Đông Phương Hạ Lãng đến tửu lầu đợi Chu Thương Bách, cũng đã hai năm rồi hai người mới gặp lại.
Nhớ lại lúc đó Chu Thương Bách đang yên đang lành làm thư đồng ở chỗ lục hoàng tử Tiêu Ôn Hạ, vừa nghe phía Đông xảy ra chiến sự, Hoàng Thượng phái Chu tướng quân đi ứng chiến thì Chu Thương Bách cũng vội vàng xin đi theo, lúc đó lục hoàng tử Tiêu Ôn Hạ cực kỳ phản đối không đồng ý nhưng Chu Thương Bách đã quyết, thêm có lời của
Chu tướng quân nói vào, thế là chuyện này được Hoàng Đế phê chuẩn
Trận chiến kéo dài hơn một năm sau đó vì để ổn định biên cương mà phụ tử Chu gia vẫn ở lại biên giới phía Đông trấn giữ, bấy giờ mới trở về theo chiếu chỉ của Hoàng Đế.
Sau khi vào triều báo cáo công vụ xong, Chu Thương Bách liền lập tức đến tửu lâu đã hẹn với Đông Phương Hạ Lãng
Vừa bước vào hai người đã chào hỏi thân thiết
"Chu phó tướng thay đổi nhiều rồi"
"Hoàng tử Hạ quốc người cũng thay đổi nhiều rồi, đúng là thời gian thật nhanh"
Đông Phương Hạ Lãng cho người mang rượu ngon lên, hai người nâng vò rượu mà uống cạn, ở kinh thành này người có thể uống rượu thân thiết như huynh đệ với Đông Phương Hạ Lãng chỉ có Chu Thương Bách
"Ở biên cương có tốt không, ta thấy ngươi so với hai năm trước thay đổi nhiều rồi, có phong thái tướng quân rồi"
"Ta phong thái thế nào cũng không bằng ngươi, Hạ Lãng, kinh thành này trói buột ngươi nhưng nhìn thế nào ngươi cũng vẫn có khí chất của Hạ quốc, ta thật tiếc khi ngươi vẫn phải ở đây làm con tin"
Đông Phương Hạ Lãng không nói gì, hăn chỉ uống cạn vò rượu.
Lời Chu Thương Bách nói cũng không sai nhưng ở Thu quốc đối với hắn xem như an toàn, dù thân phận là con tin nhưng hắn luôn có cuộc sống không kém các hoàng tử trong cung, Hoàng Đế cũng đôi phần thiên vị hắn
"Thời gian còn dài, biết đâu lúc nào đó chúng ta trở về Hạ quốc, đến lúc đó chúng ta ở hai nước, đối đầu nhau như vậy càng khó mà cùng nhau uống rượu như bây giờ"
Đông Phương Hạ Lãng nói, Chu Thương Bách nghe vậy liền cười lớn
"Nếu có ngày đó ta nhất định muốn cùng ngươi đánh một trận, nhất định không thua"
Chu Thương Bách nâng vò rượu lên kính Đông Phương Hạ Lãng
Hai người trò chuyện một lúc thì nhắc đến chuyện hội săn
"Ngươi trở về vừa hay có thể tham gia hội săn, hội săn lần này các hoàng tử công chúa trên 12 tuổi đều được
Hoàng Đế cho theo cùng, ngũ hoàng tử cũng sẽ đi, ta nhất định sẽ dạy y bắn tên"
Chu Thương Bách nghe Đông Phương Hạ Lãng nói vậy liền mở to mắt sau đó nghĩ một chút rồi cười lớn
"Đông Phương Hạ Lãng ngươi xem ra chưa biết chuyện này, lúc năm tuổi ngũ điện hạ đã được ngoại gia gia của y là Quân lão hầu dạy bắn cung rồi, dù khi đó y còn nhỏ, cung tên y cẩm vẫn là loại cung tên nhỏ nhưng khi đó mỗi tên y bắn ra đều trúng hồng tâm đấy, ngươi đòi dạy ngũ điện hạ thiệt sao, người không cười nhạo ngươi đấy chứ"
Đông Phương Hạ Lãng nghe Chu Thương Bách nói liền không khỏi nhục nhã một phen, hắn vậy mà còn tự tin trước mặt người ra như vậy nhưng nghĩ lại khi đó Tiêu Thu Nhiên cũng chỉ mới năm tuổi cầm cung tên nhỏ là bình thường thôi mà, cung tên hắn tặng cho y lớn như vậy chưa chắc y đã bắn được, không sao không sao, hắn vẫn có thể dạy y bắn cung được
"Sao từ chuyện ngũ hoàng tử biết bắn cung đến cưỡi ngựa ngươi điều biết vậy, Chu Thương Bách ngươi vào cung nhiều đến vậy sao"
Chu Thương Bách gật đầu
"Trước đây mỗi lần phụ thân vào cung bẩm báo công vụ Hoàng Thượng đều bảo phụ thân dẫn ta theo cùng, muốn cho ta và các hoàng tử kết giao nhưng lúc đó mấy vị hoàng tử kia người thì yếu ớt người thì đã lớn tuổi hơn ta nên ta đương nhiên không làm phiền họ, chỉ có mỗi ngũ điện hạ là nhỏ hơn ta một chút nhưng lại rất hoạt bát, khi đó môi lần ta đến trường ngựa hay nơi tập bắn cung đều sẽ thấy ngũ điện hạ được Quân lão hầu dạy cưỡi ngựa bắn cung, khi đó ta cũng rất ngưỡng mộ ngũ điện hạ, vì có một ngoại gia gia là công thần trấn quốc"
"Sao ngươi chỉ nhắc mỗi ngũ hoàng tử, còn lục hoàng tử thì sao, ta tò mò khoảng thời gian ngươi làm thư đồng cho lục hoàng tử thế nào"
Chu Thương Bách nghe Đông Phương Hạ Lãng nói vậy thì liền nhớ lại một chút chuyện mười mấy năm trước
"Khi đó sao, khi đó ngũ điện hạ vẫn còn khoe mạnh thì lục điện hạ thường xuyên bệnh tật ốm yếu, so với ngũ điện hạ, lục điện hạ quả thật có vài phần thua thiệt, cưỡi ngựa bắn cung gì đó đến năm mười tuổi thì lục điện hạ mới học.
Có điều thế nào thì lục điện hạ cũng không giống như ngũ điện hạ năm đó được.
Lúc ta làm thư đồng cho lục điẹn hạ chủ yếu là cùng lục điện hạ chơi đùa mà thôi, tâm tư lục điện hạ quá sâu, ta cũng không dám vượt quá bổn phận, phụ thân ta luôn dạy cho dù thế nào cũng đừng bị kéo vào trong những tranh đấu trong triều, làm tốt việc theo lục điện hạ đọc sách học chữ là được"
Hai người sau đó vẫn tiếp tục uống đến khi say mèm, Đông Phương Hạ Lãng sai người đưa Chu Thương Bách trở về Chu phủ, còn hắn thì lên xe ngựa trở về phủ của mình.
Nghĩ lại những gì Chu Thương Bách nói, Đông Phương Hạ Lãng không khỏi cảm thấy trùng hợp, sau vừa hay Tiêu Thu Nhiên từ khỏẻ mạnh thành ốm yếu thì Tiêu Ôn Hạ lại từ ốm yếu trở nên khoẻ mạnh vậy.
Đã vậy Đông Phương Hạ Lãng luôn cảm giác được Tiêu Thu Nhiên dường như đang che giấu điều gì đó, y hoàn toàn tài giỏi, từ văn chương đến đánh cờ ngay cả bắn cung cưỡi ngựa đều thông thạo từ sớm, vì sao y luôn che giấu, không để người khác nhận ra y tài giỏi
Đông Phương Hạ Lãng biết về chuyện đấu đá hậu cung nhưng hiện tại theo như hắn thấy trong các hoàng tử không có người nào bộc lộ được tài năng, đều được nuông chiều thành thói ăn chơi, chỉ có môi Tiêu Thu Nhiên là khác biệt.
Nếu Tiêu Thu Nhiên bộc lộ tài năng lúc này cũng không cần sợ hãi nhưng hắn cảm thấy y đang đợi thời cơ thì phải.
Càng nghĩ Đông Phương Hạ Lãng càng cảm thấy hứng thú vô cùng với vũng nước đục ở Thu quốc này, thật khiến người ta muốn xem thử, rốt cuộc ai sẽ là người được Hoàng Đế chọn lựa
"Chủ tử có thư gửi đến"
Thư Vũ bên ngoài vừa nhận được thư vội vã đưa vào trong xe xe ngựa cho Đông Phương Hạ Lãng, Đông Phương Hạ Lãng nhận lấy thư đọc xong chỉ gật đầu sau đó dùng đèn dầu bên cạnh đốt thư đi