Mặc cho diễn đàn bị đám con gái nói nhiều đến tràn ngập chữ, Tống Trạch vẫn trôi qua một ngày bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra.
Cậu co người ngồi trên ghế sô pha phòng khách, với một cái laptop đặt trên đùi, ngón tay gõ gõ vài cái, đôi mắt lâu lâu lại ngước nhìn đồng hồ rồi nhìn ra cửa.
Một lát sau trên màn hình xuất hiện một tin tức khiến cậu phải dừng lại hành động này, hai mắt loé lên tia hứng thú mà nhìn vào màn hình máy tính.
Lần trước Tống Trạch ở trên báo nhìn thấy chuyện của Trịnh Thanh - con trai quý tử của Trịnh Đức, cũng là anh họ của Trịnh Quang.
Vụ bê bối kia quả thật khiến toàn bộ xã hội thượng lưu của thành phố S sợ ngây người.
Hôm đó, Trịnh Thanh bị tuồn ra một loạt tấm hình bị chụp chung với một người phu nhân lớn tuổi, cùng với một cử chỉ đỏ mắt, hắn say khướt úp mặt mình vào ngực của vị phu nhân kia rồi tay ôm tay ấp, nắm lấy thắt lưng của người nọ.
Giờ đây Tống Trạch lại thấy thêm một bài báo khác, nói rằng Trịnh Thanh hiện đã bị tạm giam do nghi ngờ có sử dụng chất cấm bất hợp pháp.
Song lần mò đến nguồn tin của những tay săn vịt thì còn có một thứ nữa, là bác sĩ quả thật đo lường được trong máu của Trịnh Thanh có virus AIDS nhưng chuyện này hình như đã bị giấu nhẹm đi.
Cậu vốn đang muốn tính sổ một chút với hai cha con nhà này, vẫn còn giữ trong tay những chứng cứ lừa đảo tài chính của Trịnh Đức, đủ để gã táng gia bại sản, thậm chí bóc lịch suốt đời.
Tuy nhiên trong bài báo hôm nay lại đính kèm thêm một tin nho nhỏ khiến ý định của Tống Trạch phải ngừng lại.
Đối phương hiện nay đang nằm trong phòng ICU* vì nhồi máu cơ tim.
Theo tin tức được đăng, bác sĩ còn cho rằng mạng sống của Trịnh Đức khó mà giữ được.
*Viết tắt của "Intensive Care Unit" - phòng điều trị tăng cường.
Đưa tay lên sờ khoé môi, Tống Trạch vô thức nghĩ đến người bạn làm việc dứt khoát, không chừa dù một con sâu kia.
Xem ra là quá trình thanh lọc toàn bộ Trịnh gia đã có thể xem như hoàn tất.
Cậu với tay lấy điện thoại, đoạn gọi để khen ngợi vài câu.
"Nghe đây." Trịnh Quang rất nhanh đã trả lời.
"Giám đốc Quang thật vô tình."
Tống Trạch đùa một câu, kể từ ngày Trịnh Quang biết cậu cũng trọng sinh về đây, hai người dường như đã có một chủ đề nói chuyện riêng, tựa như có thêm một người đồng hành giúp đỡ, không phải tự thân lo toang mọi thứ.
Tuy ban đầu Trịnh Quang vẫn khá sốc, song vì giây sau rất nhanh đã chấp nhận sự thật, khóc bu lu bu loa xin lỗi Tống Trạch các kiểu rồi đồng ý giúp đỡ mọi yêu cầu của cậu, dẫu cho phải lên núi đao xuống biển lửa.
Đầu dây bên kia nhanh chóng phát ra tiếng cười của Trịnh Quang: "Cập nhật tin tức nhanh nhỉ?"
"Chuyện hay như thế, sao mà tôi chậm trễ cho được."
"Ha ha" Trịnh Quang lại cười: "Tôi đây mà vô tình gì chứ? Vẫn còn tha cho ông ta đường sống đấy thôi.
Toàn bộ chứng cứ kia, tôi vẫn chưa tung ra nữa đấy."
"Cậu không làm, vậy thì tôi làm nhé?"
"Không cần đâu..." Trịnh Quang thoáng lặng một lúc mới nói tiếp: "Tiểu Trạch à, cậu bây giờ quay về, vẫn chưa dính dáng gì đến Trịnh gia, Trịnh Đức cũng vẫn chưa động đến cậu.
Chuyện kiếp trước, chúng ta đâu thể để người của kiếp này gánh được."
"Được rồi, tôi biết mà.
Tôi đùa thôi, sao cậu nghiêm túc thế?" Tống Trạch cong khoé môi, sau đó thoắt cái khuôn mặt lại tĩnh lặng, tựa như còn có một chút buồn: "À mà...!Cậu nhắc tôi mới nhớ...!Liệu sau khi mất đi tôi rồi, "Tạ Vũ" của tôi liệu có ổn không? À không, chắc chắn là sẽ chẳng thể nào ổn rồi..."
"Tiểu Trạch." Trịnh Quang nói lớn đánh gãy lời của Tống Trạch: "Cậu lại vậy rồi.
Cậu nghe này tiểu Trạch, chúng ta đã trở về, đồng nghĩa với việc có thể thay đổi được vòng xoay mạnh mẽ của vận mệnh.
Cậu của tương lai đã biến mất rồi, chỉ còn cậu hiện tại thôi.
Nếu cậu sống một cuộc sống vui vẻ và yên bình đến tận giây phút đó, cậu sẽ không chết.
Là một người đã trở về, tôi sẽ không để cậu chết, cả bản thân của cậu cũng vậy."
Trịnh Quang lại nói đi đâu rồi.
Tống Trạch thở dài, nở một nụ cười nhẹ: "Tôi không có ý nghĩ rằng sau này bản thân sẽ lặp lại một cái chết đáng tiếc như lúc đấy.
Tôi chẳng qua chỉ là suy nghĩ liệu nếu như tồn tại giả thiết về vũ trụ song song, thì "Tạ Vũ" của những khoảng thời gian gần cuối đời sẽ phải sống như thế nào."
"Chẳng trách cậu được, dù sao cậu cũng nhìn thấy được diễn biến tương lai sau khi bản thân mất đi.
Còn tôi thì không được thấy." Trịnh Quang thở ra một hơi thật dài: "Nhưng mà suy cho cùng thì tôi lại suy nghĩ rất đơn giản.
Tiểu Trạch à, đối với tôi, Triệu Bân vẫn là Triệu Bân.
Dù cho có ở độ tuổi như nào thì trong tôi Triệu Bân vẫn mãi như vậy."
Nghe thấy mấy lời sến sẩm này, Tống Trạch vô thức bật cười: "Cậu cũng nên nhớ, tôi đây không có ở bên Tạ Vũ trong mấy năm này đấy."
"Nhưng cậu vẫn yêu anh ấy mà đúng chứ?"
"Ừ." Tống Trạch cười nhẹ nhàng một cái rồi nói tiếp: "Được rồi, không nói về vấn đề này nữa.
Cậu tìm thấy thứ tôi nhờ chưa?"
"Rồi, tôi vừa nãy cũng đang tính gọi cho cậu đây." Bên đầu dây của Trịnh Quang phát ra một vài âm thanh lạch cạch như tiếng gõ phím, sau đó giọng nói của cậu ta mới tiếp tục: "Tôi tìm thấy nó ở ngân hàng thế giới JX.
Còn về phần chìa khoá mà mật khẩu thì e rằng cậu phải đi hỏi chính chủ nhân mới của nó rồi.
Cũng xem như tiện thể cho anh ấy một bất ngờ nho nhỏ."