Sáng hôm sau, Cố Tịnh Nhuyễn bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, mơ mơ màng màng tiếp nhận cuộc gọi, alo một tiếng.
"Nhuyễn Cẩu! Ngươi mau ra mở cửa, chúng ta ở dưới lầu nhà ngươi."
Cố Tịnh Nhuyễn trở mình, sờ sờ bên cạnh, phát hiện không có ai, tiếp tục nói: "Ở dưới lầu làm gì chứ? Ta không ở nhà."
"Không ở nhà? Ta cực khổ từ bệnh viện chạy ra cho ngươi ăn sinh nhật, vậy mà ngươi nói với ta là ngươi không ở nhà?!"
Được Hứa Phán Phán nhắc nhở, Cố Tịnh Nhuyễn mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật mình, cô mở to mắt, bật người dậy: "Ta không biết các ngươi muốn tới a, các ngươi đang ở dưới lầu? Mẹ ta không mở cửa cho các ngươi sao?"
"Nhà ngươi không có người nào luôn đó, không thôi ta gọi cho ngươi làm gì."
Cố Tịnh Nhuyễn gãi gãi đầu nói thầm: "Ba mẹ đi đâu sớm vậy nhỉ."
"Vậy các ngươi đi ra tiệm cà phê ngồi đợi đi, bây giờ ta trở về."
"Ngươi không ở nhà vậy ở đâu?"
"Hai ba câu nói không rõ, ta tới liền."
"Bao lâu?"
"Trên đường không kẹt xe thì chắc ba tiếng." Cố Tịnh Nhuyễn nhìn quanh phòng không thấy Tạ Tri Ý, cũng không biết nàng đi đâu, đặt di động lên giường, mở loa ngoài, bắt đầu thay quần áo.
"Ta giết ngươi, ba tiếng cũng đủ để ta về nhà mấy chuyến."
"Vậy các ngươi về nhà trước, đợi lát nữa ta tìm chỗ nào rồi hẹn đi ra."
"Bọn ta vì ngươi mà tạo bất ngờ, ngươi thế nhưng kêu bọn ta đi về trước?"
Cố Tịnh Nhuyễn im miệng không nói, chờ không chịu mà đi về cũng không chịu, vậy cô biết nói gì nữa?
"Vậy đưa ta cánh cửa thần kỳ đi?"
"Phiền chết, bánh kem ném ở cửa nhà ngươi, chừng nào về tới kêu chúng ta."
"Biết rồi, đi về ngay đây."
Cố Tịnh Nhuyễn dứt lời thì đầu bên kia cũng vang lên tiếng tút tút tút.
"Bây giờ em về ha?" Tạ Tri Ý đứng ở cửa nhìn cô.
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết nàng tiến vào lúc nào, vừa nãy còn không thấy bóng người.
"Ừ, Phán Phán mấy đứa ở cửa nhà chờ em."
Tạ Tri Ý ừ một tiếng.
Cố Tịnh Nhuyễn rửa mặt xong trở ra phát hiện Tạ Tri Ý đang ngẩn người ở mép giường, chăn gối đã được gấp lại gọn gàng.
"Tỷ tỷ, chị đang làm gì vậy?"
Tạ Tri Ý lắc lắc đầu, sau đó rời phòng.
Cố Tịnh Nhuyễn cầm lấy túi xách ở đầu giường, cũng đi theo ra ngoài.
Thấy Tạ Tri Ý đứng ở cửa chờ cô.
"Tỷ tỷ?"
"Ừ, chị tiễn em ra cổng."
"Tiễn em?" Cố Tịnh Nhuyễn khó hiểu, "Chị không đi cùng sao? Ăn sinh nhật em đó."
Tạ Tri Ý nhìn cô: "Dùng thân phận bạn gái?"
"Đương nhiên a! Chị muốn đổi ý hay gì!"
Cố Tịnh Nhuyễn kéo tay nàng: "Không được đổi ý."
Tạ Tri Ý cuối cùng mỉm cười: "Không đổi ý."
Sau khi thông báo với Tạ Thành Huy, Cố Tịnh Nhuyễn cùng Tạ Tri Ý liền chuẩn bị về nhà, mới vừa đi đến cửa viện thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu gọi ầm ĩ.
"Tạ Tri Ý! Cố Tịnh Nhuyễn! Từ từ đợi ta!"
Cố Tịnh Nhuyễn quái lạ nhìn Tần Viện Viện đuổi tới, "Ngươi lại muốn làm sao?"
"Ngươi đi sớm như vậy?" Tần Viện Viện thở hổn hển chỉ vào Tạ Tri Ý, "Ta là tới bảo hộ nàng."
Cố Tịnh Nhuyễn: "Cùng ta ở bên nhau an toàn lắm, không cần ngươi bảo hộ."
"Không được, ta không thể làm người nói không giữ lời."
"Ngươi có tin là ta..."
"Ta chỉ muốn đi ra ngoài chơi một chút, ngươi dẫn ta theo đi, làm ơn làm ơn."
Nhìn vẻ mặt Tần Viện Viện khẩn thiết, Cố Tịnh Nhuyễn đem lời muốn nói nuốt trở về, hỏi: "Đi ra ngoài chơi thì ngươi tìm bạn ngươi đi, nhắc nhở thân thiện, đôi ta chỉ mới nhận thức hôm qua, lần đầu gặp mặt còn hết sức không vui."
"Ta không có bạn." Tần Viện Viện cúi đầu trả lời.
Cố Tịnh Nhuyễn nghẹn lời, nhìn Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý nhàn nhạt mở miệng:
"Không dẫn theo."
Tần Viện Viện nghe vậy A một tiếng, sau đó nhắm mắt theo đuôi hai người.
Thẳng đến hậu viện, Cố Tịnh Nhuyễn xoay người nhìn nàng: "Lúc bằng ngươi ta đã học được tự đi chơi một mình."
"Ta chỉ muốn nhìn xem ngày thường các ngươi chơi cái gì a." Tần Viện Viện mở miệng nói.
Cố Tịnh Nhuyễn tính mặc kệ Tần Viện Viện, nhưng ai biết nàng lại ngồi lên một chiếc xe khác bám theo xe các nàng.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn qua cửa xe, lẩm bẩm nói với Tạ Tri Ý, "Con bé này điên rồi? Ngày hôm qua bị em khi dễ, hôm nay quấn lấy em, chẳng lẽ là định trả thù??"
"Chắc không phải đâu, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó."
"Nàng ở nhà có thể xảy ra chuyện gì?" Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ tới ngữ khí Tần Viện Viện hôm nay không ổn cho lắm, "Chẳng lẽ là chuyện hôm qua?"
Tạ Tri Ý sờ sờ đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc liền đến."
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không phải người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu Tạ Tri Ý đã kêu cô đừng nghĩ nhiều, vậy thì cô không nghĩ nữa.
Cô ngáp một cái, dựa vào Tạ Tri Ý tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh dậy, thời gian mới trôi qua một tiếng, nhìn thoáng qua cửa xe, phát hiện chiếc xe kia đã không còn đi theo phía sau.
Tạ Tri Ý thấy cô tỉnh, đưa bánh mì ngọt cho cô, "Tài xế vừa rồi đi xuống mua."
Cố Tịnh Nhuyễn mở bao ra, chia một nửa: "Mỗi người một nửa?"
"Còn đây." Tạ Tri Ý từ túi bên cạnh lấy ra thêm bánh.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy thế liền cắn cái bánh trong tay mình, một lát sau lên tiếng nói: "Tỷ tỷ, bạn em đều đặc biệt tốt, từ lần đó, nhóm em đều nghiêm túc học tập, cũng không có trốn học nữa."
Tạ Tri Ý ừ nhẹ, giúp cô lau mảnh vụn bánh mì bên khoé miệng, nói: "Lần trước chị nặng lời, nên cùng bạn em nói tiếng xin lỗi."
"A, em đã nói chuyện qua rồi, không cần xin lỗi, các nàng đều không thèm để ý mấy việc nhỏ nhặt, em là đang muốn nói chị đừng khẩn trương."
Lúc này Tạ Tri Ý mới hiểu được ý cô, khẽ cười nói: "Em mới là đừng có khẩn trương."
"Em không có nha."
Các nàng đều là bạn tốt, cũng không phải người cổ hủ, cô khẩn trương làm chi.
Trưng cầu ý kiến Tạ Tri Ý rồi, Cố Tịnh Nhuyễn mở ra nhóm chat hội chị em.
【 khoái nhạc ma tiên bảo 】
Cố Tịnh Nhuyễn: Các tỷ muội có một tin tốt và một tin xấu, trước hết nghe cái nào?
Hứa Phán Phán:? Ngươi có bệnh? Nếu ngươi dám cùng ta nói trên đường kẹt xe về không được, ta sẽ bay đến giết ngươi.
Tống Tư Ngọc: Lầu trên nói đúng.
Vạn Tranh Nhan: [ mài dao ]
Cố Tịnh Nhuyễn: Các ngươi quá táo bạo, vậy trước hết nghe tin xấu đi.
Cố Tịnh Nhuyễn: Tin xấu chính là đội ngũ độc thân cẩu các ngươi mất đi một vị đại tướng.
Trước khi bị xỉa xói, Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng gửi đi giọng nói: Tin tốt chính là, ta hết FA rồi! Có bạn gái rồi! Vỗ tay cổ vũ!
Hứa Phán Phán: Moá, cưa đổ rồi?
Tống Tư Ngọc: Bạn gái? Quả nhiên gạt chúng ta đại sự.
Vạn Tranh Nhan: Cho ngươi cơ hội nói rõ ràng trong một trăm chữ, bằng không này sẽ là tiệc sinh nhật cuối cùng của ngươi.
Nhan Nhan hung bạo lên cũng thật đáng sợ.
Cố Tịnh Nhuyễn xóa xoá thêm thêm biên tập một đoạn tin nhắn dài, giản lược sự việc kể ra.
Thu được tin tức mấy người trầm mặc.
Cố Tịnh Nhuyễn: Xin lỗi nha, trước không nói cho các ngươi là vì muốn có được người rồi mới nói, không giận đó chứ?
Hứa Phán Phán: Hừ, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng cách mời khách mấy ngày, đúng không lầu dưới.
Vạn Tranh Nhan: Lầu trên nói đúng, chúc mừng chúc mừng, rải hoa rải hoa, thiên trường địa cửu.
Cố Tịnh Nhuyễn: [ khom lưng ] [ đáng yêu ]
Tống Tư Ngọc: Ta tức á!
Tống Tư Ngọc: Trừ phi ngươi kỹ càng tỉ mỉ nói cho ta ngươi như thế nào cưa đổ được chị ngươi, bằng không tuyệt đối không tha thứ.
Vạn Tranh Nhan:? Ngươi muốn cưa ai?
Tống Tư Ngọc: Ngươi đoán.
......
Cố Tịnh Nhuyễn: Tại sao hai đứa ngươi đang ở cùng chỗ còn muốn chiếm dụng tài nguyên đấu võ mồm trong đây?
Hứa Phán Phán: Hai đứa cãi nhau, chiến tranh lạnh, làm khổ ta người hoà giải.
Cố Tịnh Nhuyễn: Rồi, đã hiểu, còn nửa tiếng nữa ta tới "Thiên Diệp Thành", đã bao phòng, nhanh đến chờ ta.
Cố Tịnh Nhuyễn: Đúng rồi, ta mang bạn gái tới, nhớ rõ nể tình.
Ba người:......
———
"Thiên Diệp Thành" nằm ở khu phồn hoa nhất Cẩm thành, tụ tập ăn nhậu chơi bời, hầu như mỗi năm sinh nhật các nàng đều tới nơi này.
Nửa tiếng sau, Cố Tịnh Nhuyễn cùng Tạ Tri Ý đến "Thiên Diệp Thành".
Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa đi vào phòng liền nghe thấy tiếng nổ nhỏ, một mảnh lụa rực rỡ buông xuống, Hứa Phán Phán cầm vương miệng sinh nhật mang lên đầu cô, Hứa Phán Phán thương thế còn chưa khỏi hẳn, Tống Tư Ngọc dìu nàng.
"Sinh nhật vui sướng!"
"Sinh nhật vui sướng!"
"Cảm ơn." Cố Tịnh Nhuyễn cảm động, tươi cười với các nàng, sau đó nói: "Giới thiệu một chút, bạn gái ta, Tạ Tri Ý."
Kế tiếp lại cùng Tạ Tri Ý nói: "Tỷ tỷ, Hứa Phán Phán, Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan."
Đây vẫn là các nàng chính thức gặp mặt lần đầu tiên như vậy.
Hứa Phán Phán tuy rằng trong lòng ê ẩm, có cảm giác mất mát khi bạn thân bị người đoạt đi, nhưng ngẫm lại hẳn là nên vui vẻ vì hạnh phúc bạn mình.
Coi như lần đầu tiên nhận thức, Hứa Phán Phán hào phóng cười nói: "Học thần, ngưỡng mộ đã lâu."
Nếu nói ngưỡng mộ đã lâu, vậy ý tứ chính là không so đo chuyện không mấy vui vẻ trước kia.
Xác thật vô cùng tốt.
Tạ Tri Ý cười cười: "Thường xuyên nghe Nhuyễn Nhuyễn nhắc đến tên em."
Hứa Phán Phán bĩu môi: "Miệng nàng khẳng định phun không ra lời hay ý đẹp gì."
"Ta khen ngươi mà không phải lời hay? Tỷ tỷ, có phải em đã khen nàng hay không."
"Ừ, có khen."
Hứa Phán Phán nhìn thấy hai người dáng vẻ ngọt ngọt ngào ngào, nhịn không được chép miệng hai tiếng.
Con gái rơi vào lưới tình, thật đáng sợ.
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đều cùng Tạ Tri Ý hàn huyên hai câu, đại để chính là tới đây mọi người đều là bạn, không cần câu thúc.
Thấy trên bàn có đặt bánh kem, Cố Tịnh Nhuyễn cố tình hỏi: "Không phải là cái bánh ngươi ném hồi sáng đó chứ?"
"Đúng vậy." Hứa Phán Phán vừa giúp cô cắm nến vừa trả lời.
Đối với các nàng mà nói, bánh sinh nhật chỉ là cho có nghi thức.
Trước kia Cố Tịnh Nhuyễn cũng cảm thấy như thế, cho nên khi cắt bánh kem đều là hứa nguyện qua loa, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Cố Tịnh Nhuyễn thập phần thành kính ước nguyện ba điều.
Sau đó chính là màn tặng quà.
Bởi vì quan hệ thân thiết, các nàng đều là tháo quà ngay trước mặt, thậm chí còn sẽ giành nhau xem ai đưa quà càng hợp tâm ý.
Hứa Phán Phán tặng một bộ sưu tập tem con giáp, đại khái là lần trước Cố Tịnh Nhuyễn khen nó đẹp mắt.
Tống Tư Ngọc tặng poster nữ minh tinh nào đó có đề tên ký tặng, cùng tấm vé concert.
Cố Tịnh Nhuyễn lén nhìn Tạ Tri Ý, thấy nàng thần sắc như thường, hẳn là đã quên nữ minh tinh này chính là người trong poster dán ở phòng cô.
Vạn Tranh Nhan tặng một bộ trang sức hàng hiệu, món đồ này cô cũng từng khen qua.
Toàn bộ ánh mắt chuyển về phía Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý chậm rãi từ trong túi xách, lấy ra một cái hộp nhỏ.
Đợi khi thấy rõ ràng đó là nhẫn kim cương, Cố Tịnh Nhuyễn ngây ngẩn cả người.
"Đẹp không?"
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
Tạ Tri Ý cười: "Tay phải."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe lời mà vươn tay phải, Tạ Tri Ý đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô, rồi sau đó lại từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ khác.
Cố Tịnh Nhuyễn tiếp nhận hộp, lấy ra một chiếc nhẫn tương tự.
Tạ Tri Ý nhìn cô, Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn mà giúp nàng đeo vào ngón tay.
"Lần này không hỏi qua em có thích hay không, lần sau sẽ hỏi em."
Ô ô ô ô nhẫn kim cương tình lữ, cô quá thích!
"Moá, không thể so." Hứa Phán Phán thấp giọng nói với hai đứa bạn.
Vạn Tranh Nhan tán đồng gật gật đầu: "Chúng ta đành xếp sau Nhuyễn Nhuyễn, lấy hạng nhì đi."
Bánh kem bị cắt thành mấy khối đặt lên bàn làm điểm tâm ngọt sau món chính.
Tạ Tri Ý kiến thức nhiều, cái gì đều có thể chuyện trò đôi ba câu, ngày thường ít khi nói cười làm người cảm thấy cao ngạo lạnh lùng, giờ phút này nói cười duyên dáng làm người cảm thấy ôn hòa có lễ, dần dần nhóm Hứa Phán Phán từ nể mặt mũi Cố Tịnh Nhuyễn chuyển sang thật lòng thích cùng Tạ Tri Ý nói chuyện phiếm.
Cố Tịnh Nhuyễn bị vắng vẻ ở một bên: ?!
Thừa dịp ba người kia rốt cuộc không quấn lấy Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn lặng lẽ lôi kéo tay áo nàng, thấp giọng hỏi: "Sao em không biết chị hiểu biết như vậy về cái gì mà Baez, Alari, đại thiết kê sư ở Paris này kia nha?"
Tạ Tri Ý gắp thêm miếng thịt bỏ vào chén cô, "Chị biết nhiều lắm, từ từ khám phá đi."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy có vấn đề, Tạ Tri Ý biết nhiều kiến thức thì cô hiểu, nhưng làm gì khéo tới mức những thứ các nàng yêu thích, Tạ Tri Ý đều biết rõ ràng? Còn nói có chữ ký bọn họ, có thể đưa cho các nàng.
Sao cô không biết gì hết?
"Nhuyễn Nhuyễn ngốc, chị đều là dựa theo kế hoạch của em mà chuẩn bị, bất quá còn chưa kịp thực thi."
"Kế hoạch?"
"Đúng vậy," Tạ Tri Ý dừng một chút, như là đang hồi tưởng cái gì, sau đó lại nói, "Cần xuống tay từ bạn bè thân thiết, hiểu biết, thu mua bạn của nàng."
Cố Tịnh Nhuyễn liếc nhìn Hứa Phán Phán đang cười nói sôi nổi cùng Tống Tư Ngọc, trong lòng có chút buồn cười.
Chắc chắn Hứa Phán Phán không nghĩ tới có một ngày kế hoạch này lại dùng đến trên người mình.