Thi đấu xong, Tạ Tri Ý cùng Cố Tịnh Nhuyễn ở Nham Thị du ngoạn hai ngày mới về nhà.
Ban đầu cô Tăng suy xét đến vấn đề an toàn, có ý định ở lại cùng hai nàng, kết quả bị cả hai từ chối.
Tạ Tri Ý không lừa nàng, Nham Thị xác thật đất linh người tài, soái ca mỹ nữ đầy đường, Cố Tịnh Nhuyễn thập phần may mắn chính mình theo tới đây, bằng không nóc nhà bay hồi nào không hay.
Từ lúc đi Nham Thị đến khi trở về Cẩm Thành, tổng cộng tốn không sai biệt lắm một tuần, suốt một tuần mẫu hậu đại nhân thế nhưng chỉ gọi điện cho cô một lần, hơn nữa lần đó chỉ hàn huyên vài phút, làm cô không hề cảm giác được tí xíu nhung nhớ nào từ mẹ, báo tin vui thi đấu như là đá chìm đáy biển, ngay cả một câu hồi phục khen giỏi quá cũng không có, nếu là trước kia thì mẹ cô đều gọi đến muốn cháy máy.
Cũng không biết có phải Cố Tịnh Nhuyễn suy nghĩ nhiều hay không, ấn lẽ thường tới nói mẹ cô hẳn là còn lo lắng tỷ tỷ thi đấu hơn cả cô, lần này sao lại lãnh đạm vậy chứ?
Cố Tịnh Nhuyễn làm bộ lơ đãng hỏi Tạ Tri Ý:
"Tỷ tỷ, mấy ngày nay mẹ cũng chưa gọi cho em, không biết đang làm gì nữa, mẹ có gọi cho chị không?"
"Không có, hôm đó chị gọi cho mẹ một lần, mẹ giống như rất bận, nói được vài câu liền cúp." Tạ Tri Ý trả lời.
Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu: "Vậy xem ra em còn tương đối may mắn, mẹ thế nhưng chủ động gọi cho em một lần."
Tạ Tri Ý chỉ nghĩ là Cố Tịnh Nhuyễn so sánh địa vị của hai người trong lòng Tạ Dao, cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Tịnh Nhuyễn tranh thủ thời gian rảnh trước lúc lên máy bay, gọi điện cho Tạ Dao.
"Mẹ a, hôm nay tụi con về nhà, vui không nè?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng nhạc nhẹ ở thương trường, đại khái có thể đoán được Tạ Dao đang đi dạo mua sắm.
"Vui cái gì? Mẹ ước gì hai đứa không trở lại khỏi phiền."
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện liền nghe thấy điện thoại bên kia có một giọng nữ trẻ tuổi, nghe không quá rõ ràng nhưng có chút quen thuộc.
"Mẹ, mẹ đang ở cùng ai đó?"
"Nít noi hỏi gì chuyện người lớn."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ nghĩ, có lẽ là bạn của Tạ Dao? Hoặc là con cái của bạn bè thân thích nào đó? Ngẫm lại cũng dễ hiểu, nhà cửa đi hết vắng vẻ, mẹ cô cũng nhàm chán.
Tạ Dao ngại Cố Tịnh Nhuyễn lải nhải phiền, muốn mau mau cúp điện thoại.
"Không có việc gì mẹ cúp đây." Ngừng một hai giây lại nói, "Trở về nhanh lên."
Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe lời này lập tức tươi cười rạng rỡ, cô biết ngay mà, đường đường một thế hệ trẻ và cute sao có khả năng sẽ bị ghét bỏ đến loại trình độ này chứ.
Bất quá cái này vẫn không thể diệt trừ được chuyện lần trước mẹ cô lạnh nhạt qua điện thoại, Cố Tịnh Nhuyễn cúp máy vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Tạ Tri Ý, lập tức ủy khuất oán giận nói: "Mẹ thế nhưng đang đi dạo phố, không thèm nhớ gì đến chúng ta."
Tạ Tri Ý biết trong lòng cô khẳng định không thoải mái, liền mở miệng an ủi: "Mẹ từ trước đến nay thích nói mát vậy thôi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ thấy cũng phải, cho nên không tiếp tục rối rắm.
Mà bên kia Tạ Dao đang ở tại một cửa hàng thời trang có tiếng ở thương thành lớn nhất Cẩm Thành.
Bà ngồi trên sô pha, tay cầm tạp chí thời trang, lướt lướt lật xem.
Một lát sau, từ phòng thử đồ ra tới một người, ăn mặc bộ váy mới nhất mùa này, nhìn Tạ Dao ngồi ở trên sô pha, hỏi: "Dì cảm thấy thế nào?"
Tạ Dao gật đầu: "Không tồi."
Hôm nay Tạ Dao có chút bất đồng, ngày thường quanh thân Tạ Dao đều lộ ra hơi thở hiền hoà, nhưng hôm nay mặc kệ là trang điểm hay là cách ăn mặc đều làm người cảm nhận được nồng đậm lãnh khốc.
"Gói lại đi."
Những lời này, Tạ Dao hôm nay tổng cộng nói năm lần.
Người đứng chiếu trước gương nghe vậy lập tức từ chối nói: "Không cần, cháu không định mua."
Tạ Dao không để ý tới nàng, mà là hướng nhân viên cửa hàng gật gật đầu.
Nhân viên hiểu ý, đi đến trước mặt người nọ, chờ đợi nàng.
Cuối cùng hết cách, nàng lại về phòng thử đồ thay ra quần áo.
Khi tiến vào cửa hàng thứ sáu, nàng nhịn không được, mở miệng nói: "Dì, dì có phải hay không có chuyện gì muốn nói với cháu?"
Bằng không vì cái gì mỗi một lần tiến vào cửa hàng liền phải mua đủ thứ đồ cho nàng? Trang sức quần áo đã có bảy tám dạng, hơn nữa mỗi một món đều giá cả xa xỉ.
Nàng vốn cho rằng Tạ Dao chỉ là vì cảm tạ nàng trước đó đã nói ra chuyện kia, nhưng bây giờ nhận ra hình như không phải.
Loại tình huống quỷ dị này làm nàng cảm thấy đáy lòng bất an.
Tạ Dao dừng bước chân, nhìn nàng cười cười: "Đương nhiên là vì cảm tạ cô Triệu rồi."
Triệu Tây Ninh nhẹ nhàng thở ra: "Dì không cần như vậy, cháu cũng là cảm thấy dì là người làm mẹ, hẳn là nên biết chuyện này mà thôi."
Tạ Dao lắc đầu: "Cô Triệu như thế nào không hỏi rõ ràng tôi rốt cuộc là vì chuyện gì mà cảm tạ?"
Triệu Tây Ninh lúc này mới phát hiện Tạ Dao lần này xưng hô rất khách khí, ngày thường đều kêu nàng là Tây Ninh.
Nhất thời trong lòng có dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo Triệu Tây Ninh nghe thấy tiếng Tạ Dao trào phúng: "Cảm tạ cô Triệu ở cao trung đã quan tâm săn sóc Tri Ý nhà tôi a."
Triệu Tây Ninh lạnh sống lưng, nàng tin tưởng này tuyệt đối không phải lời gì hay ho.
Tạ Dao làm bảo tiêu thối lui, nàng cùng Triệu Tây Ninh đơn độc nói mấy câu.
Thương trường người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
"Tiếp theo chính là cảm tạ cô Triệu không ôm mục đích dạy tôi yoga, còn hạ mình đến dạy thêm cho đứa nhỏ nhà tôi."
Tạ Dao nhấn mạnh mấy chữ "không ôm mục đích cùng hạ mình", làm Triệu Tây Ninh chấn động trong lòng, là đã biết cái gì sao?
Tạ Dao xưa giờ hưởng thụ sinh hoạt, không muốn đi phỏng đoán lòng người, chứ không có nghĩa bà nguyện ý bị người tùy ý đùa giỡn trong lòng bàn tay.
"Cuối cùng chính là hy vọng cô Triệu không cần lại tùy tiện tung tin thất thiệt về mấy đứa nhỏ nhà tôi, tôi là mẹ chúng nó, tự nhiên tin tưởng con mình, nếu cô đi nói với những người khác rồi họ lại tin lời cô, vậy chẳng phải là làm bọn nhỏ nhà tôi rất bối rối khó xử sao?"
Triệu Tây Ninh có chút nghẹn họng: "Cháu nói chính là thật sự."
Tạ Dao không muốn lại nghe người này nói cái gì thiệt hay giả, ở phương diện của bà, hiện giờ hành xử thế này đã là cực kỳ cho đối phương mặt mũi.
Mấy ngày hôm trước đi tập yoga vừa lúc gặp gỡ bà còn cảm thấy rất cao hứng, ai dè trong mấy ngày này Triệu Tây Ninh không ngừng đề cập Tạ Tri Ý cùng Cố Tịnh Nhuyễn, quá mức nhất là hai ngày trước còn để lộ cho bà biết chuyện hai con gái của bà đang yêu nhau.
Tạ Dao tuy đã nhiều năm chỉ ở nhà hưởng thụ đời sống phu nhân có tiền, nhưng đầu óc còn không ngốc, nếu bà mà còn không biết Triệu Tây Ninh có chứa mục đích thì mới là thật sự ngốc.
Nhưng nghĩ tới hành vi ngày thường của Triệu Tây Ninh, vẫn cảm thấy người này còn tính ôn nhu, cho nên bà lại ôm một chút tín nhiệm làm người điều tra về Triệu Tây Ninh.
Vừa tra một cái là các loại sự tình mà bà không biết ùn ùn kéo đến, ngay cả lúc trước ngẫu nhiên gặp được ở phòng yoga cùng đặc biệt quan tâm đều là dụng tâm kín đáo.
Cái này làm cho Tạ Dao cảm thấy không rét mà run.
Có những người trên mặt nhìn qua ôn nhu như nước, nhưng tâm tư lại là thâm trầm thủ đoạn quanh co, mà loại người này thế nhưng còn dây dưa liên quan đến các con bà, sao bà có thể yên tâm cho được.
Sắc mặt Tạ Dao hơi trầm xuống nhìn nàng: "Cô đã làm cái gì tự cô biết rõ, tôi thấy cô tuổi không lớn, thật không rõ trong lòng cô sao có thể chứa nhiều đồ vật dơ bẩn như vậy."
"Cháu......"
Triệu Tây Ninh lần đầu tiên thấy Tạ Dao tức giận, nhất thời không kịp thích ứng, buổi sáng Tạ Dao gọi điện kêu nàng cùng đi dạo phố, nàng cho rằng Tạ Dao đã tin lời nàng nói, kết quả lại không như nàng tính.
"Lại nói tiếp, Nhuyễn Nhuyễn cùng Tri Ý đều là con tôi, hai đứa nó có thế nào thì cũng là việc riêng của nhà tôi, không cần một người ngoài như cô nói cho tôi, ở cao trung cô đã quấy rầy Tri Ý rất nhiều lần phải không? Cô đã làm gì với Nhuyễn Nhuyễn hay chưa?"
Triệu Tây Ninh có thể cảm giác được, chính mình chỉ cần nói có, như vậy hậu quả tuyệt đối không phải nàng có thể gánh vác.
"Không có."
"Không có thì tốt, cho tới nay tôi vẫn là lần đầu tiên nghe mấy chuyện kỳ cục như thế, hơn nữa còn là nghe được từ miệng cô Triệu, con người của tôi rất là xấu tính, liền thích liên lụy người khác, việc này nếu tôi lại lần nữa nghe nói từ ai đó, vậy thì người đầu tiên tôi nghĩ đến khẳng định là cô Triệu a."
Cả người Triệu Tây Ninh run lên, hiểu rõ Tạ Dao đây là có ý bịt miệng.
Nàng không nên tự cho là đúng cố ý tìm Tạ Dao, muốn làm Tạ Dao ra mặt chia rẽ hai người kia.
"Cũng ngàn vạn đừng để tôi ở trên mạng thấy loại tin tức này, bằng không tôi sẽ đem những chuyện này đều quy kết trên người cô Triệu, nếu là ảnh hưởng đến sinh hoạt ở trường của cô Triệu, vậy thì không tốt lắm đâu."
"Nghe nói gia đình cô Triệu đang thảo luận hợp tác làm ăn lâu dài?"
Triệu gia bất quá là một công ty nhỏ, tự nhiên so không được Cố gia gia đại nghiệp đại.
Đây là đang uy hiếp nàng? Triệu Tây Ninh không thể tin được Tạ Dao sẽ lấy những việc này uy hiếp nàng.
Tạ Dao nhìn nhìn móng tay sơn đỏ tươi của mình, lại nói: "Cô Triệu hẳn là hiểu ý tôi đúng không?"
Triệu Tây Ninh không nói chuyện.
Mỗi một ý tưởng của nàng đều có thể bị Tạ Dao đoán ra, mà Tạ Dao càng là trực tiếp chặn đường lui.
Nàng không nên tới tìm Tạ Dao, càng không nên tới tìm dưới tình huống không có chứng cứ.
Là nàng xem nhẹ lòng tin của Tạ Dao đối với con cái.
Tạ Dao thấy nàng không nói chuyện, liền quay ra phía sau vẫy vẫy tay, hai người bảo tiêu lập tức tiến lên.
"Mấy thứ này đều đưa về nhà cho cô Triệu, cảm tạ cô đã không tung tin đồn thất thiệt."
"Không cần." Triệu Tây Ninh không tiếp thu được loại khuất nhục này.
"Sao lại không cần chứ, chẳng lẽ cô Triệu còn chuẩn bị đem những lời này truyền cho người thứ hai nghe sao?"
Triệu Tây Ninh cắn răng lắc lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, quả nhiên cùng người thông minh nói chuyện chính là dễ dàng rất nhiều."
Chuyện mà Tạ Dao muốn biết thì bà sẽ tự mình tra, nhưng nếu có người muốn lợi dụng bà để thương tổn hai đứa nhỏ, vậy dĩ nhiên là bà sẽ không bỏ qua.
*
Lúc Cố Tịnh Nhuyễn về đến nhà, Tạ Dao đang ngồi ở trên sô pha xem TV, mặc một bộ áo ngủ, tóc có chút lộn xộn, trên bàn trà một đống mứt hạt ăn vặt.
Cố Tịnh Nhuyễn mở miệng câu đầu tiên chính là: "Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần, kêu mẹ chú ý hình tượng phu nhân một chút, liền tính là ở nhà cũng không thể lôi thôi như vậy đi?"
Lời nói tràn đầy ý ghét bỏ.
Tạ Dao cũng không thèm ngước mắt, trả lời:
"Đã trở lại là tốt rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy kỳ quái, đặt đồ vật trong tay xuống sô pha, đứng trước mặt Tạ Dao, cong eo cùng Tạ Dao đối diện, nói: "Mẹ? Mẹ có phải bị mất trí nhớ gì hay không? Con là con gái của mẹ a!"
Tạ Dao một tay đẩy ra nàng: "Mẹ không mất trí nhớ, trừ bỏ con còn có người nào làm người chán ghét như vậy."
Cố Tịnh Nhuyễn: "?"
Cố Tịnh Nhuyễn buồn bực trố mắt không thể tin nổi, rồi sau đó lại từ trên sô pha lấy qua túi giấy, từ bên trong cầm ra một lọ nước hoa nhỏ.
"Mẹ, cái này là nước hoa đặc chế mua ở Nham Thị, tuy không mắc bằng mấy hãng nổi tiếng mẹ mua, nhưng cái này thật sự siêu cấp dễ ngửi, có mùi thơm lạnh nhàn nhạt, mẹ nghe thử xem."
Cố Tịnh Nhuyễn xịt xịt ra ngoài không khí, nào ngờ nghe thấy Tạ Dao nói: "Khó nghe muốn chết."
Cố Tịnh Nhuyễn hậm hực buông xuống nước hoa, lại từ một cái túi giấy khác lấy ra một bộ sườn xám, đứng trước mặt Tạ Dao như là triển lãm hiến dâng vật quý: "Mẹ thấy đẹp không? Cửa hàng truyền thừa trăm năm chuyên môn định chế, mẹ xem đường thêu này xinh đẹp chưa nè." Cố Tịnh Nhuyễn sờ sờ hoa lan được thêu phía dưới sườn xám.
Ánh mắt Tạ Dao cứng lại, bất quá vẫn là thực mau dời đi.
"Xấu."
Phụ nữ đúng là khẩu thị tâm phi, ánh mắt vừa mới rõ ràng là thích, thế nhưng còn nói xấu.