Tại một quốc gia lạ lẫm, bên trong căn phòng của dãy nhà cao tầng nọ.
Một thiếu niên ăn mặc phong phanh đứng kế bên cửa kính, ngắm nhìn mọi cảnh vật của thành phố phía dưới.
Bên tai cậu là những tiếng nói liên tục của máy móc hệ thống.
[Kí chủ, cậu bình tĩnh lại chưa?]
Bấy giờ mới chậm rãi đi đến ghế sofa kế bên, cậu ngồi dựa người lên ghế, bộ dáng chán đời: "Vậy ý cậu là tôi xuyên không rồi đúng chứ?"
Biết cậu hiện tại đã có thể tiếp thu mọi chuyện, hệ thống nhanh chóng đáp:
[Đúng vậy, đúng vậy.]
Đưa ngón trỏ chỉ vào mình, vẻ mặt cậu hơi khó chịu: "Vì sao lại chọn tôi?"
Hệ thống ngập ngừng: [Chuyện này...!có thể hơi khó tin, nhưng cậu có độ phù hợp với nhân vật lên đến 100%]
"Tôi? Phù hợp với nhân vật? Phá gia chi tử như tôi á?"
[Thật mà, trước đó máy chủ đã theo dõi cậu rồi.
Vậy nên ngay lúc cậu gặp tai nạn, chúng tôi đã nhanh chóng tập hợp hết toàn bộ hệ thống để bắt được dữ liệu thần hồn của cậu, đem về thế giới này đó.
Thần hồn của cậu mãnh liệt phản kháng chứ, hại bọn tôi phải chật vật muốn chết đây.]
Cậu nhàn nhạt thở dài: "Hiểu rồi, một người như tôi rất khó mà bắt được nhỉ? Vậy giờ tôi đang ở đâu đây?"
[Cậu đang ở một thế giới ảo, hay nói cho cậu dễ hiểu thì nó như một thế giới tiểu thuyết đam mỹ vậy.]
Cậu nâng mắt lên nhìn trần nhà kiểu tây phía trên: "Vậy bây giờ cậu muốn thằng trai thẳng như tôi phải làm gì?"
[Chúng tôi chỉ mong cậu có thể thay đổi diễn biến một chút, cứu rỗi được một số nhân vật.]
"Cậu nghĩ tôi đây cứu được ai?" Cậu nhíu mày.
[Hay là...!cậu xem qua về thiết lập nhân vật và cốt truyện rồi định đoạt nhé?]
Nói rồi, trước mặt xuất hiện một màn hình, trên đó là chuỗi thông tin về nhân vật mà cậu đảm nhiệm.
Người này cũng tên Tống Trạch, tính tình kiêu căng ngạo mạn, con trai út của người đứng đầu Tống gia, một trong Tứ đại gia tộc của thành phố S.
Gia thế và tính cách quả thật không thua kém gì với cậu.
Lướt xuống một chút là tóm tắt về cốt truyện.
Câu truyện xoay quanh về cuộc sống của bốn cậu thiếu gia chơi thân với nhau từ bé, cho đến khi trưởng thành.
Trong đó nhân vật chính là Trịnh Quang, nhưng Trịnh Quang này tính tình tiểu bạch mỹ, thanh thuần trong sáng, gây không ít khó khăn đến cho những người xung quanh.
Đọc đến đây liền hết, cậu chỉ vào màn hình, giọng nói kèm theo vài phần cợt nhả: "Nè, cái cốt truyện của cậu chỉ có nhiêu đây thôi?"
[Hả, cậu nghĩ sao vậy? Cậu chưa nghe câu trước khi xem phim phải đọc giới thiệu phim à?]
Lời vừa dứt màn hình thông báo nhỏ trước mặt cậu đột nhiên lớn lên, lơ lửng lùi ra một khoảng an toàn cho mắt.
Trên màn hình đen xuất hiện lên dòng chữ to màu trắng "Giai đoạn 1: Trước khi trọng sinh"
Cậu ngạc nhiên chớp mắt: "Còn có vụ này luôn á?"
[Đương nhiên, dù sao tôi đây cũng là hệ thống cao cấp mà.]
Cậu cười nham hiểm nhìn nó: "Vậy hệ thống cao cấp có phục vụ bỏng ngô không?"
[Rốt cuộc cậu coi hệ thống chúng tôi là gì thế?]
Khẽ xùy một tiếng, cậu lí nhí chê bai: "Hệ thống quèn."
Một người một hệ thống cùng nhau xem cốt truyện, nó vừa xem vừa làm bình luận viên.
Bắt đầu là từ góc nhìn khi bé của Tống Trạch, tiếp đến là Trịnh Quang còn có hai người nữa là Triệu Bân và Tạ Vũ.
Hồi ức tuổi thơ của bốn người chậm rãi trôi qua, cậu xem mà cũng thấy lòng mình vui vẻ lây.
Đến năm cả bốn người học tiểu học, cậu như nhận ra gì đó mà hỏi hệ thống:
"Cái tên Tạ Vũ đó sau này thích Tống Trạch à?"
Hệ thống ngập ngừng đáp: [Ừm, cậu nhìn ra à?]
Khẽ gật đầu, cậu không nói gì thêm, hai mắt tiếp tục chăm chú xem.
Khoảng thời gian tiểu học đến khi vào trung học đều rất hồn nhiên vui vẻ không có gì bất thường xảy ra.
Cho đến năm lớp 9, Tống Trạch tình cờ biết được Tạ Vũ thích mình, không phải thích bạn bè mà là thích theo kiểu đối tượng yêu đương.
Thế là đến đây hệ thống tức thì chen ngang bình luận:
[Như vừa nãy cậu cũng nhìn ra rồi đó, tên Tạ Vũ này từ bé đã thích Tống Trạch.
Nhưng với tính tình ít nói và khó tiếp xúc của mình, cậu ta sợ Tống Trạch sẽ phản cảm nên vẫn luôn giấu trong lòng, không dám đòi hỏi, miễn cưỡng thà làm bạn chứ không để đánh mất.]
Cậu trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu: "Ừm, tôi cũng thấy vậy."
Nhưng đoạn diễn biến tiếp theo đó làm cậu phải thốt lên một tiếng "Vãi"
Hệ thống nào biết nói gì thêm, cũng đành im lặng.
Đoạn vừa rồi là phân cảnh Tống Trạch sau khi biết được bạn thân thích thầm mình, nhất thời hoảng loạn, một mặt không muốn mất tình bạn, mặt khác cũng không dám chấp nhận tình cảm.
Vì tuổi cũng còn thiếu niên nên trong lúc hoảng loạn đã đưa ra một quyết định bồng bột, cậu ta chạy trốn sang nước ngoài du học, cắt đứt liên lạc với Tạ Vũ.
Nhưng sau đó vì ở nước ngoài quá thích hợp nên liền ở lại đây tận 5 năm.
Mà không hề biết rằng có một người vẫn ngày đêm nhớ đến cậu ta.
"Cậu ta bị ngu à?" Cậu chỉ vào khuôn mặt thiếu niên trong màn hình kia.
Hệ thống cũng không biết nên bình phẩm gì, thầm lặng lắc đầu.
Cậu lại nói tiếp: "M* nó, lần đầu tiên tôi thấy luôn đấy, mặc dù tôi đây cũng thẳng tắp nhưng ít gì tôi nhìn vào cũng thấy Tạ Vũ thích cậu ta tới cỡ nào.
Vậy mà cậu ta lại chọn bỏ đi như thế?"
Hệ thống cười khổ: Bây giờ cậu cứ mắng cho đã đi, để sau này rồi cậu sẽ biết.
Hết chương.
- Lời nói đầu tiên của tác giả:
Tác phẩm này là viết nhằm rèn luyện, có thể không hay lắm, cũng có nhiều lỗi, nên mọi người đọc cảm thấy không thích thì cũng đừng ném đá nhé!!