Đông Phương Hạ Lãng nhìn hộp trên tay Liễu Mặc sau đó trực tiếp đoạt khỏi tay nàng, mở ra xem, sắc mặt hắn thay đổi
"Ngươi mang những thứ này đi đâu, mau mau khai thật cho ta"
Liễu Mặc bị doạ sợ, Đông Phương Hạ Lãng sắc mặt vô cùng không tốt, hắn chỉ mới không vào cung hai tháng thôi mà, nằm trên giường hai tháng, xương cốt hắn may mắn khoẻ hơn người nên chỉ hai tháng có thể hồi phục tốt, Hoàng Đế phái thái y đến chăm sóc, nhất định phải lành lặn, không để lại tật cho nên hắn hồi phục nhanh.
Vừa có thể đi lại bình thường hăn đã vào cung.
Sợ không vào cung nữa e là Tiêu Thu Nhiên sẽ không chịu làm bằng hữu với hắn mất
"Nô tì...!nô tì...!nô tì là theo lệnh điện hạ, xin người đừng trách phạt nô tì"
Đông Phương Hạ Lãng nghe nói vậy liền hỏi Liễu Mặc rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Liễu Mặc liền tường thuật lại mọi chuyện cho Đông Phương Hạ Lãng nghe.
Lúc này Đông Phương Hạ Lãng mới biết được, mấy viên vàng nhỏ mà hắn tặng cho Tiêu Thu Nhiên vào đầu năm mới đã đều bị bán đi, bây giờ y lại muốn mang trang sức đi cầm, cũng may hắn vào cung kịp, nếu không thì số trang sức mà mẫu hậu của Tiêu Thu Nhiên tặng y y phải mang đi cầm hết
"Đưa hộp trang sức này cho ta, ngươi cầm theo ngọc bội của ta đến phủ của ta ở ngoài thành, muốn lấy bao nhiêu thì lấy"
Đông Phương Hạ Lãng quăng ngọc bội cho Liễu Mặc sau đó đưa hộp trang sức trên tay cho thủ hạ bên cạnh, sau lần ngã ngựa lần trước, Đông Phương Hạ Lãng đã quyết định mang theo một thủ hạ theo hắn đi đến Thu quốc là Thư Vũ.
Đông Phương Hạ Lãng đi vào bên trong phòng, nhìn thấy Tiêu Thu Nhiên đang ngồi đó cầm vài món đô trên tay, hắn liều hiếu ra
"Ngũ điện hạ, đã lâu không gặp"
Tiêu Thu Nhiên ngước mắt lên nhìn, sau đó chỉ đáp lại một câu đã lâu không gặp.
Đông Phương Hạ Lãng ngồi xuống bàn, sai Thư Vũ đặt hộp trang sức lên bàn, Tiêu Thu Nhiên bất ngờ nhìn hắn
"Trang sức này đừng mang bán đi, nếu chỗ ngươi thiếu bạc có thể nhờ ta, ta sẵn sàng giúp ngươi, nói về bạc, chỗ ta chắc chắn có rất nhiều"
"Ngươi tự tin như vậy sao, nếu chỗ ta từ nay về sau đều không có bạc thì sao, chi phí trong cung so với ngoài cung khác nhau, ngươi suy nghĩ cho kỹ"
Đông Phương Hạ Lãng cười đầy đắc ý
"Đương nhiên là ta suy nghĩ kỹ rồi, chỗ ta có thể nuôi được Lưu Yên hiên, đừng lo.
Nhưng ta chỉ tò mò, rõ ràng hằng tháng ngươi đều được phát bổng lộc, sao lại thiếu tiền đến mức này"
Tiểu Sính nghe vậy liền vội vàng đáp, mà không nhìn thấy ánh mắt không vui của Tiêu Thu Nhiên
"Bẩm là do trong cung cắt giảm chi tiêu do nạn tuyết, cho nên Lưu Yên hiên đã ba tháng rồi chưa nhận được bổng lộc, hôm nay nô tài đi lãnh bổng lộc vẫn tiếp tục không nhận được bổng lộc"
Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy nhíu mày, nghĩ đến những chuyện hắn nghe ngóng được ở đây, thì không ngò răng Ly Quý phi vậy mà dám ra tay, nhưng Ly Quý phi dám làm vậy không lẽ Hoàng Đế không biêt sao, Đông Phương Hạ Lãng không tin, nhưng Hoàng Đế chính là không để tâm đến, đúng là Hoàng Đế vô tình mà
"Tiểu Sính ra ngoài"
Tiêu Thu Nhiên nhấn mạnh nói, Tiểu Sính biết bản thân lỡ liền vội vã lui ra, Đông Phương Hạ Lãng cũng ra hiệu cho Thư Vũ lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ
"Chuyện ngày hôm nay Tiểu Sính nói, ngươi xem như không nghe được đi"
Đông Phương Hạ Lãng liền lắc đầu
"Sao lại không nghe được chứ, có điều ta cũng không chạy đến chỗ Hoàng Đế đòi công bằng cho ngươi làm gì, chuyện hậu cung dù nói là do Ly Quý phi quản nhưng Hoàng Đế không biết sao, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, mấy chuyện này thấy thành quen rồi"
Đông Phương Hạ Lãng nói một cách rất bình tĩnh, đối với những tính toán trong hậu cung, hắn thấy cũng nhiều rồi
"Cảm tạ ngươi đã giúp đỡ lần này, sau này nếu còn tiếp tục coi như ta ghi giấy nợ cho ngươi"
Tiêu Thu Nhiên không muốn cứ nhận không người khác như vậy, y cũng không biết chuyện này đến khi nào mới kết thúc
"Không cần, ta nói rồi ta chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi mà thôi, ngươi làm bằng hữu với ta, những thứ này không tính là nợ nữa"
"Vì sao lại muốn ta làm bằng hữu với ngươi"
Tiêu Thu Nhiên vô cùng thắc mắc, Đông Phương Hạ Lãng này cố chấp việc làm bằng hữu với y tới như vậy sao
"Đương nhiên là ta thưởng thức ngươi, ngươi che giấu được ngươi khác nhưng ta nhìn ra được, cùng là con sói đơn độc, ta đương nhiên rất thưởng thức"
Lời nói này của Đông Phương Hạ Lãng thẳng thắng vạch trần Tiêu Thu Nhiên, y cũng không hề hoảng loạn mà chỉ nở nụ cười
"Đừng nghĩ lời này đe doạ được ta, nhưng nếu ngươi đã giúp ta, thì làm bằng hữu với ngươi cũng được, nhưng ngươi nên nhớ ta là bằng hữu của ngươi hiện tại, cũng có thể là kẻ thù sau này"
Tiêu Thu Nhiên không hề yếu thế đáp lời, Đông Phương Hạ Lãng đã nhận được lời chấp thuận của y, hắn cực kỳ vui mừng, sau khi rời khỏi Lưu Yên hiên còn rất đắc ý, vẻ mặt khiến cho Thư Vũ đi theo bên cạnh cũng phải cảm thán, hôm nay điện hạ nhà hắn có chuyện vui
Liều Mặc đến phủ của Đông Phương Hạ Lãng lấy được bạc liền trở về cung, khi Tiêu Thu Nhiên nhìn số bạc nàng lấy được liền không có chút biểu tình gì nhưng lòng y lại thầm mắng Hoàng Đế, rõ ràng Đông Phương Hạ Lãng là còn tin của Hạ quốc đưa đến nhưng xem hắn kìa, sống còn sung sướng hơm bị hoàng tử chân chính là mình nữa, đúng là trò cười mà
Tiêu Thu Nhiên chỉ cho Liễu Mặc mang bạc để mua vài thứ, nhưng không lâu sao Đông Phương Hạ Lãng còn sai Thư Vũ mang vào cung mấy bộ y phục, nói là tặng cho Tiêu Thu Nhiên.
Tiêu Thu Nhiên nhìn y phục mà Đông Phương Hạ Lãng đưa đến, đều là loại lụa cao cấp chỉ xài trong cung, không biết rốt cuộc ai mới thật dự là hoàng tử của Thu quốc nữa
Quả thật đãi ngộ của Đông Phương Hạ Lãng ở Hạ quốc còn hơn cả hoàng tử, đã tính bằng phiên vương rồi,
Hoàng Đế thiên vị hắn cũng là có lí do, nhưng thiên vị một cách âm thầm không lộ liễu nếu không Ly Quý phi đã cho Đông Phương Hạ Lãng thành cái gai trong mắt giống như Tiêu Thu Nhiên rồi
Khi Trần lão tiên sinh đến dạy học cho Tiêu Thu Nhiên lần tiếp theo thì đã nhìn thấy có thêm cả Đông Phương Hạ
Lãng.
Ông không hiểu chuyện gì, Tiêu Thu Nhiên đành phải lên tiếng
"Hoàng tử Hạ quốc sau này sẽ cùng ta học tập ở chỗ tiên sinh, xin tiên sinh chiếu cố"
Đông Phương Hạ Lãng chấp tay bái lễ trước Trần lão tiên sinh, trong bất đắc dĩ, Trần lão tiên sinh phải nhận
Đông Phương Hạ Lãng làm học trò của mình