Sáng sớm hôm sau.
Cố Tịnh Nhuyễn giật giật thân mình, tay sờ sờ bên cạnh, phát hiện không có ai, ổ chăn đều có chút lạnh.
Cố Tịnh Nhuyễn mở mắt, ngồi dậy mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
Tối hôm qua mình ngủ lúc nào?
Tỷ tỷ dậy bao lâu rồi? Không lẽ đã đi rồi?
Nghĩ đến đây, Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng mang dép lê chạy ra khỏi phòng.
Vừa chạy vừa kêu tỷ tỷ.
"Hôm nay là tới đón Tri Ý về nhà, Tri Ý à, thu thập đồ vật, chúng ta cần phải đi." Tưởng Thành Phương duỗi tay chuẩn bị vỗ lên vai Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý bỗng nhiên đứng lên, bàn tay Tưởng Thành Phương rơi vào khoảng không, nàng nói, "Ba mẹ con lên lầu trước."
Cố Hải cùng Tạ Dao tuy rất luyến tiếc, nhưng đây là Tạ Tri Ý lựa chọn, bọn họ không có cách nào ngăn trở.
Nhưng tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nói đi là đi trong lòng vẫn là có chút oán niệm, mà giờ phút này nghe nàng gọi cả hai là ba mẹ, ý niệm kia xem như tiêu tán.
Bất kể Tạ Tri Ý ở đâu thì vẫn là con gái của bọn họ.
Tạ Dao trả lời: "Đi đi đi đi."
Tưởng Thành Phương thấy Tạ Tri Ý không thèm cho bà ta dù chỉ một ánh mắt, tức giận hướng về Tạ Dao, "Chị à, em tôn trọng chị đã dưỡng Tri Ý nhiều năm qua, nhưng chẳng lẽ chị muốn cướp đi con gái của em sao?".
Tạ Dao còn chưa nói gì, nhưng Tạ Tri Ý mới đi tới cửa phòng, nghe vậy nghiêng người trả lời, "Không có cướp đoạt."
"Tôi vốn dĩ là con gái của họ, tôi có trở về cũng là về Tạ gia, nhà chồng dì hiện giờ họ Trình, nên là cùng dì không quan hệ."
Tưởng Thành Phương ban đầu còn tưởng Tạ Tri Ý muốn giúp mình nói chuyện, kết quả nghe được như vậy, giận điên lên: "Tạ Tri Ý!"
"Mẹ ——" cậu nhóc ước chừng mười tuổi ngồi bên cạnh Tưởng Thành Phương, kéo lấy áo bà ta, như là bị doạ sợ.
Tưởng Thành Phương nhìn nó một cái, trấn an nói: "Mẹ không có việc gì."
Tạ Tri Ý chuyển mắt nhìn đứa nhỏ, lạnh nhạt nói với Tưởng Thành Phương, "Tôi về Tạ gia cũng không phải là vì dì, dì không xứng."
Không xứng làm mẹ.
"Tạ Tri Ý!"
Tạ Tri Ý không quan tâm đến bà ta.
Vừa nãy nàng hình như nghe thấy giọng Cố Tịnh Nhuyễn, hẳn là đã thức dậy.
Đang chuẩn bị bước lên lầu thì có một đứa tóc tai bù xù hấp tấp vọt xuống.
Tạ Tri Ý nhìn thấy, tâm tình buồn bực đều tan thành mây khói.
"Nhuyễn Nhuyễn..."
Cố Tịnh Nhuyễn ôm nàng thật chặt, lẩm bẩm nói: "Huhu tỷ tỷ, em còn tưởng là chị đã đi rồi, làm em sợ muốn chết, sao chị không gọi em dậy, lỡ như em không tỉnh lại kịp thời thì biết làm sao!".
Tạ Tri Ý vuốt vuốt tóc cô, "Sẽ không, chị đang chuẩn bị đi gọi em đây này."
Cố Tịnh Nhuyễn ôm nàng cọ cọ không nhúc nhích.
Ánh mắt Tạ Tri Ý chạm đến dấu hôn ở cổ Cố Tịnh Nhuyễn, dừng một chút, không thể tin được đây đều là nàng làm ra.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng nhìn nhìn cần cổ mà không nói lời nào, mới nhớ tới ngày hôm qua làm cái gì, có chút không được tự nhiên kéo lại cổ áo: "Nhìn cái gì a, đều là tại chị."
Tạ Tri Ý bật cười, kéo ra cổ áo của mình, để Cố Tịnh Nhuyễn có thể nhìn đến dấu vết, "Vậy này có phải em làm không?".
Cố Tịnh Nhuyễn: "Em chỉ lưu lại có một cái, còn rất nhạt.
Chị không cố ý để lộ ra thì căn bản là nhìn không tới!".
"Rồi rồi rồi, lần sau chị không làm."
"Tỷ tỷ chị..."
Tạ Tri Ý cười nói: "Đi thay quần áo đi, còn xuống ăn sáng."
Cố Tịnh Nhuyễn kéo tay nàng: "Vậy chị đi cùng em."
Tạ Tri Ý nhẹ nhàng chọc chọc chóp mũi Cố Tịnh Nhuyễn, "Em thật là dính người."
"Thích dính đó! Bị em dính, chị trốn không thoát, mau nói, chị thật vui vẻ."
"Ừ thật vui vẻ."
......
Tuy rằng vị trí trồng dâu cũng không dễ phát hiện, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn chột dạ mặc thêm một cái áo len cao cổ bên trong.
Lúc xuống lầu, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn thấy Tưởng Thành Phương ngồi ở bàn ăn, bên cạnh còn có một thằng nhóc, hẳn là con trai bà ta.
Tưởng Thành Phương hình như rất quan tâm đứa con trai này, so với tỷ tỷ thì đúng là khác nhau như trời với đất.
Trên bàn cơm có sáu vị trí, còn trống hai chỗ, một chỗ bên cạnh Tưởng Thành Phương, một chỗ bên cạnh thằng nhóc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Tịnh Nhuyễn bưng lấy chiếc ghế bên cạnh Tưởng Thành Phương, đặt ở giữa ghế trống và chỗ thằng nhóc ngồi, còn mỉm cười nói với nó: "Làm phiền nhích qua một chút."
Thằng nhỏ không nhúc nhích.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn hắn, nụ cười dập tắt, một giây, hai giây, ba giây.
"Oa oa —— mẹ ơi——"
Nó khóc lên.
Cố Tịnh Nhuyễn: ?
Mình doạ người đến vậy sao?
Cô vô tội nhìn nhìn Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ, em chưa có làm gì hết nha."
"Ừ, là nó nhát gan."
Cố Tịnh Nhuyễn nhớ rõ, thằng nhóc này cũng không phải cái đèn cạn dầu, sao tự nhiên yếu vậy?
Tưởng Thành Phương ở một bên nghe các nàng kẻ xướng người hoạ, trong lòng phẫn nộ, mặt lại không biến sắc: "A Vọng, kêu tỷ tỷ."
Trình Vọng sợ hãi nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, "Không kêu, chị này làm con sợ."
"Con nít nói dối cái mũi sẽ dài ra đó nha ~"
"Mẹ ——" Trình Vọng mếu máo nhìn Tưởng Thành Phương.
Cố Tịnh Nhuyễn ôn nhu nhìn hắn, miệng hỏi Tưởng Thành Phương: "Nhóc mấy tuổi rồi ạ?"
"Mười tuổi."
"Ồ con còn tưởng mới năm tuổi chứ."
Đụng một chút liền kêu mẹ, ai mà không biết làm?
"Mẹ ~ có người khi dễ con." Cố Tịnh Nhuyễn làm nũng với Tạ Dao.
Tạ Dao lúc này mới lên tiếng: "Đừng so đo cùng con nít, con bé muốn ngồi chung với tỷ tỷ thì để cho nó ngồi đi."
Tưởng Thành Phương không tiện phát tác trước mặt mấy đứa nhỏ, đồng ý thay đổi vị trí.
"Ngồi chỗ này, tỷ tỷ."
Cố Tịnh Nhuyễn kéo Tạ Tri Ý ngồi xuống liền thấy Trình Vọng ngó mắt sang đây, cô nghiêng đầu nhẹ giọng: "Đồ nít hư."
Trình Vọng tức giận quay đầu đi, không để ý tới cô.
Đại hoạch toàn thắng, Cố Tịnh Nhuyễn vui mừng gắp một cái đùi gà to cho Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ, ăn này."
Tạ Tri Ý nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Cố Tịnh Nhuyễn, cũng nhịn không được mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Quỷ con nghịch ngợm bao lớn rồi?"
Thế nhưng còn so đo với một đứa nhóc.
Cố Tịnh Nhuyễn hừ hừ nói: "Ba tuổi, Cố ba tuổi."
Tạ Tri Ý tươi cười.
Tạ Dao thấy thế chỉ cảm thấy hai người cảm tình thật tốt, đáng tiếc bây giờ lại phải tách ra.
*
Bữa sáng vừa xong, người nhà họ Tạ cũng tới.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn đồ đạc của Tạ Tri Ý bị khuân vác lên xe, trong lòng không nỡ, "Tỷ tỷ, hay là chị đừng về đó được không."
Tạ Tri Ý thấy ánh mắt Cố Tịnh Nhuyễn lưu luyến còn bĩu môi, nhịn không được véo mặt cô, "Nếu sớm biết em có tâm tư kia, chị cũng đâu cần gấp."
"Em làm sao biết chứ."
Tạ Dao đứng gần nói chen vào, "Chị em hai đứa thì thầm nói cái gì đó?".
"Mẹ còn nói nữa, chuyện như vậy mà mẹ không nói cho con biết.
Nếu biết sớm thì con đã đối tỷ tỷ tốt hơn một chút."
Tạ Tri Ý nghe vậy, nói: "Đã đủ tốt, Nhuyễn Nhuyễn là tốt nhất với chị."
Cố Tịnh Nhuyễn nháy mắt lỡ lời, "Nếu không tỷ tỷ hỏi Tạ gia xem xem còn thiếu cháu gái hay không, em có thể đi."
Tạ Tri Ý đột nhiên im lặng.
Tạ Dao: "Đi cái gì mà đi, nếu con mà có được một nửa ưu tú của Tri Ý, mẹ đã sớm đem con bán đổi tiền."
Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng rằng mẹ cô muốn nói có một nửa ưu tú của tỷ tỷ thì tốt rồi, ai dè là muốn đem cô đi bán? Mạch não nơi đâu a.
"Tỷ tỷ, chị nghe thấy chưa nghe thấy chưa, mẹ còn nói như vậy được sao? Thật quá đáng."
Tạ Tri Ý làm sao không biết đây là hai người cố ý giảm bớt không khí nặng nề.
Tạ Tri Ý ôm vai cô, nói với Tạ Dao, "Mẹ, mẹ ở nhà đừng khi dễ Nhuyễn Nhuyễn nha."
Tạ Dao đáy lòng lên men: "Mẹ khi dễ nó hồi nào?" Lại hướng về phía Cố Hải nãy giờ vẫn xem diễn, uỷ khuất nói, "Em bị khi dễ."
Cố Hải ho nhẹ một tiếng kéo qua Tạ Dao: "Em là trẻ lớn, không thể cùng trẻ nhỏ so đo."
Tạ Dao cảm thấy lời này có đạo lý, liền không để bụng nữa, quay qua chuẩn bị nói tiếp mới phát hiện Tạ Tri Ý và Cố Tịnh Nhuyễn đã biến mất.
Cố Tịnh Nhuyễn lôi kéo Tạ Tri Ý đi vào một căn phòng trống ở tầng trệt.
"Tỷ tỷ, lần này tạm biệt không biết khi nào gặp lại chị." Cố Tịnh Nhuyễn ôm nàng mất mát nói.
Tạ Tri Ý xem như hiểu ra, bản thân nàng đương bạn gái đồng thời còn kiêm thân phận gối ôm.
Tuy rằng, nàng cũng thực thích loại cảm giác này.
"Hôm nay em không đi theo đến Tạ gia?"
"Đi a, em muốn đi đưa chị, hơn nữa đêm nay em còn muốn ở lại bên đó cùng chị, ai mà khi dễ chị, em liền đánh người đó."
"Em hung dữ quá nha."
"Tỷ tỷ không phải thích em hung dữ sao? Chẳng lẽ lúc em hung dữ thì không còn là bảo bối của chị sao?"
Tạ Tri Ý có chút không thích ứng được giọng điệu cùng dạng lời nói này.
"Bình thường chút đi."
"Người ta đang làm nũng với chị nha."
"Làm nũng kiểu bình thường chút."
"Èo"
Làm nũng quá khó.
*
Tạ gia cũng không có đông người, ngoại trừ Tạ Giang, Tạ lão gia còn có một con gái, cũng chính là cô ruột Tạ Tri Ý.
Xe tiến vào trong sân, Cố Tịnh Nhuyễn xuống xe thiếu chút nữa bị một hòn đá nhỏ đánh trúng, đá nện ở cửa sổ xe làm cô hết hồn.
"Ngươi chính là con của ông cậu xui xẻo kia?"
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn về nơi phát ra thanh âm, phát hiện trên cành cây có một cô bé đang ngồi, tay cầm ná, tóc cột đuôi ngựa, khoảng 15-16 tuổi, kiêu ngạo tươi cười.
Tạ Tri Ý mới vừa xuống xe nghe thấy giọng nói kia, quay đầu lại hỏi: "Không có việc gì chứ?".
Cố Tịnh Nhuyễn lắc lắc đầu, ngón trỏ đặt trên môi suỵt một tiếng, "Em tới xử lý, chị ở bên cạnh xem diễn là được."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn dưới đất, nhặt lên hòn đá vừa nãy.
Cô bé thấy Cố Tịnh Nhuyễn không nói chuyện, còn tưởng đối phương bị dọa, vui cười nói: "Ha ha ha chưa gì đã bị doạ sợ rồi? Rác rưởi, phế vật."
Cố Tịnh Nhuyễn đo đo trọng lượng hòn đá, dưới tàng cây là một mảnh cỏ xanh bằng phẳng, cô ném hòn đá về phía cành cây, đầu tiên là một tiếng thét chói tai sau đó là bịch một tiếng, cô bé kia từ cành cây rớt xuống.
"Tiểu thư Viện Viện từ trên cây rơi xuống! Người tới a."
Cố Tịnh Nhuyễn liếc nhìn người đang trốn ở góc tường hô hào, nơi đó vậy mà có người?
Cố Tịnh Nhuyễn đi đến bên cạnh cô bé kia, cũng chính là Tần Viện Viện, nhặt cái ná dưới đất lên, cầm ná ngắm về phía người kia: "Đứng yên đó đừng nhúc nhích, ná chỉ biết bắn không biết nghe lời người."
Đại khái là bảo mẫu hoặc là quản gia, nghe được lời này đúng là không nhúc nhích.
Hòn đá chỉ bắn trúng chân, nhưng té ngã thì mông đau đến không cử động được, Tần Viện Viện vừa định mở miệng nói với người kia là Cố Tịnh Nhuyễn không có đá.
Liền thấy đối phương đem ná nhắm ngay nàng: "Đây là ta chơi còn dư lại, giờ muốn sao? Hả?"
Tần Viện Viện ngày thường té ngã nhiều, thật ra có thể chịu đựng, nhưng nàng chính là cảm thấy mất mặt.
"Trả cho ta."
Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xổm xuống, dùng ná chạm chạm mặt nàng: "Hỏi ngươi đấy, giờ muốn sao?".
Đôi mắt Tần Viện Viện đỏ lên, "Trả cho ta!".
"Lại rống một câu thử xem." Cố Tịnh Nhuyễn búng búng dây gân trên ná, "Cũng đau thật đó."
Tần Viện Viện hoàn toàn nín.
Tạ Tri Ý cùng Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xe xuất phát trước, mấy chiếc xe khác cũng lần lượt tới rồi.
Tạ Dao xuống xe thấy tình cảnh này hỏi: "Xảy ra chuyện gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn đứng dậy quơ quơ cái ná trong tay: "Có người tới đón tiếp tụi con, còn tặng lễ vật, đây này."
"Đó là ta..."
Tần Viện Viện vừa định phản bác đã bị Cố Tịnh Nhuyễn lườm, lập tức câm miệng.
Tạ Tri Ý nhìn Tạ Dao, lắc lắc đầu, Tạ Dao hiểu ý, cùng người đón tiếp đi trước, tài xế tất nhiên cũng không dám nói chuyện, đều yên lặng mà theo bọn họ rời đi.
"Mau đứng lên, bằng không mọi người còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi a."
Cố Tịnh Nhuyễn chuẩn bị kéo người lên, kết quả Tạ Tri Ý đã tới trước một bước, kéo tay áo Tần Viện Viện.
Tần Viện Viện thuận theo lực đứng lên, còn nói cảm ơn với Tạ Tri Ý, "Cảm ơn, ngươi lịch sự hơn nàng nhiều."
Tạ Tri Ý chỉ là không muốn để cho Cố Tịnh Nhuyễn chạm vào Tần Viện Viện mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đỡ nàng.
"Cảm ơn.
Lễ vật này ta nhận lấy." Cố Tịnh Nhuyễn cầm ná cùng hòn đá bỏ vào trong túi, cười cười.
"Ngươi trả cho ta." Đây chính là bộ ná cuối cùng của nàng.
Cố Tịnh Nhuyễn rời đi mặc kệ nàng, con nít hư nên trừng trị.
Tần Viện Viện không đuổi theo được, bực bội đứng tại chỗ giậm chân.
Cố Tịnh Nhuyễn không nghe thấy Tạ Tri Ý khen mình, chủ động tranh công nói:
"Thế nào, có phải rất lợi hại hay không?"
Tạ Tri Ý gật đầu: "Ừ." Cuối cùng nói thêm một câu, "Thực đáng yêu."
"Em đang hỏi có lợi hại hay không mà."
"Ừ, vừa lợi hại vừa đáng yêu."
......