Xuyên Thành Tiểu Tiên Nữ Của Nữ Xứng Tỷ Tỷ


Đoạn đường ước chừng 20 phút đi xe, kẹt xe thì hơn nửa tiếng mới tới trường học.
Tạ Tri Ý lấy ra một quyển sách lật xem cho trôi thời gian, Cố Tịnh Nhuyễn thì cầm di động gửi tin nhắn cho hội chị em.

【 Khoái nhạc ma tiên bảo 】
Cố Tịnh Nhuyễn: Bảo bối của mấy đứa còn 20 phút nữa sẽ đến chiến trường.
Tống Tư Ngọc: ??? Uống lộn thuốc? Dậy sớm dữ vậy?
Vạn Tranh Nhan: Wtf, ta còn chưa có rời giường còn chưa có ăn sáng!
Tống Tư Ngọc: Có người mặt ngoài chị chị em em với ngươi, sau lưng lại âm thầm dậy sớm.

Cố Tịnh Nhuyễn: Khẳng định không phải ta, dù sao ta cũng thông báo cho các ngươi biết ????????‍♀️
Vạn Tranh Nhan:......
Cố Tịnh Nhuyễn: Phán Cẩu khẳng định còn chưa thức, đồ sâu lười, đã hơn sáu giờ rưỡi mà chưa dậy nữa.

Lo khinh bỉ người khác, cô hoàn toàn quên mất sáng nay chính cô cũng ăn vạ trên giường.
Trong xe không gian nhỏ hẹp, quanh hơi thở bay tới mùi hương như có như không, Cố Tịnh Nhuyễn chỉ cảm thấy hương vị này dễ ngửi cực kỳ, rõ ràng cô cùng Tạ Tri Ý dùng chung một loại dầu gội, tại sao hương vị lại khác nhau?
Để xác nhận, Cố Tịnh Nhuyễn còn nắm lấy sợi tóc của mình đưa lên mũi ngửi.

Sao không giống a, tối hôm qua cô gội đầu, mùi hương phải sẽ không sai biệt lắm mới phải.
Tạ Tri Ý hơi cúi đầu, quyển sách đặt giữa hai tay, ngón tay thỉnh thoảng lật trang sách.

Mấy sợi tóc mỏng mềm rơi phía trước cản trở, nàng đưa tay nhẹ vén tóc ra sau tai, để lộ sườn mặt nhu hoà tinh tế, nhưng khí chất toát ra tổng thể lại tràn đầy cảm giác lạnh lùng xa cách.
Có thể là do Cố Tịnh Nhuyễn nhìn trộm quá mức lộ liễu, Tạ Tri Ý hơi hơi nhíu mày, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô, như là hỏi cô đang nhìn cái gì.


Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, "Tỷ tỷ, chị cứ xem tiếp đi."
Tạ Tri Ý thoáng suy tư, cuối cùng vẫn không nói gì chỉ khẽ ừ một tiếng, xem như hồi đáp.
Ngày hôm qua uống rượu, tỷ tỷ đúng là đáng yêu hơn một chút, ít nhất còn sẽ chủ động hỏi cô.

"Tỷ tỷ, sao chị không sấy tóc cho khô hẳn, đuôi tóc chị vẫn còn ướt a."
"Tóc sẽ bị tổn hại."
Tạ Tri Ý trả lời không mặn không nhạt, thuận tiện còn lật sang trang.

Cố Tịnh Nhuyễn không ngừng cố gắng, "Tỷ tỷ, tóc chị thơm quá đi, sao em dùng không có mùi như vậy?".

Tạ Tri Ý nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Bên trong bỏ thêm chút thuốc Đông y."
"Oh oh."
Thì ra là mùi thuốc? Ủa mà, không có việc gì tự dưng thêm thuốc vào dầu gội làm gì?
"Sao phải thêm thuốc vào vậy?"
Đối với nghi vấn này, Tạ Tri Ý cũng không giấu giếm, chuyện nàng bị đau đầu người trong nhà đã biết từ sớm, ba mẹ còn thường xuyên dẫn nàng đi gặp bác sĩ, nhưng kết quả chỉ có thể giảm bớt chứ không có biện pháp trị tận gốc.

Tạ Dao nghe có bài thuốc địa phương rất tốt liền kêu nàng dùng thử, nàng muốn làm cho mẹ yên tâm nên cũng không từ chối.

"Trị đau đầu."
Cố Tịnh Nhuyễn bỗng chốc đau lòng, cô vậy mà lại quên Tạ Tri Ý có bệnh đau đầu, là di chứng lưu lại của việc chị ấy rơi xuống nước hồi còn bé.


Cố Tịnh Nhuyễn như bị nghẹn ở cổ họng, không biết nên nói gì.
Suy cho cùng, chuyện Tạ Tri Ý bị đau đầu có một nửa công lao của nguyên chủ.

Năm tám tuổi về quê thăm người thân, Cố Tịnh Nhuyễn không nghe dặn dò một hai phải đi ra ven sông chơi, Tạ Tri Ý cũng hết cách đành phải đi theo để bảo đảm an toàn cho cô.

Nếu chỉ là dạo chơi xung quanh cũng còn tốt, đằng này Cố Tịnh Nhuyễn chạy tới sát mép sông muốn sờ tôm, không cẩn thận té xuống nước, mực nước sông cao hơn bả vai Cố Tịnh Nhuyễn, khi đó Tạ Tri Ý cũng không cao hơn em gái bao nhiêu.

Từ lúc bắt đầu sống ở Cố gia, Tạ Tri Ý vẫn luôn trầm mặc ít lời, thế mà ngay khoảnh khắc thấy Cố Tịnh Nhuyễn té ngã, nàng không có nửa điểm do dự sợ sệt liền nhảy xuống, nước sông không tính chảy xiết, nhưng Tạ Tri Ý cũng chỉ mới học qua khoá bơi lội căn bản, ở trong nước bị đập đầu vào đá, may mắn có người đi ngang qua cứu cả hai người.
Đầu bị đập trong nước để lại di chứng đau đầu đến tận bây giờ.
Đây cũng là lý do khi Cố Tịnh Nhuyễn biết Tạ Tri Ý không phải chị ruột, cũng không nói cho bất kỳ ai, lựa chọn tự mình tiêu hóa bí mật này.
Lựa chọn phớt lờ rời xa bởi vì nàng quá ưu tú, mà lựa chọn im lặng không phanh phui là bởi vì ân tình năm đó.
Nghĩ như vậy thì nhân vật nữ phụ thứ n này cũng không tệ đến mức làm người ta không tiếp thu nổi.

Cố Tịnh Nhuyễn lựa chọn bỏ qua đề tài này, ngược lại nhìn về phía quyển sách trên tay đối phương, "Tỷ tỷ, chị đang xem sách gì đó?".

Tạ Tri Ý gấp sách lại hướng tờ bìa cho cô xem.

Là một quyển tiểu thuyết trinh thám.
Nếu Cố Tịnh Nhuyễn nhớ không lầm, lời thoại khi Lâm Tử Sâm tìm Tạ Tri Ý lần đầu tiên chính là mượn quyển sách này?
"Woa, tiểu thuyết trinh thám sao, em thích nhất là tiểu thuyết trinh thám, tỷ tỷ, có thể cho em mượn đọc không?"

"Lúc trước em đâu có nói vậy."
Tạ Tri Ý không chút để ý trả lời, mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
Cố Tịnh Nhuyễn đơ người một chút, cô nhớ tới một sự kiện, quyển sách này...hình như là quà sinh nhật năm trước bị cô cự tuyệt.
—— làm gì đưa tôi tiểu thuyết trinh thám, còn ra vẻ thần bí chị có phải muốn doạ tôi sợ chết khiếp hay không, tôi không cần thứ này.
Một ngày sau đó, Tạ Tri Ý tính tình tốt đẹp lại tặng cho cô mấy quyển đề ôn thi đại học, nguyên bản còn muốn tức giận nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Dao, Cố Tịnh Nhuyễn không thể không nhận lấy phần tâm ý này.

So với tiểu thuyết trinh thám, nguyên chủ hẳn là càng chán ghét tài liệu học tập mới đúng.
Không thể không nói, Tạ Tri Ý cũng không phải thanh lãnh vô hại như vẻ bề ngoài.

Cố Tịnh Nhuyễn lắp bắp trả lời, "Không, không phải em, là Hứa Phán Phán! A...Gần đây bạn ấy đặc biệt mê tiểu thuyết trinh thám, em là vì bạn ấy!".
Tạ Tri Ý nhìn nàng một cái, ánh mắt như xuyên thấu, mặt vẫn không biểu cảm, "Quan hệ giữa hai em cũng tốt thật."
"Tất nhiên rồi, chị em tốt đó nha."
"Chị em tốt?".

Tạ Tri Ý cười khẽ một tiếng.
"Tới trường rồi ——" Âm thanh của chú Lý lái xe từ phía trước truyền đến.
"Ây da tỷ..."
Xe mới vừa ngừng, Tạ Tri Ý liền dẫn đầu mở cửa xuống xe.
"Tỷ tỷ! Đợi em với..."
Tạ Tri Ý bất ngờ dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn cô, chỉ lạnh lẽo nói, "Ai dạy em mượn hoa hiến Phật?".
"Hả???".

Cố Tịnh Nhuyễn bị Tạ Tri Ý bỗng nhiên dừng bước làm cho càng hoảng, không hiểu nổi chị ấy đang nói cái gì.
Thế nên Tạ Tri Ý đã biến mất ở khúc quanh rồi mà cô vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Cái gì mà mượn hoa hiến Phật?
Không cho mượn thì không cho mượn...Làm gì còn nói lời khó hiểu thế a?

Thời điểm Cố Tịnh Nhuyễn đến phòng học, lớp chỉ mới lác đác vài người, đều là những bạn ngày thường học tập nghiêm túc có thành tích tốt.

Khi thấy cô phá lệ tới sớm, họ đều trố mắt khó tin.
"Tịnh Nhuyễn hôm nay sao bạn đến sớm vậy?"
Người nói chuyện là Thành Vi ở bàn trên, đeo kính cận, tóc đen mái ngang, khuôn mặt nho nhỏ, là học sinh ưu tú top 5 của lớp, ngày thường quan hệ cùng Cố Tịnh Nhuyễn cũng khá tốt.
Nhân duyên ở lớp học của Cố Tịnh Nhuyễn rất tốt, thanh danh tiểu bá vương cũng chỉ là đối người ngoài, đối với bạn cùng lớp cô rất hoà đồng, gặp người nào cũng đều có thể giao tiếp vài ba câu.
"Bắt đầu thói quen dậy sớm, thay đổi bản thân triệt để." Cố Tịnh Nhuyễn nói, còn tự mình gật gật đầu khẳng định.
Thành Vi há hốc mồm, "Bạn làm được không đó?".

Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xuống, từ trong hộc bàn lấy ra cuốn tập nháp, bắt đầu sáng tác bản kiểm điểm, nghe Thành Vi hỏi, Cố Tịnh Nhuyễn nửa đùa nửa thật, "Bạn là đang xem thường tôi sao?".
"Không không không, không phải."
Thành Vi vừa nghe đến lời này, lập tức liên thanh phủ nhận.
Cố Tịnh Nhuyễn đang chuẩn bị khen nàng hiểu chuyện, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của đối phương, "Chủ yếu là cái câu thay đổi bản thân triệt để ấy, xuất hiện ở bản kiểm điểm của bạn quá quá nhiều lần."
Mới vừa viết xong tiêu đề kính ngữ, đang chuẩn bị viết "Tôi đã nhận thức được sai lầm của bản thân, quyết tâm thay đổi triệt để..", tay liền ngừng lại.

Quỷ thần ơi thay đổi triệt để, đến cái này mà cô cùng nguyên chủ cũng nghĩ giống nhau.
Thành Vi nhìn thấy Cố Tịnh Nhuyễn ngẩn ra đầy ngạc nhiên, lựa chọn quay đầu bỏ qua ánh mắt kia.

Bởi vì nàng ý thức được, lời nói vừa rồi của mình giống như ảnh hưởng tới 'việc sáng tác' của Cố Tịnh Nhuyễn, sợ bị giận chó đánh mèo, nàng trước hết vẫn là nên im miệng.
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Bị cắt ngang ý tưởng, mười mấy phút trôi qua, Cố Tịnh Nhuyễn vẫn chưa nghĩ ra được cách mở đầu hoàn mỹ.
Viết kiểm điểm thật là một chuyện khó khăn.
Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn là lấy ra di động, lên Baidu tìm kiếm trợ giúp.
Cô thề, cô chỉ là tham khảo một chút không có ý tứ muốn sao chép...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận