuyển thi thể đến nha môn, hết xe này đến xe khác!
Đưa dân chạy nạn đến, một lần đưa là đưa mấy chục gần cả trăm người còn chưa nói, thế mà còn dám ném lẫn một Hoàng tử vào, rốt cuộc bọn họ ngại mạng quá dài hay là chán sống đến nơi rồi?
Doãn Kỵ tức đến mức đỏ mặt tía tai, ông ấy hối hận lúc trước tại sao lại lên thuyền của hai tên tai họa này.
Giang Lâm không hề tức giận tí nào, cậu chờ Doãn Kỵ mắng xong, còn cười hì hì bưng trà rót nước cho ông ấy: “Doãn đại nhân, ông không thể trách bọn tôi chuyện này chứ, ai biết đường đường là Tứ hoàng tử mà lại trốn vào nhóm dân chạy nạn, còn dụ dỗ bọn họ đi giết người cướp của.
Ông nói xem, làm Hoàng tử không làm mà y lại đi làm chuyện này, sao lại đi đến bước đường này cơ chứ?”
“Nhưng cho dù có thể nào thì y cũng là Hoàng tử, Giang Lâm, ngươi không sợ người bên trên kia truy cứu à? Còn nữa, mấy vết thương trên người Tứ hoàng tử là người của ngươi gây ra ư?”
Giang Lâm gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ta làm, do y đáng chết cả thôi.”
“Còn về truy cứu, một Hoàng tử lợi dụng dân chạy nạn để tàn sát dân chúng, làm cho kinh thành rối loạn như y có mặt mũi truy cứu hả? Nếu truy cứu, ai biết được Tứ hoàng tử có nhận mệnh lệnh của ông ta để làm như vậy hay không?”
“Doãn đại nhân có nghe được lời đồn gần đây trong kinh thành hay không?”
Lời đồn rằng Trường Đức đế ngu ngốc, vô đạo đức, trời giáng thiên tai nhân họa để trách phạt, nếu Trường Đức đế không hối cải, trời cao đã giáng xuống sự trừng phạt lớn hơn nữa.
Mặc dù lời đồn này không hề liên quan đến Giang Lâm nhưng không phải là cậu không thể lợi dụng nó, vả lại Giang Lâm tin chắc là Trường Đức đế sẽ không truy cứu đến cậu, mà còn phải thưởng cho cậu nữa kìa.
Doãn Kỵ có nghe thấy lời đồn, ông ấy quan sát Giang Lâm với ánh mắt đầy sự nghi ngờ, Giang Lâm vừa nhìn phản ứng của ông ấy là biết ông ấy nghĩ cái gì ngay, cậu lập tức thanh minh cho bản thân: “Lần này thật sự không phải do ta làm, nhưng ta biết người nào làm.” Giang Lâm mỉm cười, thốt ra hai chữ: “Thái tử.”
Bây giờ Trường Đức đế không hợp với Thái tử, không hợp đến mức ông ta lén lút triệu tập triều thần, nói chuyện phế truất Thái tử đến mấy lần.
Không chỉ vì cơn giận chó đánh mèo từ đoạn tình cũ của Tào Lan Nhi và Vệ Túc, mà còn có chuyện Thái tử phái người giết Đại hoàng tử.
Cho dù nhờ lời nhắc nhở của Tào Lan Nhi mà Trường Đức đế phái người đi đón Đại hoàng tử một cách nhanh chóng, nhưng vẫn chậm một bước.
Hai nhóm sát thủ của Thái tử và Tào Lan Nhi lần lượt đến biên quan, đầu tiên là Đại hoàng tử bị ám sát trúng độc, sau đó là bị thương nặng, giống hệt Vệ Vân Chiêu lúc trước, chỉ còn một hơi là mất mạng.
Cũng vì vết thương quá nặng nên không thể đưa người dời về kinh thành, Trường Đức đế chỉ có thể sai Thái y đến biên quan chữa trị cho Đại hoàng tử.
Tuy rằng đã bảo vệ được mạng sống nhưng nói kiểu gì Đại hoàng tử cũng không chịu quay về kinh, suýt thì khiến Trường Đức đế tức đến mức ngất xỉu.
Hai mẹ con Tào Lan Nhi và Thái tử đều nhúng tay vào việc phái sát thủ đến giết Đại hoàng tử, nhưng Tào Lan Nhi sợ Trường Đức đế mượn cơ hội này phế truất Thái tử nên tự mình gánh tội.
Còn Trường Đức đế, mặc dù ông ta không thể mượn chuyện Thái tử ám sát Đại hoàng tử để xử tội Thái tử, nhưng ông ta đã hoàn toàn không còn tin tưởng Thái tử nữa.
Bây giờ trong triều đình, hai bên đã rất chướng mắt nhau.
Vì không hài lòng với Thái tử nên Trường Đức đế liên tục nâng đỡ Lục hoàng tử, Thái tử bị ấm ức trên triều nên bắt đầu tung lời đồn đãi về Trường Đức đế ở bên ngoài, hai người bọn họ mâu thuẫn không hồi kết.
Hai thiên tai nạn châu chấu và nạn hạn hán cùng đến một lúc, cộng thêm việc dân chạy nạn gây sự đã khiến dân chúng chết rất nhiều, Thái tử không mượn cơ hội này để nói đến chuyện của mình nữa.
Hai người phụ hoàng và nhi tử này chó cắn chó, ngược lại khiến nhóm Giang Lâm được lợi ích, nên từ trước đến nay, Giang Lâm luôn cảm thấy tiết mục chó cắn chó luôn là ngoạn mục nhất.
Dĩ nhiên là Doãn Kỵ biết rõ chuyện của Thái tử và Trường Đức đế, ông ấy thở dài một hơi: “Quá rối loạn.” Dân chúng rối loạn, triều đình rối loạn, ngay cả Hoàng thượng và Thái tử cũng thế, không ai tốt lành cả.
“Được rồi, ngươi về đi, bổn quan sẽ báo cho Hoàng thượng về chuyện của Tứ hoàng tử, xử lý cụ thể như thế nào thì phải chờ Hoàng thượng quyết định, ngươi đừng xen vào.” Doãn Kỵ nhọc lòng, đuổi người đi.
Giang Lâm rất nghe lời, cậu quay người bước đi, rất nhanh thôi, chờ thiên tai đại họa lần này qua đi, đó là lúc cậu báo thù.
Giang Lâm lắc lắc cổ tay, rục rịch nghĩ ngợi muốn tay đấm tên Hoàng đế chó chết kìa, chân thì đá Tào Lan Nhi, đưa hai phu thê bọn họ cùng chết với nhau.
Còn tên Hoàng đế chó chết bị Giang Lâm ghi thù đang xoa xoa giữa hai chân mày vì xem tấu chương mệt mỏi, Can Vĩnh Phúc dâng nước trà lên, cẩn thận hỏi Trường Đức Đế: “Hoàng thượng, có tin xấu gì sao ạ?”
“Không phải, là tin tốt.” Nhưng ông ta không vui nổi.
Trường Đức đế ném tấu chương cho Can Vĩnh Phúc xem, sau khi Can Vĩnh Phúc xem nội dung viết trong sổ con xong, gã lập tức hiểu được tại sao Trường Đức đế lại khó chịu.
Đây là tấu chương viết về hiệu quả của việc quản lý nạn châu chấu do châu phủ bên dưới trình lên, nạn châu chấu đã được khống chế bước đầu, bọn họ sử dụng cách của Giang Lâm.
Nếu đây là ý kiến của người khác thì e là Trường Đức đế đã vui vẻ đến mức vung tay lên ban thưởng từ lâu, nhưng ai ngờ lại là Giang Lâm, là nam thê của Vệ Vân Chiêu, cậu ta cũng đáng ghét giống hệt Vệ Vân Chiêu, Trường Đức đế vui được mới là lạ.
Can Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hoàng thượng đang rầu rĩ vì không biết nên ban thưởng cho Giang Lâm như thế nào phải không?”
Chủ yếu Trường Đức đế rầu rĩ là vì ông ta không hề muốn ban thưởng cho Giang Lâm.
Can Vĩnh Phúc mỉm cười lấy lòng: “Hoàng thượng, thật ra nô tài có một cách.”
Trường Đức đế nhìn gã, buồn bực mà nói: “Nói.”
Can Vĩnh Phúc nói: “Nô tài nhớ rõ là vị trí Thế tử của phủ An Dương Bá đến giờ vẫn còn trống, Giang Lâm này lại xuất thân từ phủ An Dương Bá…”
Can Vĩnh Phúc còn chưa dứt lời, Trường Đức đế bèn chỉ vào gã, bật cười: “Lão già này, đúng là tinh khôn, hay, đây là một ý kiến hay.
Nếu đã vậy chỉ ban chỉ, phong Giang Lâm làm Thế tử An Dương Bá thôi!”
Một chức vị Thế tử vốn là của Giang Lâm lại bị Trường Đức đế lấy làm phần thưởng ban xuống, còn ban thánh chỉ một cách phô trương như là trời ban ơn to vậy.
Khi Giang Lâm nhận được thánh chỉ, cậu cười ha ha, gọi ông ta là Hoàng đế chó chết đúng không sai vào đâu được.
Giang Lâm lập công lớn, cuối cùng lại được ban thưởng như vậy, triều thần hiểu được Trường Đức đế bất mãn với Vệ Vân Chiêu bao nhiêu ngay, cũng vì thế mà không ai dám bênh vực Giang Lâm.
Ngoại trừ Trường Đức đế thấy hài lòng ra, còn có một người cũng rất vui sướng khi thấy phần thưởng này, đó chính là An Dương Bá luôn mong ngóng Giang Lâm làm Thế tử.
Sau khi Triệu Thu Như điên rồi, Giang Lâm không đến phủ An Dương Bá nữa, chỉ sắp xếp cho gián điệp Thu Thủy của cậu ở Bá phủ thường hay đưa tin về, nói cho Giang Lâm nghe một chút về hướng đi của An Dương Bá và Giang Trấn.
An Dương Bá vẫn mê muội người đẹp Thu Thủy của ông ta như trước, ông ta không muốn làm chuyện khác.
Nhưng Giang Trấn thì không an phận, gã thường xuyên bóng gió hỏi An Dương Bá về chuyện lập Thế tử, muốn An Dương Bá lập gã lên làm Thế tử.
Hoặc là gã ra ngoài tìm chính thê cho mình, gã muốn tìm một người chính thê có gia thế tốt, có thể giúp đỡ gã, còn phải là con gái được cưng chiều trong nhà.
Bản thân Giang Trấn không có năng lực gì, lại cực kì xoi mói với phu nhân tương lai của mình, gia thế, mặt mũi, tính cách, tuổi tác, mọi thứ đều phải tốt.
Triệu Thu Như phát điên nên không thể cùng lựa chọn với gã, An Dương Bá sa vào mỹ sắc nên lười để ý đến gã, gã bèn ôm tiêu chuẩn như thế chọn lựa hơn nửa năm, không được một ai.
Giang Trấn oán hận mẫu thân mình, oán hận An Dương Bá và oán hận Giang Lâm muốn chết, tiếc là gã không dám đến trêu vào Giang Lâm nên chỉ có thể nguyền rủa cậu trong lòng.
Bây giờ vị trí Thế tử mà Giang Trấn mong ước ngày đêm cũng bị một thánh chỉ ban cho Giang Lâm, vì chuyện này mà An Dương Bá vui vẻ đến mức cười toe toét, lập tức sai người đi mời Giang Lâm quay về phủ An Dương Bá.
Giang Trấn tức giận tới nỗi lệch mũi, xoay người trở về phòng đâm châm hình nhân của Giang Lâm.
Giang Lâm không thấy bất ngờ khi nhận được tin An Dương Bá mời cậu về phủ, nhưng cậu không đi, cũng không muốn làm chức Thế tử này, không muốn tự khiến bản thân ngột ngạt.
An Dương Bá nghe lời người hầu nói lại, ông ta thấy hơi tức giận, nhưng chỉ trong chớp mắt thôi.
Dù sao bây giờ Giang Lâm cũng đã là Thế tử, cậu có triển vọng, sau này phủ An Dương Bá cũng sẽ trở nên tốt hơn, cậu có về nhà hay không cũng không quan trọng đến thế.
An Dương Bá hào phóng tỏ vẻ chờ đến khi Giang Lâm không bận rộn thì về xem cũng được, dù gì đó cũng là nhà cậu, cậu muốn quay về khi nào cũng được.
Sau đó, Giang Trấn nghe được mấy câu này, gã càng tức giận, đâm mấy châm thật mạnh vào hình nhân của Giang Lâm, nghiến răng ken két nhớ kĩ tên của Giang Lâm: “Giang Lâm, ta sẽ không để ngươi sống yên đâu, sẽ có một ngày nào đó ta cướp về tất cả những gì ngươi cướp đi từ tay ta, ta còn muốn giết chết ngươi!”
Thêm một nhát châm đâm vào hình nhân, vì gã đâm quá mạnh nên xuyên qua hình nhân, đâm chính gã bị thương, ngón tay chảy máu.
Cùng lúc đó, trong phủ của Lục hoàng tử.
Một ám vệ mặc áo đen xuất hiện trước mặt Việt Hằng, hoảng loạn nói: “Điện hạ, không ổn rồi, cô gái kia đã chạy trốn!”.