Cứ như vậy Tiêu Thanh Hân theo Quân lão hầu đi đến biên cương đánh trận, Tiêu Thu Nhiên hôm đó đã tiễn muội muội y đến tận cổng thành mới quay về cung, cũng là lần đầu tiên y rời khỏi cung ra bên ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài cung.
Hơn mười năm luôn sống ở trong cung, đây là lần đầu tiên Tiêu Thu Nhiên được nhìn thấy bên ngoài cung, so với hoàng cung ngột ngạt, y cảm thấy bên ngoài vẫn tấp nập vui vẻ hơn, Tiêu Thu Nhiên không muốn quay về trong cung nhưng bây giờ y vẫn là hoàng tử, làm sao có thể ra ngoài cung, thêm vài năm nữa được phong tước vị sẽ có cơ hội rời hoàng cung, đến lúc đó sẽ tự do hơn.
Nhưng y biết, nếu bản thân chọn con đường cứu lấy nhân vật của chính mình thì mơ ước tự do bên ngoài cung sẽ rất khó, cùng lắm y được mấy năm ở ngoài cung mà thôi, sau đó….
Tiêu Thu Nhiên thở dài một hơi, đành vậy, y đã quyết định như thế, không thể quay đầu lại được, dù thế nào cũng phải bước tiếp thôi
Trở lại trong cung, những ngày sau đó của y đều trải qua một cách yên bình, sau lần suýt ngã ngựa kia, đám hoàng tử cũng không dám gây sự với y nữa.
Có điều Tiêu Ôn Hạ nhìn thấy y liền sẽ cho y một ánh nhìn không tốt
Y cũng nghe ngóng được, chuyện Tiêu Ôn Hạ muốn chọn người làm thư đồng đọc sách với hắn ta.
Chọn tới chọn lui kiểu gì vừa hay chọn chúng Chu Thương Bách, có điều Chu Thương Bách tuổi tác đã có phần lớn hơn Tiêu Ôn Hạ nhiều, hơn nữa Chu Thương Bách là con nhà tướng không tinh thông văn, Tiêu Ôn Hạ vẫn kiên quyết chọn Chu Thương Bách.
Rốt cuộc Hoàng Đế đành ân chuẩn.
Hoàng Đế cũng sai công công đến hỏi y, xem ý của y có muốn chọn thư đồng cùng mình đọc sách hay không nhưng y đã từ chối, y không cảm thấy những thiếu gia thế gia kia sẽ chịu cùng một vị hoàng tử bệnh tật không được yêu thương như y đọc sách, làm thư đồng.
Cách đây mấy ngày, người bên chỗ Đông Phương Hạ Lãng có đến chuyển lời, bảo rằng tiểu hắc mã của y vẫn tốt, bảo y đừng lo.
Tiêu Thu Nhiên cũng an tâm hơn, nghĩ lại vị nam phụ Đông Phương Hạ Lãng này là người có tuyến tình cảm sau này với mình, y khá tò mò, thật sự có thể sao.
Y đọc truyện nam nam, thì cũng cảm thấy khá bình thường nhưng y không biết liệu tình cảm của hai nam nhân sẽ như thế nào, khi đó y chỉ là trong lúc chán nản mới đọc thử một quyển sách như vậy.
Hiện tại nghĩ lại y cũng không rõ nữa.
Nhưng nam phụ đứng cạnh nam chính quả thật không thua kém chút nào cả, Đông Phương Hạ Lãng còn là người của Hạ quốc, khác hoàn toàn với người của Thu quốc nên càng cuốn hút hơn nhiều, không thể không khen rằng, Đông Phương Hạ Lãng thật sự rất anh tuấn, chỉ cần qua thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chú ý đến hắn, muốn gả cho hắn
“Ngũ điện hạ, ngày kia có yến tiệc trong cung, ngũ điện hạ có muốn đi không”
Liễu Mặc vừa nhận được tin của nội vụ phủ báo đến, liền lập tức thông báo cho Tiêu Thu Nhiên biết
“Yến tiệc ồn ào, ta không muốn đi, cứ nói là thân thể ta yếu kém mùa đông lạnh không tiện đi ra ngoài là được, phụ hoàng cũng sẽ không để ý đến chuyện ta có xuất hiện ở yến tiệc hay không”
Trời vừa vào đông chưa bao lâu nhưng tuyết đã rơi trắng xoá, mùa hè còn đỡ dù y có bệnh cũng không bằng mùa đông, mỗi khi mùa đông đến thì cơ thể này hành hạ y không ít, Tiêu Thu Nhiên cũng không muốn tham gia mấy buổi yến tiệc này
“Vậy nô tỳ sẽ đi bẩm báo lại, điện hạ mấy ngày này người có chỗ nào không ổn cứ nói, nô tỳ sẽ gọi thái y đến, nếu người xảy ra mệnh hệ gì, nô tỳ không thể ăn nói với nương nương được”
Liễu Mặc đau lòng thay cho Tiêu Thu Nhiên, nhìn vị ngũ hoàng tử vốn dĩ sẽ trở thành hoàng tử cao quý được yêu thương, là người có tài năng hơn những vị hoàng tử khác, bây giờ chỉ có thể ở một chỗ như vậy, mùa đông đến liền ngã bệnh, ai nhìn vào cũng rất cảm thất tiếc nuối cho y cả
Yến tiệc trong cung diễn ra, náo nhiệt cả một ngày, Tiêu Thu Nhiên nằm trên giường cũng vừa uống xong một chén thuốc, hôm qua nội vụ phủ mang thang đến muộn nửa canh giờ, Tiêu Thu Nhiên phải chịu lạnh nửa canh giờ, Liễu Mặc dùng hết tất cả các tấm chăn bông để giữ ấm cho y, Tiểu Sính phải chạy đến nội vụ phủ trong trời tuyết rơi dày đặc chỉ để mang được than về, cơ thể bị lạnh cóng đến mức sắp ngất đi.
Tiêu Thu Nhiên trong lòng lạnh lẽo đi không ít.
Hai năm nay, năm nào cũng vậy, mùa đông thì liền có trò này, than đều cố ý giao muộn nửa canh giờ, nửa canh giờ không tính là gì nhưng đối với thân thể của y chính là muốn đòi mạng.
Cũng may thân thể y không phải hoàn toàn hết cách dưỡng tốt lại như trước, nếu không sớm bị trò này làm cho chết cóng rồi
Dù không sao nhưng hôm qua nhiễm lạnh một phen, mấy chén thuốc đều phải bất đắc dĩ mà uống vào.
Bên ngoài náo nhiệt nhưng chỗ của Tiêu Thu Nhiên lại yên tĩnh đến lạ.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Liễu Mặc liền lên tiếng
“Là ai, sao lại đến chỗ này”
“Ta là hoàng tử Hạ quốc, Đông Phương Hạ Lãng nghe nói ngũ điện hạ bị bệnh, nhân dịp vào cung dự yến đến hỏi thăm, còn có cả Chu công tử của Chu gia Chu Thương Bách”
Đông Phương Hạ Lãng ở bên ngoài lên tiếng, Tiêu Thu Nhiên khá bất ngờ, nếu Đông Phương Hạ Lãng đến thì y không lấy làm lạ vì nhân vật của y và Đông Phương Hạ Lãng có tuyến tình cảm nhưng Chu Thương Bách sao cũng đến đấy vậy
Liễu Mặc nhìn Tiêu Thu Nhiên, thấy y gật đầu liền ra mở cửa mời hai người vào trong, lúc này Tiêu Thu Nhiên đang ngồi dựa vào thành giường, khoác một chiếc áo lông cùng một tấm chăn ấm
Chu Thương Bách hành lễ với Tiêu Thu Nhiên, y chỉ gật đầu rồi phất tay để người đứng dậy
“Không biết các vị vì sao lại đến chỗ của ta vậy”
“Nghe nói điện hạ bị bệnh, bọn ta đến để thăm người, ta có mang vài thứ ở Hạ quốc đến nghe nói tác dụng dưỡng thân rất tốt, tặng cho điện hạ, cảm tạ điện hạ đã không giết tiểu hắc mã kia”
Đông Phương Hạ Lãng đưa ra rất nhiều thứ, Tiêu Thu Nhiên học qua dược lí đều biết mấy thứ này rất quý, không ngờ Đông Phương Hạ Lãng lại tặng y
Chu Thương Bách cũng lấy ra một vài thứ hắn xin được ở chỗ phụ thân hắn
“Đây là một vài lọ thuốc nếu như điện hạ có bị thương cũng có thể giúp người”
Tiêu Thu Nhiên ra lệnh để Liễu Mặc nhận lấy