Trong nguyên tác, dáng vẻ lạnh nhạt cao cao tại thượng của Tạ Tri Ý luôn làm chướng mắt Cố Tịnh Nhuyễn.
Đáng ghét nhất là người lớn hay đem hai người ra so sánh, nói Tạ Tri Ý giỏi thế này thế kia nghe lời hiểu chuyện thành tích ưu tú, còn cô chẳng khác gì bùn nhão trét lên tường.
Chính vì vậy khoảng cách giữa hai chị em chậm rãi sinh ra.
Về sau lại tình cờ biết được Tạ Tri Ý cũng không phải chị ruột, khoảng cách càng xa, xa đến mức cô không muốn người xung quanh phát hiện Tạ Tri Ý là chị của mình.
Cố Tịnh Nhuyễn nhớ tới sáng nay Tạ Tri Ý dậy rất sớm, không có ăn sáng liền ra cửa.
Mới vừa lên tới lầu một, Cố Tịnh Nhuyễn lại xoay người xuống lầu, chạy đến khu vực căng tin, hoang mang mua một đống bánh mì, bánh quy, kẹo...Cô không biết chị ấy thích ăn cái gì, dù sao cứ mua nhiều một chút thế nào cũng có món ăn được.
——
Lớp 12-1
Tạ Tri Ý cùng Lan Nhược Đình vừa vào lớp liền nghe tiếng huýt gió của Hứa Nặc Dương, hắn ngồi ở bàn đầu tổ một nháy mắt nhếch miệng cười, một bộ tranh công chờ khen thưởng.
Tạ Tri Ý phớt lờ hắn, đem chồng sách trong tay đặt lên bục giảng, rồi trở về vị trí bàn năm tổ một gần cửa sổ.
Ngược lại Lan Nhược Đình có vẻ thẹn thùng, thanh âm như muỗi nhỏ không thể nghe thấy, "Cậu làm gì vậy?!".
Nói xong còn ngượng ngùng giậm chân chạy đi.
Hứa Nặc Dương oan uổng vò đầu, mình đã làm gì đâu??
"Này này, có thấy bạn học mới trông như thế nào không?".
Hứa Nặc Dương chạy đến ngồi xuống trước mặt Tạ Tri Ý, tay chống cằm, tò mò nhìn nàng.
Tạ Tri Ý không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái, biểu tình đạm mạc làm Hứa Nặc Dương bĩu môi.
Biết ngay, dù gì hắn cũng đoán trước cô bạn lạnh lùng này sẽ chẳng quan tâm đến mấy chuyện linh tinh, đặc biệt còn là về bạn học khác giới.
Cùng nàng nhận thức nhiều năm như vậy cũng không thấy nàng để ý đến thằng con trai nào.
Hôm nay hắn hóng được tin có một nam sinh rất là đẹp trai chuyển lớp đến đây nên cố tình nói cho nàng biết, vừa vặn lại nghe chủ nhiệm gọi nàng lên văn phòng, Hứa Nặc Dương còn tưởng sắp có cơ hội chứng kiến mỹ nhân tan băng, ai dè vẫn là bộ dáng cũ.
"Kong —— Kong ——"
Đột nhiên vang lên tiếng ai đó đập vào kính cửa sổ doạ hắn nhảy dựng, hắn theo tiếng động nhìn sang, rơi vào mắt chính là nụ cười tươi rói của Cố Tịnh Nhuyễn.
Cô chớp chớp mi mắt chỉ ngón tay về Tạ Tri Ý - người không hề bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh xung quanh.
-.-
Hứa Nặc Dương ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy Tạ Tri Ý, sau đó chỉ tay ra ngoài.
Theo hướng hắn chỉ, Tạ Tri Ý nhìn thấy má lúm đồng tiền cùng nụ cười nhu hoà vừa nãy, đối phương lại còn giơ giơ lên một túi đồ ăn vặt, ánh mắt nàng có chút ngưng đọng.
Thấy Tạ Tri Ý không phản ứng, Cố Tịnh Nhuyễn lại nhịn không được gõ gõ cửa sổ, quơ quơ bàn tay, như là đang hỏi nàng ngẩn người làm gì.
Trải qua sự kiện diễn đàn tối hôm qua, hầu như học sinh trong trường đều đã biết tiểu bá vương hay gây rối chính là em gái của học thần lớp 12, cho nên đến khi Cố Tịnh Nhuyễn trực tiếp đến lớp tìm Tạ Tri Ý, mọi người đều không cưỡng được hóng hớt, đổ dồn ánh mắt về phía Cố Tịnh Nhuyễn.
Tạ Tri Ý trong lúc nhất thời không đoán được ý đồ của cô.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, rốt cuộc chị cũng ra tới."
Cố Tịnh Nhuyễn mang đôi mắt cười như vầng trăng khuyết, phá lệ ngọt ngào.
Tạ Tri Ý đứng cách hai mét, nhìn cô, không nói chuyện.
Trong truyện, Tạ Tri Ý vốn được miêu tả là người đẹp băng giá, bây giờ thấy tận mắt, nhan sắc này dư sức làm cô tình nguyện thành fan não tàn suốt đời.
Cố Tịnh Nhuyễn không liêm sỉ nuốt nước miếng, một lần nữa muốn mắng tác giả.
"Tỷ tỷ, chị còn chưa ăn sáng, em có đi căng tin mua ít thứ cho chị nè, có bánh mì Đức Phát, bánh quy, bánh gấu Hello Panda, kẹo sữa,...".
"Không cần." Đã biết được ý đồ người tới, Tạ Tri Ý lạnh buông một câu liền trở vào lớp.
Trong phòng học một đống người xem kịch vui đều mở to mắt, tiểu bá vương chẳng lẽ bị từ chối mà ngoan ngoãn không tức giận?
Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới Tạ Tri Ý dứt khoát cự tuyệt như vậy, sửng sốt hồi lâu mới Oh~ một tiếng, lúc nãy không có thấy nhiều, mua rồi mới thấy nặng, hiện giờ để cô vác túi đồ ăn to đùng này đi xuống hai tầng lầu, nằm mơ đi!
Hứa Nặc Dương ngồi gần cửa thấy rõ ràng Tạ Tri Ý chẳng những không nhận túi đồ mà còn không đợi Cố Tịnh Nhuyễn nói xong là đã trở vào lớp.
Hắn nhìn Tạ Tri Ý, lòng đau đớn, "Cậu không biết người anh em này đang đói bụng sao? Cậu không cần có thể đưa cho tôi a! Làm sao mà cậu có thể....A...".
Hứa Nặc Dương mới nói một nửa liền thấy Cố Tịnh Nhuyễn hừng hực khí thế ôm túi đồ ăn vọt vào lớp, đặt trên bàn Tạ Tri Ý.
"Không có hạ độc! Em tốn nửa ngày tiền tiêu vặt đó."
Nhấn mạnh "Không có hạ độc", hoàn toàn là bởi vì trước đây lúc ở nhà, Cố Tịnh Nhuyễn thỉnh thoảng có bỏ thêm ít nguyên liệu linh tinh vào ly nước đưa cho Tạ Tri Ý, tuy cũng chỉ thành công có một lần.
Cố Tịnh Nhuyễn trước khi đi trừng mắt nhìn Hứa Nặc Dương, "Anh không được động tới đồ ăn vặt của chị tôi đó nhe.
Không thôi tôi phế tay anh! Hừ hừ!".
Hứa Nặc Dương bị trò uy hiếp trẻ con chọc cười, trước giờ chỉ biết Cố Tịnh Nhuyễn ngang ngược vô lý, chứ không ai nói cho hắn biết tiểu bá vương còn có một mặt đáng yêu vậy a.
Tạ Tri Ý rõ ràng cũng không nghĩ tới Cố Tịnh Nhuyễn sẽ như thế này, bất quá chỉ một lát sau thần sắc liền khôi phục như thường, nhưng vẫn chậm chạp chưa bỏ túi đồ ăn vào trong hộc bàn.
"Thần nguyện thế quân thượng phân ưu!" Hứa Nặc Dương vui tươi hớn hở bốc lấy một cái bánh mì ngọt, chợt nghe thanh âm trầm thấp của Tạ Tri Ý, "Cậu muốn bị phế sao?".
Hứa Nặc Dương không thèm để ý phẩy phẩy tay, "Em gái chỉ hù cho có thôi, chứ ai đi làm chuyện tàn bạo vậy chứ."
"Tôi làm."
Tức thì có cái gì đó vèo qua trước mắt, bao bánh mì mà Hứa Nặc Dương chuẩn bị xé mở đã bị Tạ Tri Ý bỏ lại vào túi đồ ăn, nhét hết vào hộc bàn.
Hứa Nặc Dương chứng kiến hết thảy: "....".
Ai hồi nãy nói không cần?!
——
Lớp 11-7
"Thi cuối kỳ vừa rồi, các bạn học lớp chúng ta thật sự để cho thầy nhìn với cặp mắt khác xưa, đặc biệt điểm danh khen ngợi Cố Tịnh Nhuyễn, Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan, Hứa Phán Phán.
Các em bốn người đồng lòng hướng về phía trước, để không phải ở lại lớp, trong kỳ thi đã dũng cảm tìm kiếm trợ giúp từ người xung quanh, vô cùng đoàn kết hỗ trợ, ôi chao một phần đáp án bốn người đều có, đáng khen nhất là bạn học Cố Tịnh Nhuyễn không sợ cường quyền.
Khi giám thị bắt được tờ giấy nhỏ, bạn ấy nói cái gì? Cố Tịnh Nhuyễn đứng lên lặp lại lời em nói ngày hôm đó!".
Chủ nhiệm lớp Tào Quang mỉm cười hiền lành, chỉ kém quấn băng rôn trên trán đề chữ "Tuy rằng tôi tức điên rồi nhưng tôi vẫn thật kiên cường."
Tống Tư Ngọc hít sâu một hơi, khom người ép xuống bàn, nghiêng đầu về bên phải, nói, "Cái đồ ngu đó đi đâu rồi?".
Tống Tư Ngọc ngồi bàn cuối tổ ba, bàn trên bên tay phải là Vạn Tranh Nhan.
Trong miệng Vạn Tranh Nhan còn đang nhai bánh quy chưa kịp nuốt, lắc lắc đầu, "Ta không biết...".
"Hồi nãy hình như nó chạy về phía căng tin?"
"WC cũng ở hướng đó mà?"
"Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan hai em đang xì xầm cái gì! Đứng lên cho tôi!"
Hai bạn học nhận mệnh đứng lên.
Vạn Tranh Nhan nuốt nước miếng, trong lòng chửi rủa con bạn chết tiệt đi ra ngoài cũng không biết kéo chị em theo.
Hứa Phán Phán may mắn chính mình không nói gì, đang đắc ý nhe răng thì lại nghe thanh âm của Tào Quang, "Hứa Phán Phán em cười cái gì! Đứng lên."
Quả nhiên, vui sướng khi người gặp nạn thật sự sẽ có báo ứng không tốt đẹp.
"Cố Tịnh Nhuyễn đâu?! Ngày đầu khai giảng liền trốn học? Có còn coi chủ nhiệm cái lớp này ra gì nữa hay không hả?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng trăm lời,
"Bạn ấy đi WC."
"Bạn ấy đi mua đồ ăn vặt."
"Bạn ấy đến văn phòng."
Dứt lời, ý nghĩ hiện ngay trong đầu cả ba, "Thôi xong đời!".
"Giỏi đấy, các em học gì không học, học nói dối thì hay lắm."
Tào Quang có vẻ tức giận thật sự.
Tuy bốn người các nàng ngày thường hỗn trướng khó dạy, nhưng ít nhiều trước giờ vẫn có chút tình cảm tôn trọng đối với người thầy chủ nhiệm lâu năm.
"Báo cáo."
Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới chủ nhiệm đến lớp sớm như vậy, trong miệng cô còn đang ngậm kẹo mút Alpenliebe, phản ứng đầu tiên là định gỡ que kẹo xuống, nhưng một giây nhớ ra hiện giờ cô đang là thân phận tiểu bá vương, cần gì phải sợ.
Thậm chí nguyên bản Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa bao giờ nói ra hai chữ "Báo cáo".
"Chà, học trò number one của lớp trở lại rồi đấy à".
Tào Quang trên dưới đánh giá cô một chút, miệng ngậm kẹo que, bộ dạng cà lơ phất phơ, không có chỗ nào giống học sinh đàng hoàng.
Cố Tịnh Nhuyễn cắn viên kẹo nghe cái rắc, tiện tay ném que vào thùng rác bên cạnh bục giảng, tiếp theo mới làm bộ dáng giơ tay nghiêm chào, "Chào thầy chủ nhiệm number one, học trò number one được thầy tận tình dạy dỗ đã trở lại rồi".
Cả lớp cười vang, ngay cả Tào Quang đều bị cô chọc cười, không hiểu mình có tài đức gì mà gặp phải một học trò không tuân quản giáo nhưng lại làm người ta không cách nào chán ghét được.
Hồi sơ trung Tào Quang đã từng chủ nhiệm lớp các nàng, sau đó được đề bạt lên chủ nhiệm cao trung, bốn đứa nhỏ này đã cười hì hì chạy tới nói, "Thầy chủ nhiệm, ba năm tiếp theo ở cao trung, nhóm bốn người tụi em lại cùng thầy kề vai sát cánh!".
Có đôi khi Tào Quang cũng suy nghĩ, có phải bản thân đã quá bao dung với tụi nhỏ hay không?
"Trò vừa đi đâu về đấy?".
Tào Quang dò xét nhìn cô.
Cố Tịnh Nhuyễn nhún nhún vai, "Đói bụng, đi mua chút đồ ăn vặt."
Tào Quang xuỳ một tiếng, "Đồ ăn đâu? Ngày đầu khai giảng mau chia ra mời các bạn, cùng ăn mới vui, có phải không?".
"Ăn hết rồi, mọi người muốn ăn sao?"
Cả lớp nhao nhao lên, "Muốn!".
"Mình muốn ăn chân gà!"
"Khoai lát vị chanh."
...
"Được được được, tôi liền đi mua cho các bạn".
Cố Tịnh Nhuyễn xoay người như muốn ra khỏi phòng.
"Đứng lại.
Các em bốn người đi cuối lớp đứng phạt, sau đó viết kiểm điểm một ngàn chữ, sáng mai lên phòng phát thanh đọc bài kiểm điểm."
Tào Quang cho rằng đưa ra hình phạt sẽ làm học trò thu liễm một ít, mà không biết mình đã xem nhẹ trình độ mặt dày của các nàng.
Tống Tư Ngọc đáp nhẹ nhàng bâng quơ,
"A khá tốt, giọng em vốn ngọt ngào ấm áp động lòng người, lần này có cơ hội gây thương nhớ cho nhiều người rồi."
Vạn Tranh Nhan mỉm cười nhìn thầy chủ nhiệm, "Thật tốt, giọng em thì mang theo sự tha thiết chân thành, sẽ làm nhiều bạn học nam vì em phấn đấu quên mình."
Hứa Phán Phán hừ lạnh, "Nói tóm lại, em rất mong chờ."
Lời kịch đều đã bị nói hết, mình nên nói cái gì? Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ nghĩ, phụ họa một tiếng, "Nói tóm lại, em rất hài lòng."
Các bạn đồng học: "...."
Phản rồi phản rồi, nếu nói vừa rồi Tào Quang chỉ là tức giận sương sương, vậy thì giờ đây tế bào toàn thân đều muốn bạo nổ.
"Đi ra ngoài! Mau ra hành lang viết ngay cho tôi, không đủ hai ngàn chữ không được về nhà!"