Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay


Người trong điện đều nghe tiếng quay đầu, họ thấy Lục hoàng tử mặc triều phục màu đỏ đang bước nhanh vào trong điện, tay Lục hoàng tử còn nắm tay một cô nương trẻ tuổi mặc áo trắng, phía sau có mấy người thân hình lọm khọm, ăn mặc áo vải gai thô, vừa nhìn đã biết là nông dân nghèo khó vất vả ở nông thôn đi theo.
Cô gái mặc áo trắng này có dung mạo xinh đẹp, mặc dù không phấn son trang điểm thì người khác cũng phải khen một tiếng xinh đẹp, sắc mặt nàng ta bình tĩnh, không có một chút sợ hãi nào cả, khi nàng ta và Lục hoàng tử nắm tay nhau đi vào trong điện thì người nhìn sẽ phải khen một câu: Thật là đẹp đôi.
Những nông dân đi phía sau thì không như vậy, họ run rẩy đến mức bước đi cũng không ổn, từ hơi thở hổn hển đã có thể phán đoán ra là họ đang sợ cuống lên.
Nhưng mặc dù như vậy thì những người này vẫn cúi đầu đi theo Lục hoàng tử vào trong Tuyên Chính Điện.
Lục hoàng tử dẫn bọn họ quỳ xuống hành lễ: “Nhi thần và con gái mồ côi của Tô tướng quân Tô Nguyên và người nhà của các vị tướng sĩ uổng mạng ở biên quan bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an.”
Người thân của các tướng sĩ này gần như là quỳ rạp trên đất, trong miệng nói ‘Hoàng thượng vạn phúc kim an’, nhưng âm thanh chênh lệch không đồng đều, đến giọng cũng đang phát run.
Ngay khi Lục hoàng tử đưa người vào cửa thì Trường Đức đế đã nổi trận lôi đình, nhưng vì có đông đảo triều thần ở đây nên ông ta cố nhịn xuống rồi liếc mắt ra hiệu cho Can Vĩnh Phúc.

Can Vĩnh Phúc lập tức đi về phía trước vài bước: “Lục điện hạ, ngài làm cái gì vậy, đây là hoàng cung trọng địa, sao có thể tùy ý dẫn người vào cung được? Điện hạ còn không nhanh chóng đưa họ ra khỏi cung đi!”
Trường Đức đế không gọi dậy thì Việt Hằng vẫn tự mình đứng dậy, còn thuận tay kéo cả Tô Kiều lên.
Y nói: “Nhân vật chính của ngày hôm nay là họ, nếu không có người thì làm sao bắt đầu vở kịch này được?”
Việt Hằng lại quay ra phía sau đỡ người thân của các vị tướng sĩ cùng vào cung với y lên: “Đừng sợ, hôm nay các ngươi đến là để đòi lại công bằng, hiện tại không cần các ngươi nói gì nên các ngươi ra ngoài điện chờ trước đã.”
Việt Hằng còn dẫn theo người đến, họ đang ở ngoài điện giúp y chăm sóc những người này.
Nhìn dáng vẻ Lục hoàng tử không để Trường Đức đế ở trong mắt này thì trong lòng các triều thần ở đây đều có một chút thổn thức, nhưng kẻ bất mãn nhất  là Can Vĩnh Phúc và bản thân Trường Đức đế.
“Sao? Lục hoàng tử của trẫm dẫn loạn thần tặc tử đến tạo phản hay sao?” Trường Đức đế mở miệng, sắc mặt âm u, lời nói ra cũng tràn ngập mùi vị cạnh khóe.
Việt Hằng chắp tay: “Nhi thần cũng không nghĩ tới chuyện tạo phản, hôm nay nhi thần chỉ muốn mời phụ hoàng và các vị đại nhân cùng nghe một hai câu chuyện cũ mà thôi.”
Hai người Việt Hằng và Vệ Vân Chiêu liếc mắt nhìn nhau, thấy hắn gật đầu thì Việt Hằng mới nói: “Tiếp theo đây, Tô Kiều cô nương, con gái Tô tướng quân sẽ kể lại câu chuyện này cho các vị nghe.”
Trường Đức đế vẫn đang cố nhẫn nại, ánh mắt ông ta nhìn Tô Kiều cứ như phải muốn xé nát nàng ta ra vậy, nhưng Tô Kiều không sợ chút nào, chỉ dùng âm thanh trong trẻo nói: “Thần nữ Tô Kiều bái kiến Hoàng thượng, bái kiến các vị đại nhân.

Chuyện mà hôm nay thần nữ muốn nói có liên quan đến phụ thân của thần nữ, tướng quân Vệ Túc và rất nhiều tướng sĩ vô tội chết oan ở biên quan, cũng có liên quan với Hoàng thượng.”
“Phụ thân của thần nữ chính là gián điệp mà Hoàng thượng sắp đặt bên cạnh tướng quân Vệ Túc…”
Chỉ một câu này đã khiến triều thần kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Trường Đức đế cũng không thể nhịn được nữa, ông ta quát mắng Tô Kiều: “Làm càn! Điêu dân lớn mật, nếu ngươi còn dám ăn nói ngông cuồng như thế thì trẫm nhất định sẽ chém đầu không tha.”
Tô Kiều vẫn chưa dừng lại vì lời quát mắng của Trường Đức đế, nàng nói tiếp: “Phụ thân của thần nữ phụng lệnh Hoàng thượng giám thị mọi hành động của tướng quân Vệ Túc, sau đó dùng mật thư truyền lại Thịnh Kinh cho Hoàng thượng.

Cũng tuân theo chỉ thị của Hoàng thượng phát tán lời đồn bất lợi cho tướng quân Vệ Túc, còn vài lần đẩy tướng quân Vệ Túc vào hoàn cảnh nguy hiểm…”
Sắc mặt của Trường Đức đế từ đỏ biến thành trắng: “Đủ rồi, nếu ngươi còn dám ăn nói linh tinh thì cẩn thận trẫm sẽ chặt đầu ngươi ngay bây giờ đấy.”
“Bức mật thư cuối cùng của Hoàng thượng ra lệnh cho phụ thân thần nữ là mệnh lệnh giết tướng quân Vệ Túc, cũng nhổ cỏ tận gốc Vệ Vân Chiêu – con trai của tướng quân Vệ Túc.” Đúng vậy, khi nhìn thấy mật thư chân chính thì họ mới biết, hóa ra Trường Đức đế không chỉ sai Tô Nguyên giết Vệ Túc mà ngay cả Vệ Vân Chiêu cũng nằm trong kế hoạch của ông ta.
“Phụ thân thần nữ đi theo tướng quân Vệ Túc nhiều năm, cùng ông ấy vào sinh ra tử, được tướng quân Vệ Túc coi như huynh đệ, phụ thân thần nữ không muốn làm ra việc độc ác như vậy nên cũng bị người của Hoàng thượng phái tới diệt khẩu, ngoài ra người vô tội bị dính líu còn có một tiểu đội tướng sĩ, những người đứng ở phía ngoài kia chính là người thân của những tướng sĩ đó.”
“Phụ thân thần nữ biết bên người tướng quân Vệ Túc không chỉ có một gián điệp là ông, vậy nên đã chuẩn bị từ trước, ông để lại mật thư, cũng viết hết những chuyện mà Hoàng thượng sai ông làm trong từng đó năm vào trong thư rồi đưa về  Giang Nam.”
Tô Kiều lấy ra hai phong thư giơ lên cho các vị đại thần xem, cũng đúng lúc để lộ ra dấu vết ở cổ tay: “Hẳn là các vị đại nhân còn chưa quên vụ án ban ngày giết người ở Thịnh Kinh mấy tháng trước, đó chính là người mà Hoàng thượng phái tới lấy đi mật thư trong tay thần nữ gây nên, mà trước đó, Hoàng thượng từng giết hơn trăm người của hai nhà họ Tô và họ Lộ, một là diệt khẩu, hai là vì một bức mật thư trong này.”
Tô Kiều thuận tay đưa bức thư thật dày đó cho một vị đại thần cách nàng ta gần nhất, Trường Đức đế rốt cục không nhịn được, ông ta đứng dậy vỗ bàn hô to: “Câm miệng, điêu dân ngươi nhanh câm miệng lại cho trẫm, Can Vĩnh Phúc, còn không mau đi xé đám thư giả chó má đó ra cho trẫm!”
Lá thư vừa mới được mở ra thì bên cạnh đại thần cầm thư đã lập tức có vài người cùng đọc thư, thỉnh thoảng lại phát ra một vài tiếng kinh hô không tưởng tượng nổi, mà Can Vĩnh Phúc thì chưa đến gần đã bị Việt Hằng ném ra ngoài cửa rồi.
Trường Đức đế tức giận đến run cả người, liên tục mắng Việt Hằng là nghịch tặc muốn tạo phản.
Lá thư được truyền qua lại trong tay của các vị đại thần, hành động của Trường Đức đế cứ như vậy hiện ra  trước mặt mọi người.
Nhưng lá thư này là do Tô Nguyên viết, chỉ lời nói một bên của ông ta, không thể chứng minh được là Trường Đức đế thật sự từng làm những việc này.
Hơn nữa việc Hoàng thượng sắp xếp gián điệp bên người triều thần, đặc biệt là võ tướng ở xa biên quan để theo dõi là chuyện không thể bình thường hơn được.
Đặc biệt là có người còn đang nghi ngờ trong lòng, không phải lúc trước đã xác định Vệ Túc là do Hoàng hậu lúc trước – Phế hậu bây giờ – phái người giết chết rồi hay sao, sao bây giờ lại có quan hệ với Hoàng thượng?
Tô Kiều đưa ra một bức thư khác: “Vậy nên bức thư này mới là lý do khiến Hoàng thượng phải phí công phí sức, sai người đuổi giết ta từ Giang Nam tới tận Thịnh Kinh, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của nhiều người như vậy cũng phải lấy được.

Lá thư này là Hoàng thượng tự tay viết, phía trên có dấu tư ấn của Hoàng thượng.

Các vị đại nhân đều là người biết nét chữ của Hoàng thượng, thật hay giả vừa nhìn là biết!”
Lá thư vừa được mở ra thì đã có người hô lên: “Đây là chữ viết của Hoàng thượng, giống như đúc chữ viết lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương.”
Ở đây đều là trọng thần trong triều, nào có ai chưa từng dâng tấu chương, lại nào có ai chưa từng được Trường Đức đế phê duyệt trả lời, đương nhiên sẽ không nhận nhầm, hơn nữa nếu nhầm thì cũng không thể tất cả đều nhận nhầm được.
Ngoại trừ chữ viết thì nội dung trong thư cũng làm họ khiếp sợ, giống hệt như những gì Tô Kiều nói, không, thậm chí còn ác hơn, Trường Đức đế ở trong thư dùng hai chữ ‘nhất định’, Vệ Túc nhất định phải chết, Vệ Vân Chiêu nhất định phải chết!
Đường đường là Hoàng đế mà lại dùng loại thủ đoạn này diệt trừ trung thần tướng tài từng lập rất nhiều công lao cho đất nước, thực sự là trơ trẽn, càng khó có thể khiến người ta phục tùng.
Trước khi đến đây, rất nhiều người đều chỉ nghe lời đồn, hoàn toàn không biết nội dung bên trong, nhưng lúc này đọc xong thì ánh mắt triều thần ở đây nhìn Trường Đức đế cũng có biến hóa.
Tuy Trường Đức đế tức giận nhưng vẫn luôn chú ý đến triều thần nên lúc này đương nhiên ông ta cũng nhận ra sự thay đổi của họ.
“Điêu dân lớn mật, dám to gan bịa đặt lừa dối người khác, chỉ bằng hai bức thư không biết đến từ đâu mà đã dám gài bẫy trẫm rồi, trẫm liên tục nhẫn nhịn ngươi nhưng nếu ngươi dám được voi đòi tiên như vậy thì xem ra là không thể cho ngươi sống nữa.” Tất nhiên là hai lá thư kia không tới được trên tay Trường Đức đế, sợ bị ông ta lập tức xé nát, dù sao ông ta cũng không phải không thể làm ra chuyện đó.
“Vu Nghị, kéo điêu dân này ra ngoài điện cho trẫm, hành quyết ngay tại chỗ!”
Trường Đức đế gọi thẳng tên Vu Nghị, có lẽ cũng chỉ có Vu Nghị không dám chống đối mệnh lệnh của ông ta, có thể lập tức giết Tô Kiều mà thôi.
“Hoàng thượng, ngài đừng nóng nảy, nếu muốn giải oan thì sao sẽ chỉ có hai bức thư làm bằng chứng được, xin Hoàng thượng chờ một chút, nhân chứng hẳn cũng đã đến rồi.” Từ sau khi đoàn người Việt Hằng dẫn đến thì Giang Lâm vẫn không mở miệng, nhưng lúc này cậu lại nói chuyện.
“Hơn nữa, hôm nay chúng ta có thể mời được vị nhân chứng này thì còn phải cảm tạ Hoàng thượng ngài nữa.”
Đúng lúc này bên ngoài có người hô lớn: “Phế hậu đến!”
Tào Lan Nhi bị phế vị trí Hoàng hậu, Trường Đức đế cũng không cho bà ta phong hào khác, Trường Đức đế gọi bà ta là Tào thị nhưng có càng nhiều người gọi bà ta là Phế hậu.
Có lẽ tiếng ‘Phế hậu’ này cũng là do Việt Hằng sắp xếp.
Giang Lâm quay đầu lại nhìn Tào Lan Nhi tiến vào điện, đồng thời nhướng mày với Việt Hằng, tỏ vẻ rất hài lòng với sự sắp xếp của y.
Một tiếng ‘Phế hậu’ này cũng gợi lại không ít ký ức của triều thần, họ nhớ tới chuyện lúc trước Phế hậu cũng vì phái người mưu sát đám người Vệ Túc nên mới bị phế bỏ vị trí Hoàng hậu, đuổi vào lãnh cung.
Nhưng vừa rồi cô nương nhà họ Tô kia lại nói việc giết Vệ Túc là do Hoàng thượng sắp xếp.
Lúc này đầu óc của các đại thần nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt đảo qua đảo lại ở trên người Trường Đức đế và Phế hậu, họ hiểu rằng hai người này có xích mích rồi.
Tào Lan Nhi ăn mặc giản dị nhưng khí chất dáng vẻ cao cao tại thượng của Hoàng hậu còn chưa mất, bà ta vẫn không để Trường Đức đế ở trong mắt, cũng không thèm hành lễ mà nói thẳng với Trường Đức đế: “Hoàng thượng, ngài không nghĩ tới sẽ có một ngày phu thê chúng ta còn có thể gặp lại nhau trong Tuyên Chính Điện này đúng không?”
Tào Lan Nhi nói xong thì dùng ánh mắt lướt nhanh qua các vị triều thần ở đây một cái: “Ồ, ngày nô tì bị phế đã gặp các vị đại nhân ở đây, tại sao hôm nay lại tới nữa, lẽ nào trước khi đến các ngươi chưa có được tin tức hôm nay là ngày vạch trần bộ mặt thật của Hoàng thượng hay sao?”
Tào Lan Nhi thật sự là có chỗ dựa nên không sợ gì cả, không nể mặt bất cứ người nào, câu nói nào cũng như mang đầy gai nhọn vậy.
“Tào thị, ngươi tới làm cái gì, nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện, cút về lãnh cung của ngươi đi!”
Trường Đức đế nhìn dáng vẻ hung hăng, không để ai vào mắt này của Tào Lan Nhi thì càng giận không thể kìm nén được, trong lòng ông ta thực sự cực kỳ hối hận: “Tại sao lúc trước lại bị mấy câu nói của con đàn bà đê tiện này uy hiếp cơ chứ, đáng lẽ phải giết bà ta từ sớm mới phải.”
“Tất nhiên là đến… trả thù ngài rồi.”
Mấy chữ cuối cùng, Tào Lan Nhi nói rất nhẹ, nhưng Trường Đức đế vẫn nghe được.

Ông ta lui về phía sau theo phản xạ, chân không cẩn thận móc vào ghế tựa, từ trên long ỷ ngã đập mông xuống đất.
Đúng lúc đó lại có người mở miệng: “Nương nương, chúng ta đã biết chuyện tướng quân Vệ Túc bị người khác hại chết rồi, nhưng lúc trước không phải nói là nương nương làm sao, sao hôm nay…”
Tào Lan Nhi lạnh lùng cười một tiếng: “Các ngươi đương nhiên không nghĩ ra Hoàng thượng mà mình đi theo là kẻ ngụy quân tử giả dối thế nào rồi.

Yên tâm, nếu hôm nay bổn cung đã đến thì sẽ nói cho các ngươi biết đầu đuôi mọi chuyện, để cho các ngươi biết mắt mình mù đến cỡ nào.”
Tào Lan Nhi không nói thẳng mà đi đến bên cạnh Vệ Vân Chiêu, vươn tay ra với hắn: “Thứ đó đâu? Lấy ra đây!”
Vệ Vân Chiêu kinh ngạc nhìn Tào Lan Nhi một cái, Tào Lan Nhi cười nhạo: “Còn giả vờ cái gì nữa, Vệ Vân Chiêu, không phải ngươi đã biết là mình bị bổn cung đầu độc từ lâu rồi sao? Đôi chân này của ngươi cũng là bổn cung làm hỏng, bổn cung nhiều lần muốn diệt trừ ngươi thì chẳng lẽ ngươi không thu thập được một chút bằng chứng nào hay sao?”
“Bổn cung cũng không tin đâu.”
Bà ta vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều biết là hôm nay Tào Lan Nhi không chỉ muốn kéo Trường Đức đế xuống nước mà còn không để lại đường lui cho mình.
Tuy đoàn người Giang Lâm đã có chuẩn bị từ sớm, hoàn toàn sẽ không cho Tào Lan Nhi đường lùi.
Vệ Vân Chiêu lấy ra hai bức thư cùng một miếng ngọc bội, hai phong thư này bị Tào Lan Nhi đưa cho triều thần truyền tay nhau đọc, ngọc bội lại bị bà ta cầm ngắm nghía, Tào Lan Nhi nói: “Lúc tin tức truyền về, bổn cung thật vui vẻ.”
Tào Lan Nhi và Trường Đức đế không hổ là phu thê, Vệ Túc chỉ có hai người phó tướng, một là gián điệp nhiều năm của Trường Đức đế, một bị Tào Lan Nhi mua chuộc, mục đích của hai người đều giống nhau, giết Vệ Túc, giết Vệ Vân Chiêu.
“Người do bổn cung an bài chậm một bước, lúc hắn muốn động thủ thì Vệ Túc đã chết, vậy nên chỉ có thể lùi một bước muốn đi giết Vệ Vân Chiêu.

Nhưng Vệ Vân Chiêu võ công cao cường, cứng đối cứng không giết được nên chỉ có thể dùng cách đầu độc như vậy mà thôi.” Tào Lan Nhi nói xong thì nhìn về phía Vệ Vân Chiêu, ánh mắt khinh bỉ: “Đúng là tính mạng hèn mạt, như vậy mà ngươi cũng sống được.”
“Các ngươi tò mò là vì sao bổn cung có thể làm nhân chứng đúng không? Chân tướng chính là như vậy, bổn cung và Hoàng thượng mà các ngươi tôn kính cùng nhau phái người đi giết phụ tử nhà họ Vệ nên đương nhiên sẽ biết nhiều.”
Hai bức thư này, một bức là Tào Lan Nhi viết cho một vị phó tướng khác của Vệ Túc để hắn diệt trừ phụ tử nhà họ Vệ, một bức khác là phó tướng này bẩm báo cho Tào Lan Nhi biết tình huống ở biên quan.
Trong thư nhắc tới ai là người thực sự giết Vệ Túc, còn hắn thì làm những chuyện gì.
Đây là những gì mà Vệ Vân Chiêu tìm được, đều là sự thật cả.
Nếu không phải thì Tào Lan Nhi đã không cho những đại thần này xem, dù sao hôm nay bà ta muốn cắn ngược lại Trường Đức đế một miếng, nếu có thể tẩy sạch tội lỗi của mình thì chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Nhưng Tào Lan Nhi cũng tham gia việc này, nếu muốn làm một nhân chứng khiến tất cả mọi người tin tưởng thì hành động của bà ta nhất định sẽ bị lộ, có làm thế nào cũng không thoát tội được.
Các triều thần đều có cái nhìn riêng, bắt đầu nói thầm với người bên cạnh mình.
Trường Đức đế chống tay lên bàn tức giận mắng Tào Lan Nhi là độc phụ, là đang trả thù ông ta, còn tuyên bố muốn chém bà ta, giết cả nhà họ Tào ở trước mặt mọi người.
Với tình thế bây giờ thì đến cấm vệ quân Trường Đức đế cũng không gọi ra được, triều thần ở đây cũng mất đi sự tôn kính lúc trước với ông ta, tình thế lúc này đã không phải ông ta có thể khống chế được nữa rồi.
Ông ta càng mắng thì càng chỉ có thể có vẻ ông ta đang thẹn quá thành giận mà thôi.
Tào Lan Nhi vẫn còn tiếp tục nói thêm: “Hẳn các vị đại nhân rất tò mò, đường đường là Hoàng thượng của Đại Việt, vị Thiên Tử thánh minh mà tất cả các ngươi tin phục thì sao lại phải đuổi tận giết tuyệt người nhà họ Vệ đúng không?”
“Bởi vì, ông ta tin lời một hòa thượng nói: Vệ còn thì Việt mất.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui