"Khắc chữ?".
Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xổm xuống trước quầy hàng, tò mò ngó trái ngó phải, từ hộp gỗ lấy ra một hạt ngọc sứ có khắc chữ, "Giống cái này sao?".
Ông lão híp mắt mỉm cười gật đầu, "Trong này đều là họ đã khắc sẵn, có thể chọn mẫu."
"Oh, tỷ tỷ em thấy họ Tạ nè." Cố Tịnh Nhuyễn cầm lên một hạt ngọc, đưa tới trước mặt Tạ Tri Ý để nàng thấy rõ chữ.
"Ừ."
Tạ Tri Ý ngồi xuống cùng với cô, ngón tay trắng nõn chuẩn xác lấy ra một hạt ngọc khác từ hộp gỗ, đưa cho Cố Tịnh Nhuyễn.
"A, tỷ tỷ lợi hại quá, em nhìn không ra nó nha."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn trong tay hạt ngọc có khắc chữ "Cố", vui vẻ cười, nhân tiện đem hạt ngọc nho nhỏ để dưới ánh đèn đường đánh giá, thấy bề mặt hơi hơi phiếm quang, cô nghiêng mặt nói với Tạ Tri Ý, "Hay là chúng ta mua một cái đi? Thật đẹp mắt."
"Ừ."
"Ông ơi, xâu thêm hạt ngọc thì bao nhiêu tiền ạ?"
Ông lão thoạt nhìn khoảng sáu bảy chục tuổi, Cố Tịnh Nhuyễn tận khả năng phóng nhẹ ngữ khí.
"Cái này hả, cái này bán riêng là 99, xem hai đứa vẫn còn là học sinh, ông tặng miễn phí dây chỉ đỏ." Ông lão híp mắt cười, dường như muốn nói lời quá phải không, không cần cảm ơn.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Cô có thể phủi tay chạy lấy người không?
Tuy là cô nhiều tiền nhưng không đại biểu thích bị lừa a, hạt ngọc này tính chất thông thường, thách giá cũng tối đa hai mươi tệ mà thôi.
Vô gian bất thương, thấy cô là học sinh nên lừa gạt chứ gì.
Cố Tịnh Nhuyễn buồn bực trả hạt ngọc vào hộp gỗ, đứng lên.
"Không mua."
Tạ Tri Ý luôn tuỳ theo cô, lúc này bỗng giữ cô lại, hỏi ông lão, "Vậy khắc chữ thì bao nhiêu tiền ạ?".
"Khắc chữ cũng là 99."
"Vậy con muốn khắc hai chữ, cho hai hạt."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe lời này càng buồn bực, cô rõ ràng đã nói không mua, tỷ tỷ thế nhưng còn kiên trì muốn mua.
"Em muốn uống trà sữa."
Cố Tịnh Nhuyễn buông tay ra, xoay người chạy vào bên trong phố ăn vặt.
Tạ Tri Ý dợm chân muốn bước, cuối cùng vẫn là không đuổi theo, ngồi xổm xuống từ một cái hộp gỗ khác chọn ra hai hạt ngọc, tiếp nhận giấy bút viết hai chữ, "Lát con sẽ quay lại lấy."
Nói xong chuẩn bị rời đi thì bị ông lão gọi lại, "Tiểu cô nương, đặt tiền cọc trước đã."
——
Đầu phố ăn vặt là tiệm trà sữa nổi danh, vừa vặn giờ cao điểm, trong tiệm khá là chen chúc, khi Cố Tịnh Nhuyễn cầm được phiếu mua thì trước quầy vẫn còn hơn mười người đang đợi.
Cố Tịnh Nhuyễn tìm một bàn trống ngồi xuống, tay vò đầu, ánh mắt dại ra.
A a a a mình vừa mới làm gì?
Một lời không hợp liền giận dỗi bỏ đi?
Như thế nào cảm giác mình giống cô vợ nhỏ vô cớ gây rối???
Nhận thức được hành vi của mình, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Quả nhiên, có những thứ cho dù chặn lại trong lòng thì nó cũng tìm lối khác chạy ra chẳng hạn như thông qua hành động cử chỉ.
Cô đứng ngồi không yên, rốt cuộc Tạ Tri Ý cũng vào tiệm, đi đến chỗ cô.
Cố Tịnh Nhuyễn cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, "Tỷ tỷ, em mua cho chị trà sữa nóng nguyên vị ít đường."
"Ừ."
"Chị không có mua sao?" Cố Tịnh Nhuyễn bất an, mở miệng hỏi.
"Có, đợi lát nữa đi lấy."
"Em làm gì chạy nhanh như vậy?".
Tạ Tri Ý nhàn nhạt hỏi, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn cảm thấy có một tia cảm xúc khác thường xen lẫn bên trong.
Tới rồi tới rồi, chị ấy mang theo chất vấn tới rồi.
Cố Tịnh Nhuyễn ấp úng, "Em...em chỉ là cảm thấy quá mắc, có cảm giác bị hố, cho nên, cho nên mới bỏ đi a."
Ngay lúc Cố Tịnh Nhuyễn lo sợ Tạ Tri Ý sẽ nói lời gì đả kích, thì một giọng nữ cứu mạng hết sức động lòng người truyền đến, "Số 175."
"Tới, tới liền đây!".
Cố Tịnh Nhuyễn kích động nhảy dựng lên, vẫy vẫy tờ phiếu trong tay.
Tạ Tri Ý cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này bị mình doạ sợ rồi sao?
Qua hai phút, Cố Tịnh Nhuyễn đưa ly trà sữa cho Tạ Tri Ý, "Ngồi đây uống luôn hay là vừa đi vừa uống?".
"Ngồi đây đi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy, lấy ly trà sữa đã đưa cho Tạ Tri Ý, cắm ống hút vào rồi mới đưa trở lại.
Tạ Tri Ý có chút khựng tay, như là đang hoài nghi tại sao đối phương ân cần như vậy.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không để ý biểu tình của nàng, ôm ly trà sữa của mình trong tay, cười đến hồn nhiên.
"Ô, có thể làm ấm tay nha."
Con nít.
Nghĩ thế, nhưng có người vẫn học theo Cố Tịnh Nhuyễn ôm trà sữa.
Một lát sau, Tạ Tri Ý lắc lắc ly trà sữa, động tác dần dần thả chậm, nhìn cái ly tràn đầy của Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt tò mò hỏi, "Trong ly em bỏ thêm cái gì?".
"A, pudding dừa, trân châu trái cây, đường nâu..."
Càng nói thanh âm càng nhỏ, so sánh ra thì cái ly thuần trà sữa của Tạ Tri Ý có chút thê thảm?
Cố Tịnh Nhuyễn trộm nhìn Tạ Tri Ý, phát hiện nàng đang nhìn ly trà sữa trong tay, vẻ mặt ngưng trọng.
"Khụ khụ, em tưởng là chị không thích bỏ thêm mấy đồ linh tinh này."
Cố Tịnh Nhuyễn nói lời này là sự thật, trước kia cô rất hiếm khi thấy Tạ Tri Ý uống mấy thứ này, đừng nói trà sữa, ngay cả đồ uống có ga đều rất ít uống.
"Hay là để em kêu thêm cho chị một ly?".
Cố Tịnh Nhuyễn thật cẩn thận mở miệng, chuẩn bị đứng dậy giúp nàng gọi món.
"Không cần." Tạ Tri Ý bổ sung, "Có khi không uống được."
Cố Tịnh Nhuyễn lập tức hút một ngụm chứng thực, "Uống ngon lắm đó."
"Phải không?"
"Phải phải!" Cố Tịnh Nhuyễn điên cuồng gật đầu.
Cô cần thiết liều mạng bảo hộ tôn nghiêm trà sữa.
"Cho chị mượn thử xem."
"A??"
"Ghét bỏ sao?"
"Không không không phải."
Cố Tịnh Nhuyễn đẩy ly trà sữa qua cho nàng, động tác dứt khoát, sợ chần chờ một chút bị hiểu lầm thành ghét bỏ.
May mắn cô không có tô son môi hoặc là thói quen cắn ống hút, may mắn may mắn.
Tạ Tri Ý hút một ngụm, ngước mắt, "Ngọt quá."
Chín phần đường không ngọt sao được?
Nhìn ly trà sữa trước mặt, Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng.
Ô ô ô ô làm sao bây giờ mình ngượng ngùng chết mất thôi.
Đây là cùng tỷ tỷ gián tiếp hôn môi đó nha!
Nhưng tỷ tỷ cũng không biết tâm tư mình, loại cảm giác này vừa kích thích lại vừa thấy thẹn.
Chị ấy xem mình là em gái, mình lại muốn ngủ với chị ấy.
Quá cảm thấy thẹn.
"Tỷ tỷ, nếu có một ngày chị phát hiện người bạn tốt bên cạnh chị có ý đồ với chị thì chị sẽ làm thế nào?"
"Ý đồ gì?"
"Nói chung là thấy chị khuynh quốc khuynh thành muốn chiếm cho riêng mình?"
Tạ Tri Ý không nói chuyện, ánh mắt có chút lạnh băng.
Cố Tịnh Nhuyễn cảm nhận được thay đổi trong cảm xúc Tạ Tri Ý, có thể đoán đại khái là câu cô vừa hỏi làm chị ấy không mấy hài lòng.
"Có một người bạn của bạn, yêu thích bạn của em, bị em phát hiện, nên em tò mò thuận miệng hỏi...."
"Bạn thật không đó?"
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Không lời nào để nói, cô không những không có người bạn đó, mà câu chuyện cũng là tự chế ra.
Thật là một câu hỏi đầy tính nghi ngờ...
"Nếu ý đồ quá điên cuồng làm hại đến mình thì mình nên tận lực tránh xa, còn nếu chỉ đơn giản là thích, vậy tôn trọng đối phương, đối với người mà mình không có tâm tư thì tốt nhất đừng cho hy vọng." Tạ Tri Ý cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn đang hỏi cho bản thân, nàng áp xuống cảm xúc, kiên nhẫn giải thích.
Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu, ý tứ chính là điều này tuỳ thuộc vào người mình thích rồi.
"Vậy chị sẽ thích người như thế không?"
"Sẽ không."
"Sẽ lựa chọn rời xa sao?"
"Ừ."
Trả lời dứt khoát lưu loát.
Cố Tịnh Nhuyễn mất mát mà Ừm một tiếng, có chút ủ rũ cụp đuôi.
"Nhuyễn Nhuyễn."
"Hở?"
"Trước mười tám tuổi không nên yêu đương, biết không?"
Tạ Tri Ý tựa hồ sợ Cố Tịnh Nhuyễn lầm đường lạc lối, cho nên ngữ khí nói chuyện nghe như đang căn dặn dỗ dành.
"Dạ..."
Nhưng Cố Tịnh Nhuyễn hứng thú không cao, Tạ Tri Ý càng như vậy cô càng cảm thấy chua xót khó chịu, chán ghét bản thân đột nhiên nảy sinh tình cảm khác thường.
Có điều nghĩ sâu thêm thì Tạ Tri Ý cũng chưa nói sai cái gì, phải nói là rất tỉnh táo rất lý trí.
Mặc dù lý trí như vậy đối với Cố Tịnh Nhuyễn mà nói là một loại thương tổn.
Cố Tịnh Nhuyễn cố gắng vứt bỏ mặt trái cảm xúc, cười nói, "Tỷ tỷ lớn hơn em một tuổi, vậy trước khi tỷ tỷ mười chín tuổi cũng không thể yêu đương nhe, bằng không chính là dạy hư em."
Tạ Tri Ý cảm thấy lời này nghe có chút không đúng, tuy không nói lên được là chỗ nào không đúng, nhưng vẫn chiều theo gật đầu đáp ứng.
Sau khi được đáp lại, Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu hút trà sữa, lên tiếng hỏi, "Một lát tụi mình đi đâu nữa?".
"Đi thuê phòng."
"Khụ khụ khụ......"
Trà sữa không nuốt xuống được, nghẹn ở cổ họng làm cô bị sặc thiếu điều muốn rớt nước mắt.
Thuê phòng???