Hội săn nhanh chóng đến, bãi săn cách kinh thành mấy trăm dặm, cả một đoạn đường đi đến bãi săn đều ngồi trên xe ngựa, Tiêu Thu Nhiên muốn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài chỉ có thể ngắm nhìn sau màn che của xe ngựa.
Y đã có thể cưỡi ngựa trở lại nhưng vì tránh để người khác chú ý, y vẫn tỏ ra bộ dạng yếu ớt bệnh tật để không ai nhìn đến y cả
Chỉ có mỗi Đông Phương Hạ Lãng là không hiểu thế nào mà không ở xe ngựa của bản thân cũng không chịu cưỡi ngựa mà chạy sang xe ngựa của y, nằng nặc đòi ngồi cùng y, cũng may không có nhiều người chú ý, Đông Phương Hạ Lãng thành công leo lên chung một chiếc xe ngựa với Tiêu Thu Nhiên
Trên đường đi đến bãi săn, Chu Thương Bách cũng có đến chỗ xe ngựa của y để chào hỏi một chút, y cũng có đôi phần khách sáo với nam chính, nhưng Đông Phương Hạ Lãng lại tỏ ra thân thiết, khiến Tiêu Thu Nhiên tò mò, hai người này thật sự xem nhau là huynh đệ bằng hữu sao
Có điều cảnh tượng này vô tình được Ly Quý phi chú ý, trong đầu bà ta liền suy nghĩ đến cách để khiến Hoàng Đế đẩy Tiêu Thu Nhiên khỏi cung, cũng không có tư cách tranh hoàng vị với Tiêu Ôn Hạ nữa
Ly Quý phi nở nụ cười đắc ý sau đó để cho cung nữ bên cạnh chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Thu Nhiên và Chu
Thương Bách
Cuối cùng cũng đến bãi săn, Tiêu Thu Nhiên bước xuống xe ngựa trước trong khi Đông Phương Hạ Lãng vẫn còn ở lại bên trong, đợi khi vắng người rồi Đông Phương Hạ Lãng mới bước xuống, vì khi nãy hắn đã bị Tiêu Thu Nhiên chỉnh đốn một phen
"Muốn làm bằng hữu với ta cũng phải có chút lễ nghi phép tắc một chút, lát nữa ta xuống xe ngựa, đợi khi ít người rồi ngươi hãy xuống, tránh người khác nhân cơ hội thêm mắm dậm muối"
"Được rồi được rồi, chỉ cần ngươi làm bằng hữu với ta thì ngươi nói gì ta cũng nghe"
Đông Phương Hạ Lãng làm ra bộ dạng lười nhát, dù hắn biết Tiêu Thu Nhiên đã chấp nhận hắn là bằng hữu từ lâu rồi, chỉ là y không nói ra câu chấp nhận mà thi.
Hôm nay Tiêu Thu Nhiên lại nói my câu như hắn là bằng hữu của y, hăn đương nhiên rất vui vẻ
Lều trại của Tiêu Thu Nhiên được sắp xếp khá xa, y ngược lại không thấy khó chịu mà còn rất mừng, ở xa như vậy ít người chú ý, tốt hơn là ở gần, bị một đám người dòm ngó, lại dính thêm mấy mấy rắc rối không đáng có nữa
"Điện hạ, tối nay có tiệc rượu, người có tham dự không"
"Có bắt buột không"
"Bẩm điện hạ, không bắt buột, chỉ có ngày mai là lễ bắt đầu hội săn, điện hạ không thể không có mặt"
Tiêu Thu Nhiên gật đầu, nếu không bắt buột y sẽ không đi để tránh thị phi, còn bắt buột thì y sẽ đi
Một đường dài đi xe ngựa cũng chẳng thoải mái gì, Tiêu Thu Nhiên rất nhanh rơi vào giấc ngủ, khi y tỉnh lại trời cũng đã tối.
Bên ngoài náo nhiệt tiếng người, Tiêu Thu Nhiên cũng không muốn ra ngoài, Tiểu Sính và Liễu Mặc mang thức ăn đến.
Ở bãi săn thì món ăn chủ yếu là đồ nướng, thịt nướng và có cả rượu, may là Liễu Mặc sớm chuẩn bị thêm trà
"Điện hạ thức ăn vừa được mang đến, người mau dùng, đây là do hoàng tử Hạ quốc đích thân nướng cho người"
Tiêu Thu Nhiên nghe vậy không khỏi cười nhẹ, nói về nướng thịt cùng săn bắn y tin Đông Phương Hạ Lãng rất giỏi, nghe nói ở Hạ quốc mỗi người đều phải biết đi săn, Hạ quốc có nhiều rừng núi, động vật nhiều, nếu không phải Hạ quốc chia năm sẻ bảy xảy ra nội chiến thì Thu quốc chưa chắc gì đã có thể đánh thắng Hạ quốc
Thịt do chính tay Đông Phương Hạ Lãng nướng, Tiêu Thu Nhiên ăn rất ngon, y muốn uống rượu nhưng nhớ lại thân thể này y là vẫn chưa thể uống rượu.
Nghĩ đến người ta thường nói rượu ở cổ đại rất ngon, ấy vậy mà y vẫn chưa có dịp nếm thử, Tiêu Thu Nhiên có chút tiếc nuối, sau này nhất định phải thử uống một chút, tửu lượng của y cũng cao, không sợ say
Bên ngoài âm thanh của trống cùng với đàn, chắc có lẽ đang diễn ra ca múa, Tiêu Thu Nhiên dùng xong bữa thì
Liễu Mặc cũng dọn dẹp xuống, y rãnh rỗi lấy ra cung tên của Đông Phương Hạ Lãng tặng lúc trước, nhìn cung tên này, vô thức nhớ lại lúc Quân lão hầu dạy y bắn tên, cung tên khi đó nhỏ hơn loại này, Tiêu Thu Nhiên vô thức đưa cung tên lên, muốn kéo thử cung tên.
Lúc này Chu Thương Bách đột ngột bước vào, y giật mình giấu cung tên đi, nhưng Chu Thương Bách đã nhìn thấy.
Hắn nhận ra đó là cung tên của Đông Phương Hạ Lãng, là cung tên mà
Đông Phương Hạ Lãng thích nhất, luôn trân trọng như bảo bối, hắn từng hỏi mượn nhưng không được, ấy vậy mà lại tặng cho Tiêu Thu Nhiên, nói Đông Phương Hạ Lãng không có ý gì, ai mà tin được
"Thần tham kiến ngũ điện hạ"
"Chu phó tướng đứng dậy đi, ngài sao lại đến đây"
Tiêu Thu Nhiên đã lâu không nhìn thấy Chu Thương Bách nhưng y có thể nhận ra, Chu Thương Bách của hiện tại khác rất nhiều, không giống như lần cuối y nhìn thấy, khí thái thiếu niên đã với bớt dần, có cảm giác chính chắn hơn rồi
"Thần đã lâu không có dịp thỉnh an điện hạ, hôm nay nhân tiện dẫn quân đi tuần tra, ghé qua chào hỏi điện hạ một tiếng, điện hạ vẫn khoẻ chứ"
Tiêu Thu Nhiên thầm nghĩ trong lòng, cách đây không lâu vừa gặp mà, dù chỉ qua lớp màn che của xe ngựa, y không nhìn thấy rõ Chu Thương Bách cho lắm nhưng cũng đâu tính là đã lâu không gặp đâu, y nhém nữa quên mất, sao lại hùa theo câu trả lời của Chu Thương Bách mất rồi
"Ta vẫn khoẻ, Chu phó tướng vẫn là nên đến chỗ lục đệ của ta, đệ ấy chắc chắn rất nhớ Chu phó tướng, năm đó
Chu phó tướng ra trận, ta nghe nói lục đệ của ta đã bệnh một trận không nhỏ"
Chuyện Tiêu Ôn Hạ vì Chu Thương Bách rời kinh đi đánh trận mà ngã bệnh là y từ miệng của Liễu Mặc biết được, nghe nói Ly Quý phi khi đó không cho ai nói chuyện này ra bên ngoài, không được đồn đại lung tung, nhưng trong cung lộng gió, chuyện gì mà không thể truyền khắp nói chứ
"Nhưng ta đối với lục điện hạ chỉ là thân phận thư đồng và hoàng tử mà thôi.
Còn ngũ điện hạ là người ta chân chính muốn kết giao bằng hữu, chỉ tiếc ngũ điện hạ dường như không thích ta, ta mạo muội hỏi đã làm sai chuyện gì khiến ngũ điện hạ chán ghét"
Chu Thương Bách không phải không chú ý, nhưng khi hắn chú ý đến lại nhận ra rằng Tiêu Thu Nhiên không phải vì hắn là thư đồng của Tiêu Ôn Hạ mà xa cách, thật ra còn có lí do khác