Cảm thụ gì khác thì Tạ Tri Ý không có, nhưng hoang mang hốt hoảng thì có.
"Tỷ tỷ ~ chị đang xem Siêu trí tuệ a ~"
Cố Tịnh Nhuyễn kéo dài thanh âm đến dính người.
Tạ Tri Ý nhíu mày, "Em vừa chịu kích thích gì sao?".
?
Không phải Phán Cẩu đã dặn là giọng điệu phải ngọt ngào hả? Giọng mình không ngọt sao?
"Tỷ tỷ ~"
"Em còn nói chuyện như vậy chị sẽ đuổi em ra ngoài."
Vừa nghe lời này Cố Tịnh Nhuyễn im như ve sầu mùa đông.
"Đôi mắt, dời qua đi, đừng nhìn chị chằm chằm." Tạ Tri Ý chịu không nổi ánh mắt nũng nịu ra nước này của cô.
"Tỷ tỷ!"
Hu hu hu Hứa Phán Phán cái đồ lừa bịp.
"Ừm?"
"Chị đang xem Siêu trí tuệ ha."
"Ừ."
Hình ảnh không phải đang hiện rõ trước mắt sao?
"Chúng ta cùng nhau xem đi!"
Tỷ tỷ không có đang học tập, cho nên không tính là cô quấy rầy, để có đề tài chung thì phải cùng nhau bồi dưỡng hứng thú yêu thích chung.
Tỷ tỷ xem cái gì cô liền xem cái đó, xem không hiểu còn có thể hỏi tỷ tỷ, cơ hội thật quá tốt!
"Em đứng được rồi, không ngồi không ngồi."
Tạ Tri Ý nghe vậy ngồi nhích sang một bên, để cô xem dễ hơn.
"Oa, bọn họ thật thông minh ha! Nhưng tỷ tỷ khẳng định còn lợi hại hơn họ!"
Tạ Tri Ý nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Để làm Tạ Tri Ý trò chuyện cùng mình, Cố Tịnh Nhuyễn mở ra hàng loạt câu hỏi, "Ô tại sao người xưa lại cử hành hôn lễ vào buổi tối chứ?".
"Thiên can không phải hai chữ sao?"
......
......
"Oa người này thật quá biến thái, có thể tính nhẩm nhanh như vậy sao?"
"Em đoán chắc là nữ sinh kia sẽ thắng......"
"Cạch ——"
Tạ Tri Ý đột nhiên khép máy tính lại, quay đầu nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn lập tức lùi ra đứng nghiêm, cái miệng nhỏ mím thành một đường.
Hic cô đặt ra nhiều vấn đề vậy mà tỷ tỷ không trả lời câu nào...Chẳng lẽ tỷ tỷ cũng không biết?
Sau một lúc, Tạ Tri Ý thở dài, "Lại đây, chị cho em cái này."
Vừa nghe tỷ tỷ muốn đưa đồ cho mình, Cố Tịnh Nhuyễn tươi cười như hoa, "Là gì vậy?".
Tạ Tri Ý từ giá sách chọn ra mấy quyển vở, cùng một quyển sách trông rất dày và nặng.
Đáy lòng Cố Tịnh Nhuyễn có loại dự cảm không ổn.
"Đây là bút ký môn tiếng Trung và số học cho năm lớp 10-11."
Cố Tịnh Nhuyễn run rẩy tiếp nhận.
"Tỷ tỷ ...!chị thật tốt."
"Ừm, không có gì."
Nhìn nụ cười điềm đạm của Tạ Tri Ý, cảm giác không ổn trong lòng cô càng thêm trầm trọng.
Khi cô đang chuẩn bị cáo từ, Tạ Tri Ý lại lên tiếng, "Từ mai mỗi ngày kiểm tra đọc thuộc lòng một bài ngữ văn và một đề tiếng Anh, 9 giờ rưỡi đến phòng chị làm bài tập toán một tiếng, buổi sáng kiểm tra từ đơn, nộp cho chị thời gian biểu cuối tuần trước thứ sáu, biết chưa?".
......
"Tỷ...!Tỷ...phải nhất định vậy sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn nói năng có chút lộn xộn, không nên nghe lời Hứa Phán Phán nói, thật đáng sợ mà.
Tạ Tri Ý nhìn cô, dường như đang nói, em nói xem?
"Nếu em tiến bộ thì có được khen thưởng hay không?"
"Em muốn được thưởng cái gì?"
"Chị ...!tuỳ chị nha, chỉ cần chị đưa em đều thích."
Mỗi lần nhìn vào mắt Tạ Tri Ý, đầu óc Cố Tịnh Nhuyễn như bị mắc kẹt, không suy nghĩ được gì.
Tạ Tri Ý khó hiểu nhìn cô, nàng cứ cảm thấy cách cô nói chuyện nghe quái quái thế nào.
"Hay là nếu thi nửa cuối kỳ này em có tiến bộ, chị đồng ý thực hiện một nguyện vọng của em có được không?"
Nguyện vọng?
Trước ánh mắt tràn đầy chờ mong của Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý gật gật đầu, "Có thể."
"Vậy em lập tức lập tức học tập!"
"Chờ đã."
Tạ Tri Ý ngăn cản, cầm quyển sách dày kia đưa cho cô, "Đây là 3000 câu hỏi thường thức, mấy câu em hỏi vừa rồi đều có đáp án bên trong."
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Thường thức thôi đó hả......
Để có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, Cố Tịnh Nhuyễn chọn phương pháp học tập thẩm thấu.
Trước lúc ngủ cô đem sách vở bút ký đặt hết dưới gối, kể cả bản kế hoạch ba mươi ngày.
Tuy rằng không quá tin cậy, nhưng cảm giác vẫn có chút công hiệu.
Ngày hôm sau rời giường, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy cần cổ đau nhức, cô ngồi ở bàn ăn vặn vẹo đầu cổ.
"Không ăn được sao?"
Tạ Dao thấy cô ăn sáng mà không ngừng xoay đầu sang bên, còn tưởng là cô đang tỏ ý ghét bỏ món ăn sáng nay không ngon.
"A không phải, chắc là con ngủ bị sái cổ, hơi đau một chút."
Cố Tịnh Nhuyễn không thể nói mình đã ngủ đè trên mớ sách cả đêm a...!
Lời này làm Tạ Tri Ý đưa mắt nhìn cô.
Nàng nhớ tới tư thế ngủ của cô tối hôm đó, không lăn xuống giường xem như đã là kỳ tích, bị sái cổ tính là gì.
***
Tuy rằng Cố Tịnh Nhuyễn không bị khai trừ, nhưng vẫn là bị phê bình trong học bạ.
Nghe tới tin tức Lâm Tử Sâm thôi học, Cố Tịnh Nhuyễn cũng rất giật mình, nhưng cô cũng không hỏi thêm cái gì, coi như cho qua không để trong lòng.
Cứ suy nghĩ cốt truyện không bằng theo tâm ý bản thân.
Mới vừa đến trường, Hứa Phán Phán liền gấp không chờ nổi hỏi cô ngày hôm qua tiến triển thế nào.
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, "Cũng không biết có nên cảm ơn ngươi hay không."
"Cô nương chỉ giáo cho?"
"Xem như có tiến triển, nhưng là từ nay về sau ngươi đều sẽ thấy ta mỗi ngày ôm sách làm bài tập, thê thảm còng lưng viết bài."
Hứa Phán Phán nhíu mày, "Mà làm sao? Quan trọng là tiến triển, hai người có tiến triển gì chưa?".
"Tiến triển chính là, mỗi ngày ta đều có rất nhiều lý do ở cùng tỷ tỷ."
"Vậy không phải tốt sao?"
"Tốt a rất tốt, mỗi ngày ở bên nhau thảo luận học tập, đọc thuộc lòng trả bài các kiểu, tuyệt vời chưa?"
Nghe vậy Hứa Phán Phán đầu tiên là trầm mặc một chút, rồi sau đó cố gắng an ủi, "Chỉ cần có tiến triển thì ngươi trả giá một chút có là gì, hơn nữa chị ngươi ưu tú như vậy, ngươi vì chị ấy mà trở nên càng ưu tú không phải càng tốt sao?".
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy xác thật có đạo lý.
Thay vì tự ti vì người mình thích quá mức ưu tú, còn không bằng nỗ lực để mình có tư cách cùng nàng sóng vai.
"Ngươi nói đúng, ta phải đi đọc sách đây."
Hứa Phán Phán: "Ê ê, nhớ rõ những gì ta chỉ ngươi đó, nhất là cảm giác tồn tại a, còn nữa nhớ điều tra xem ở lớp nàng có ai có ý đồ với nàng hay không đó nha."
"Không biết, nhưng khẳng định có rất nhiều người yêu thầm tỷ tỷ của ta, bất quá ta cảm thấy không ai có thể đủ xứng đôi tỷ tỷ."
Hơn nữa kẻ gây rối lớn nhất đã bị cô xử lý xong rồi.
"Ngươi nhớ tạo dựng quan hệ tốt đẹp với các bạn trong lớp nàng."
"...Hình như chúng ta đắc tội bọn họ khá nhiều đó."
"......"
Hứa Phán Phán cũng nghĩ đến lần trước nhóm các nàng tiến vào lớp 12-1 kiểm tra tác phong, đại khái đã đắc tội đến một phần tư lớp.
Tuy nói vậy nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn thường xuyên xẹt lên lớp 12-1 dù không có việc gì, ngoại hình cô vốn ưa nhìn hoạt bát, cái miệng nhỏ khéo ăn nói, còn thường xuyên mua đồ ăn vặt hối lộ, qua vài ba ngày ấn tượng về cô của các anh chị trong lớp 12-1 đã tốt hơn không ít, thậm chí có người thấy cô còn vẫy tay chào hỏi.
Tạ Tri Ý thì càng lúc càng cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn kỳ quái.
Ví như bắt đầu giữa trưa cô tìm nàng cùng nhau đi ăn, lý do là bị nhóm bạn giận dỗi, không muốn cùng ăn trưa.
Nếu không phải buổi sáng Tạ Tri Ý vừa vặn thấy các cô ở hành lang nói cười hi ha, thật đúng là sẽ tin lời cô nói.
Không rõ Cố Tịnh Nhuyễn muốn làm gì, nhưng cùng nhau ăn trưa với nàng mà nói cũng không có ảnh hưởng, nên nàng cũng đồng ý.
Có điều trong lúc ăn, Tạ Tri Ý cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn có lẽ thật sự có chút vấn đề.
"Tỷ tỷ, chị ăn nhiều thịt một chút! Chị nhìn xem chị gầy thành bộ dáng gì rồi! Chị đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi, hẳn là nên học cách tự chăm sóc chính mình!"
"Nè, em đặc biệt mua cái đùi gà to cho chị, ăn nhiều vào."
"Không cho phép không ăn!"
....
Cố Tịnh Nhuyễn sở dĩ cư xử như vậy cũng là tin theo lời Hứa Phán Phán.
—— "Ngày hôm qua ta đã vì ngươi mà xem qua rất nhiều tiểu thuyết bách hợp, ta phát hiện ta đã nghĩ không đúng lắm, lỡ như tỷ tỷ ngươi thích công một chút thì làm sao bây giờ?"
Hứa Phán Phán trước đó đã định vị cho cô hình tượng ngọt mềm dễ thương, không có chút dính dáng gì đến ' công '.
Cố Tịnh Nhuyễn ngẫm thấy cũng có lý, vì thế cô bắt đầu tự do chuyển đổi giữa bá đạo và ngọt mềm.
Tạ Tri Ý cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn chỉ là phát điên một lúc giữa trưa thôi, ai biết đến buổi chiều vẫn là dáng vẻ đó.
Đặc biệt là cái dáng chống nạnh, mặt mày nghiêm túc đốc xúc nàng chăm chỉ học tập, đừng yêu đương, ăn uống đủ chất...!cực kỳ giống đứa con nít lén mặc đồ người lớn.
Trong khi Cố Tịnh Nhuyễn tự cho là bản thân thực khốc thực bá đạo, thì ở trong mắt Tạ Tri Ý, trừ bỏ đáng yêu, cô không có chút lực uy hiếp nào.
Bất quá điều này cũng không thể ngăn cản ý tưởng Cố Tịnh Nhuyễn có lẽ đã bị điên rồi của Tạ Tri Ý.
Vì thế ——
Trưa hôm sau, Cố Tịnh Nhuyễn đứng ở cửa lớp 12-1 ngó trái ngó phải, không thấy bóng dáng Tạ Tri Ý, cô thuận tay bắt lại một nam sinh vừa ra cửa.
"Học trưởng, anh có thấy chị của em không?"
"Cậu ấy hình như đi trước rồi."
"Hở??"
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nghi hoặc, liền nhận được tin nhắn của Tạ Tri Ý.
—— đói bụng, đi trước.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Được rồi tan học lại đến vậy.
Kết quả giờ tan học cũng không gặp được nàng, bị cho biết là nàng đã đi trước rồi, cùng lúc nhận được tin nhắn.
—— em đã là thiếu nữ mười sáu tuổi, hẳn là học được cách tan học tự mình về nhà.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Cô đã hiểu rõ, tỷ tỷ cũng không thích cô ' công khí mười phần '.
A a a Hứa Phán Phán cái đồ hãm hại.
***
Trước lễ Quốc khánh, Cố Tịnh Nhuyễn giao ra hai trang giấy kế hoạch, bao gồm lịch trình, nhiệm vụ mỗi ngày, mục tiêu, vv..., tất cả đều được ghi chép rõ ràng.
Chuyện quan trọng như thế tất nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Hứa Phán Phán.
Để cho cô cùng Tạ Tri Ý có cái kết tốt đẹp, Hứa Phán Phán thậm chí chủ động nói cô không cần đi chơi cùng mình, mà hãy chăm lo học tập.
Thời điểm đưa bản kế hoạch dày đặc cho Tạ Tri Ý, nàng nhìn thoáng qua liền trực tiếp bác bỏ.
"Em không còn đi chơi với các bạn sao?"
"A? Các bạn nói em cứ chăm học vào, các bạn sẽ rất mừng cho em."
"Học bốn ngày, chơi ba ngày, còn ba ngày nào thì do em lựa chọn."
Khi Cố Tịnh Nhuyễn truyền đạt lời này mới phát hiện ba người kia đã sắp xếp xong kế hoạch riêng.
Trong đó Hứa Phán Phán đã đặt vé máy bay đi Thượng Hải chơi.
Hứa Phán Phán thấm thía nói với cô, "Đây là một cơ hội tốt a, tận ba ngày, ngươi có thể cùng tỷ tỷ đi du lịch đơn độc ở chung, cơ hội quá tốt."
Cố Tịnh Nhuyễn rất ưng tai, mở miệng hẹn Tạ Tri Ý, ai biết bị Tạ Dao nghe thấy được.
Vừa lúc Cố Hải cũng được nghỉ ngơi mấy ngày, bà quyết định sẽ đặt vé du lịch cho cả nhà.
Thế giới hai người trong mơ của Cố Tịnh Nhuyễn đã biến thành du lịch gia đình, trong lòng khổ không nói nên lời.