Thứ sáu ngủ dậy Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy cả người nóng nóng, đầu óc lơ mơ, đại khái là bị cảm.
Cô nghĩ dù sao ngày mai là cuối tuần, chờ nghỉ học lại đi khám cũng không muộn, liền từ hộp thuốc gia đình cầm theo hai túi thuốc bột đem đến trường pha uống, kết quả ai biết bệnh cảm không khá lên chút nào, ngược lại tăng thêm.
Cố Tịnh Nhuyễn co lại nắm tay gõ gõ lên đầu, rồi lại xoa xoa huyệt thái dương, nhưng mí mắt ngày một nặng, hơi thở nóng bỏng.
Cố Tịnh Nhuyễn có thể đoán được mình không những bị cảm, mà còn không nhẹ.
Thật vất vả chống đỡ được tới giờ nghỉ giữa trưa, Cố Tịnh Nhuyễn rót nước ấm chuẩn bị về chỗ ngồi, không ngờ bị một nam sinh bất cẩn đụng trúng, lực đạo nguyên bản cũng không lớn, nhưng đối với người lừ đừ đứng không vững như Cố Tịnh Nhuyễn lại là trầm trọng, chỉ thấy bình giữ ấm trong tay cô thẳng tắp rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Nam sinh vốn đang muốn mở miệng xin lỗi thì thấy Cố Tịnh Nhuyễn sắp ngã nhào xuống, nhất thời theo bản năng kéo lại cô, thấy gương mặt cô đỏ bừng, môi khô nhợt nhạt, đoán ra trạng huống không phải bình thường, liền hỏi cô có muốn đến phòng y tế hay không.
Cố Tịnh Nhuyễn lắc đầu, ngồi xổm xuống nhặt bình giữ ấm, lúc đứng lên liền choáng váng, trước mặt một mảnh bóng chồng, trong mơ màng Cố Tịnh Nhuyễn rơi vào một cái ôm ấp, nghe thấy một trận thanh hương.
Là hương vị làm người thật an tâm.
Lúc Cố Tịnh Nhuyễn tỉnh lại, đập vào mắt chính là trần nhà trắng, nghe thấy mùi nước sát trùng, từng tí thanh âm tại hoàn cảnh an tĩnh trở nên thập phần rõ ràng.
Đầu óc Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa vận hành thông suốt.
Đây là...phòng bệnh sao?
Ai đưa cô lại đây?
"Tỉnh rồi?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy thanh âm Tạ Tri Ý nhẹ nhàng truyền đến từ bên phải, theo tiếng nhìn lại liền thấy nàng ngồi ở bên sô pha cạnh giường.
"Tỷ tỷ." Cố Tịnh Nhuyễn giật giật thân thể, cảm giác có chút mềm nhũn, "Chị đưa em lại đây a?"
Tạ Tri Ý khẽ gật đầu: "Chuẩn bị kêu em đi ăn, vừa lúc gặp."
"Em có biết mình phát sốt hay không? Sao không xin nghỉ học?"
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ nghĩ là bệnh cảm xoàng, không nghĩ tới phát sốt.
"Em không biết a, buổi sáng còn tốt, em còn pha hai túi thuốc bột uống, vốn dĩ định mai nghỉ học lại đi bệnh viện."
"Chắc là chị lây bệnh rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy lắc đầu: "Không phải a, đại khái là do em đá chăn."
Tạ Tri Ý thất thần gật gật đầu, đi đến bên người, giúp cô đè xuống chăn.
"Tỷ tỷ, chị không đi học sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn thời gian, thế nhưng đã là ba giờ chiều, hiện giờ không phải nên ở lớp sao?
"Lão sư có việc, là tiết tự học."
Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc, tiết tự học cũng không nên trốn học a.
"Tiết tự học cũng nên đi học nha."
Tạ Tri Ý chỉ chỉ mớ tài liệu đặt trên sô pha: "Chị tới đây tự học càng thêm thanh tịnh."
Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn mới thấy sách vở trên sô pha, trong lòng thầm nghĩ: thật là đánh giá mình cao quá rồi, có mình ở đây sao có thể thanh tịnh.
....
Trạng thái hiện tại của Cố Tịnh Nhuyễn có thể nói là khá hơn lúc sớm một ít nhưng đầu vẫn choáng váng, mắt vẫn khô nóng, thân thể mềm nhũn, giọng nói so ngày thường mềm nhẹ rất nhiều.
"Tỷ tỷ mau trở về đi thôi, để em kêu mẹ tới đón em."
Cố Tịnh Nhuyễn sợ chậm trễ việc học của nàng, mở miệng khuyên nhủ.
Tạ Tri Ý ừ nhẹ một tiếng nhưng là không có bất luận động tác gì.
Cố Tịnh Nhuyễn nóng nảy: "Tỷ tỷ!"
Thanh âm yếu mềm, không có chút lực uy hiếp nào.
"Ừ, chờ mẹ tới, chị liền đi."
"Vậy đến bao lâu a? Em còn chưa có gọi điện cho mẹ nữa là."
"Chị gọi rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa thôi."
"À."
Cố Tịnh Nhuyễn lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Tạ Tri Ý đang ngồi ở trên sô pha đọc sách, đè lại tâm tư muốn cùng nàng nói chuyện.
Vẫn là để nàng đọc sách đi.
Trong lúc thân thể không thoải mái, ngủ không thể nghi ngờ là một phương thức giải quyết thực tốt.
Bị mệt mỏi đánh úp, Cố Tịnh Nhuyễn chậm rãi ngủ.
Lần nữa mở mắt ra, thấy Tạ Dao đang đứng quay lưng nói chuyện với bác sĩ.
Cố Tịnh Nhuyễn nhịn không được ho khan hai tiếng.
Tạ Dao nghe tiếng xoay lại: "Nhuyễn Nhuyễn tỉnh?"
Cố Tịnh Nhuyễn dạ một tiếng, nhìn nhìn chung quanh, không thấy Tạ Tri Ý, phỏng đoán nàng hẳn là đã trở về lớp học.
"Cảm giác tốt hơn không?" Bác sĩ cầm giấy ghi chép, đứng ở bên người hỏi.
"Hẳn là tốt một chút đi?" Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu.
"Cái gì kêu hẳn là tốt một chút đi?" Bác sĩ hỏi.
"Tốt hơn một chút rồi ạ." Cố Tịnh Nhuyễn nghiêm túc một lần nữa trả lời.
Bác sĩ: "......"
Bác sĩ đưa nhiệt kế cho Cố Tịnh Nhuyễn: "Hai đứa em thật hài hước, hôm trước em kéo Tạ Tri Ý tới xem bệnh, hôm nay em ấy ôm em tới, lần sau dùng cách gì tới đây?"
"Tri Ý cũng bị bệnh?" Tạ Dao nghi hoặc.
Ông chú bác sĩ này nói chuyện thật đúng là chán ghét a, lần sau không bao giờ tới.
Cố Tịnh Nhuyễn trong lòng xỉa xói bác sĩ, sau đó trả lời vấn đề của Tạ Dao.
Tạ Dao thở dài: "Trách mẹ gần đây không quan tâm tốt Tri Ý."
"Mẹ à, than thở cái gì nha."
Tạ Dao còn tưởng rằng con gái chuẩn bị an ủi mình cái gì, kết quả nghe thấy thanh âm mong manh: "Mẹ xem ngày ngày mẹ quan tâm con, dồn cho con tận bốn cái áo khoác con vẫn sinh bệnh như thường, cho nên tỷ tỷ sinh bệnh, mẹ không có trách nhiệm gì đâu."
Người phải gánh trách nhiệm chính là cô a.
Tạ Dao định gật đầu, rồi lại cảm thấy lời con gái nói nghe quái quái, trong lúc nhất thời không có làm ra phản ứng.
Trở về nhà, thay đổi lớn nhất chính là, từ việc xem người nào đó là gối ôm thì nay cô đã thành gối ôm của người nào đó, buổi tối bị nàng gắt gao mà ôm, không cho cô ló ra khỏi chăn, làm hại cô ra một thân mồ hôi.
Bất quá, bệnh hết cũng nhanh.
Đương lúc Cố Tịnh Nhuyễn nằm ở trên giường chán đến chết thì thấy thông tin chung được gửi đi nhắc nhở dân chúng:
【 vì bảo đảm xã hội trị an vững vàng trong thời gian tân niên, tháng này hai ngày 30-31, bắt đầu từ 6 giờ, xe cộ trong trung tâm thành phố ngừng lưu thông, không được đậu xe trong khu vực tổ chức sự kiện........】
Đêm giao thừa ở trung tâm có rất nhiều hoạt động bao gồm hội đèn lồng, vì xem náo nhiệt mà lượng người đổ vào trung tâm đón giao thừa nhiều không đếm xuể, vì tận lực giảm bớt khả năng phát sinh nguy hiểm, toà thị chính mỗi năm đều sẽ đối giao thông trong trung tâm thành phố tiến hành quản chế.
"Ai mà thèm đi chứ."
Cố Tịnh Nhuyễn ném di động sang một bên, lăn qua lăn lại trên giường, còn không phải là một cái hội đèn lồng sao, ai hiếm lạ, biểu tình cực kỳ khinh thường.
Buổi trưa, Tạ Tri Ý bưng ly nước ấm đi vào bên cạnh Cố Tịnh Nhuyễn, giơ tay sờ sờ trán cô: "Thấy khoẻ hơn không?"
"Em đã hoàn toàn khoẻ mạnh."
Như để chứng minh, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức đứng ở trên giường nhún nhảy.
Mấy ngày nay đêm nào cũng bị nàng bọc kín mít, hơn nữa còn bị buộc uống thuốc chích thuốc, có thể không khoẻ mới là lạ.
Tạ Tri Ý gật gật đầu.
"Tỷ tỷ, em đã khoẻ, không cần uống thuốc nữa ha?"
Tạ Tri Ý nhìn cô, mỉm cười: "Em nói đi?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Ngoan ngoãn tiếp nhận thuốc cùng nước ấm, một ngụm uống xuống, còn nhịn không được oán giận: "Lúc chị bệnh em có buộc chị uống thuốc đâu chứ."
"Đúng vậy, em chỉ là bắt chị đi chích mà thôi." Tạ Tri Ý cười cười lại nói, "Hơn nữa bản thân chị có ngoan ngoãn uống thuốc a."
Cố Tịnh Nhuyễn lẩm bẩm: "Em cũng ngoan ngoãn chích chứ bộ."
"Em giám sát chị chích, chị giám sát em uống thuốc không phải vừa vặn sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Thôi, nói không lại nàng.
Tạ Tri Ý đại khái cũng biết trong lòng Cố Tịnh Nhuyễn không thuận theo, kéo tay áo cô, nhẹ giọng nói: "Vì khen thưởng em nghe lời, đêm nay dẫn em đi xem hội đèn lồng nha?"
Vừa mới nói qua không thèm đi, Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Tạ Tri Ý không nghe trả lời, còn tưởng là cô không thích, liền mở miệng hỏi: "Không thích sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn tươi cười rạng rỡ, phảng phất chưa bao giờ có chần chờ, "Không không không, em siêu cấp muốn đi xem đèn lồng nha, a a, quan trọng là có thể cùng đi hội đèn lồng với tỷ tỷ, thật là vui."
Thấy cô vui vẻ không giống làm bộ, Tạ Tri Ý cũng vui vẻ cười theo.
"Nhưng mà tỷ tỷ, chúng ta làm sao trở về a?"
"Không trở về."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy nhịn không được cười, cùng tỷ tỷ cùng nhau thuê phòng gì đó, cô thích nhất.
"Nghĩ cái gì đó? Cười đến sung sướng như vậy."
Lời này khẳng định không thể nói trước mặt tỷ tỷ, bằng không xấu hổ chết được a.
Cố Tịnh Nhuyễn: "Chính là nghĩ hội đèn lồng khẳng định rất lãng mạn."
"Ừ để chị nói với mẹ một tiếng."
Cố Tịnh Nhuyễn ngăn lại nàng, nhắc nhở nói: "Chị phải nhớ kỹ, ngàn vạn đừng nói là đi trung tâm thành phố đón giao thừa, chỉ nói qua bên nhà chị chơi thôi."
Tạ Tri Ý hiểu rõ gật đầu, còn tưởng là Cố Tịnh Nhuyễn sợ Tạ Dao lo lắng, đang chuẩn bị nói cô yên tâm, lại nghe thấy giọng nói ghét bỏ của Cố Tịnh Nhuyễn: "Nếu mẹ mà biết, khẳng định sẽ đi theo chúng ta."
Nhìn biểu cảm của Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn tưởng rằng Tạ Tri Ý không tin mình, cho nên tiếp tục nói: "Chị phải tin tưởng em, mẹ thật sự thích xem náo nhiệt lắm đó."
Tạ Tri Ý bị dáng vẻ này của Cố Tịnh Nhuyễn chọc cười.
"Được rồi, chị đã biết."
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.
*
Nghênh đón năm mới, quảng trường trung tâm giăng đèn rực rỡ, trên thân cây cũng treo đèn màu, đêm vừa buông xuống liền dị thường xinh đẹp.
Đèn lồng được giăng ở con đường dài bên cạnh quảng trường.
Lúc Cố Tịnh Nhuyễn cùng Tạ Tri Ý tới nơi, hội đèn lồng còn chưa bắt đầu, nhưng là đã kín người hết chỗ.
Người nhiều tất nhiên ồn ào, người lớn con nít các loại thanh âm hợp ở bên nhau, không khí lập tức được châm ngòi náo nhiệt lên.
Trên quảng trường đang có ca múa và một vài hoạt động thú vị khác.
Cố Tịnh Nhuyễn không quá cảm thấy hứng thú, cô liếc mắt một cái nhìn thấy có máy gắp thú ở một góc quảng trường, bên trong bày đủ loại gấu bông.
Trong khi ánh mắt mọi người tập trung vào các vũ sư biểu diễn, Cố Tịnh Nhuyễn kéo Tạ Tri Ý đi tới máy gắp thú, vừa đến liền nhìn trúng một con búp bê đầu vấn hai búi tóc, trên người đeo yếm đỏ có chữ "Bạo Mỹ", đôi mắt to tròn, nằm trong một xó.
"Đáng yêu quá."
Cố Tịnh Nhuyễn ghé vào cửa kính, chỉ chỉ con búp bê kia, hỏi Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ, đáng yêu không?"
Thừa dịp cô nhìn ngắm lúc nãy, Tạ Tri Ý đã đi mua thẻ, lúc này đưa cho nàng: "Thử xem."
Cố Tịnh Nhuyễn tiếp nhận, bỏ hai thẻ vào máy, tự mình lẩm bẩm: "Cũng không biết kỹ thuật còn đây không nữa."
"Em nói cái gì?" Tạ Tri Ý không nghe rõ, hỏi lại.
"Em nói nhất định sẽ gắp được một con cho chị!" Cố Tịnh Nhuyễn trả lời đầy hứa hẹn.