Trôi qua năm tháng sau khi sự kiện y bị trúng độc.
Hậu cung bây giờ do Ly Quý phi nắm giữ, nhưng chỗ của Hoàng Hậu vẫn do Thái Hậu lo liệu, vì vậy mà yên bình hơn.
Có điều Hoàng Thượng vẫn chưa đến thăm y dù một lần
Tiêu Thu Nhiên cũng không để tâm chuyện này, trong truyện có nhắc qua Hoàng Thượng đối với nhân vật của y không quá yêu thương có phần đề phòng, thậm chí là sau sự kiện hạ độc thì đâm ra chán ghét nhân vật của y.
Đối với sự sủng ái của Hoàng Thượng, Tiêu Thu Nhiên chính là nếu có cũng được mà không có cũng không sao, miễn rằng hiện tại Hoàng Hậu vẫn còn sống, Quân gia đều bình an vô sự
Nghĩ đến Quân gia, Tiêu Thu Nhiên lại cảm thấy có chút buồn, lần trước ngoại gia gia vào cung có nói không lâu nữa người sẽ rời kinh đi trấn thủ biên cương, tất cả trên đươi Quân gia đều đến biên cương, ngay cả tiểu cửu cửu cũng đi theo, Quân gia từ nay không ở kinh thành nữa, chỉ ở biên cương, nếu không có chiếu chỉ truyền về kinh thì sẽ không bước về kinh nữa bước.
Việc này chẳng khác nào xa cách mãi mãi cả.
Y đối với ngoại gia gia tình cảm thật tốt, với tiểu cửu cửu và đại cửu cửu cũng vậy.
Sau này nếu được phong vương có đất phong y cũng muốn đến biên cương, mong rằng lúc đó Quân gia trên dưới vẫn bình an vô sự
Hôm nay Quân lão hầu vào cung lần cuối trước khi rời kinh, sau khi đến bái kiến Hoàng Thượng xong thì liền đến cung của Hoàng Hậu, nhìn thấy Tiêu Thu Nhiên đang ngồi ở đình viện nhìn Tiêu Thanh Hân chơi đùa, lòng Quân lão hầu có chút xót xa, sắp không thể nhìn thấy cháu trai và cháu gái một đoạn thời gian cũng có lẽ là cả đời, Quân lão hầu nuối tiếc
“Ngoại gia gia”
Tiêu Thanh Hân thấy Quân lão hầu liền lao đến, Tiêu Thu Nhiên cũng đứng dậy rời khỏi đình viện mà bước đến
“Ngoại gia gia, người đến tìm mẫu hậu sao”
Quân lão hầu gật đầu
“Ngoại gia gia đến từ biệt, ngày mai ta liền phải lên đường đến biên cương, Hoàng Hậu bị cấm túc Hoàng Thượng sẽ không để người rời cung đến tiễn cho nên ta vào cung.
Lân nhi thân thể đã tốt hơn chưa, khinh công đã luyện đến đâu rồi”
Tiêu Thu Nhiên gật đầu
“Thân thể Lân nhi không đáng lo, Nhiên nhi cũng rất chăm chỉ luyện khinh công mà ngoại gia gia dạy”
Quân lão hầu nghe vậy cũng an tâm, Tiêu Thanh Hân liền nói
“Lung nhi cũng biết khinh công a, ngoại gia gia Lung nhi cũng giỏi giống hoàng huynh”
Tiêu Thanh Hân nói với giọng vô cùng đáng yêu làm Quân lão hầu không nỡ rời xa.
Nhưng giữa Quân gia và Hoàng Đế đã có ước định, Quân gia không thể ở lại kinh nhưng vị trí Hoàng Hậu và tính mạng Tiêu Thu Nhiên và Tiêu Thanh Hân đều sẽ bình an vô sự.
Chỉ cần Quân gia ở biên cương an ổn trấn thủ biên cương thì Hoàng Thượng sẽ tuyệt đối bảo vệ Hoàng Hậu và hoàng tử công chúa
Hoàng Hậu nghe âm thânh bên ngoài cũng từ chính cung bước ra
“Phụ thân”
Quân lão hầu nhìn về phía Hoàng Hậu
“Hoàng hậu nương nương, ta đến đây từ biệt, ở kinh thành không còn Quân gia, Hoàng Hậu phải tự bảo vệ mình có biết không”
Hoàng Hậu rưng rưng không kiềm được nước mắt
“Phụ thân mang theo nữ nhi cùng Lân nhi và Lung nhi theo có được không, chúng ta đến biên cương, cả đời này không quay về kinh nữa”
Quân lão hầu nghe Hoàng Hậu nói vậy liền đau lòng
“Nương nương không được nói vậy, Hoàng Thượng đối với Quân gia chúng ta đề phòng đã là chuyện rõ ràng từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội hành động.
Lần này Quân gia trên dưới giữ mạng đã là tốt.
Dù Quân gia chúng ta không sai nhưng Hoàng Thượng đã rõ ràng hành động như vậy, nếu bây giờ nương nương muốn cùng ta theo đến biên cương, mang theo ngũ hoàng tử và tam công chúa.
Người nghĩ xem Hoàng Thượng có đồng ý không.
Là phụ thân của người ta không muốn người gặp nguy hiểm, lại càng không muốn nhìn thấy ngoại tôn của ta phải chịu cực khổ.
Ở lại kinh thành, ở lại trong cung cũng tốt, ta có thể an tâm ở biên cương trấn thủ”
Hoàng Hậu hiểu rõ lời Quân lão hầu nói nhưng nghĩ đến từ nay cha con xa cách, ông cháu xa cách không biết bao năm nữa mới có thể gặp lại.
Hơn nữa sau này người nào ngồi lên đế vị liệu có cho Quân gia về kinh lại hay không, không biết được.
Nhưng Hoàng Hậu cũng không muốn để Tiêu Thu Nhiên làm Hoàng Đế, mọi chuyện như thế nào cũng không ổn
Quân lão hầu thấy Hoàng Hậu im lặng thì tiếp tục nó i
“Cho dù sau này như thế nào cũng sẽ không chối cãi được người là Hoàng Hậu nương nương, còn có chiến công nhiều đời của Quân gia không thể nào thay đổi được, cho dù không ở kinh thành nhưng trong sử sách, Quân gia chúng ta vẫn là anh dũng chiến đấu bảo vệ đất nước”
Hoàng Hậu gật đầu, Tiêu Thu Nhiên nhìn cảnh tượng này, y cũng hiểu vì sao nhân vật Tiêu Thu Nhiên trong truyện lại muốn giành ngai vị, là vì Quân gia, Quân gia đều là anh hùng bảo vệ đất nước, chỉ vì nghi kỵ của Hoàng Đế và sự hãm hại của người khác mà từ công thần nhiều đời trở thành tội thần, đến ngay cả y cũng không thể chấp nhận được thì sao Tiêu Thu Nhiên trong truyện có thể chấp nhận được.
Mặc dù y không hứng thú với đế vị nhưng y biết nếu Tiêu Ôn Hạ kế thừa đế vị thì Quân gia nhất định sẽ không thể bình an được
Quân lão hầu ở lại trong cung của Hoàng Hậu đến khi trời tối mới rời cung.
Hoàng Thượng đêm đó cũng một mình đến cung Hoàng Hậu
Tiêu Thu Nhiên vì không ngủ được cho nên y mới biết được chuyện này, Hoàng Thượng đến đây một mình không mang theo bất kỳ ai.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi ở bên ngoài đình viện trong sân.
Tiêu Thu Nhiên ở một góc nhìn cảnh này, y có chút tò mò, không biết Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đã nói gì.
Sau đó Hoàng Thượng cũng rời đi, Hoàng Hậu đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của vị Hoàng Đế kia, cũng là người mà nàng đã kiên quyết muốn được gả cho người đó.
Năm đó nếu không kiên quyết gả cho Hoàng Đế có lẽ bây giờ nàng đã trở thành một nữ tướng quân, nhưng nàng cũng không hối hận chỉ là bây giờ người trước mặt không còn là vị vương gia năm đó nàng mến mộ nữa.
Mà nàng cũng sớm không còn là tiểu thư hoạt bát năm đó nữa.
Bọn họ đều không còn giống như dáng vẻ lúc đầu gặp nhau, càng không cần nói thêm nhiều lời
Cũng kể từ sau lần đó, Tiêu Thu Nhiên không còn thấy Hoàng Đế đến cung của Hoàng Hậu thêm một lần nào nữa.
Y sau khi dưỡng bệnh hơn một năm cũng không nhìn thấy Hoàng Đế.
Đến khi thân thể tốt lên thì cũng chỉ gặp Hoàng Đế vài lần