Ngày hôm dau Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách tiếp tục so tài, đương nhiên Tiêu Thu Nhiên phải là trọng tài cho hai người, y tiếp tục đến bãi cỏ lớn hôm trước ở đó thư giãn đợi Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách đem chiến lợi phẩm về
Ở đây yên tĩnh, khiến cho tâm trạng Tiêu Thu Nhiên tốt hơn nhiều, nhưng sự yên tĩnh này rất nhanh bị chấm dứt, cậu nghe một tiếng tru lớn, cậu giật mình, ngay cả tiểu hắc mã cũng hoảng loạn một phen, Tiêu Thu Nhiên an ủi tiểu hắc mã sau đó cầm lên cung tên trên tay, cực kỳ đề phòng
Nơi này có hổ có gấu, vậy mà còn có cả sói sao, rốt cuộc đây có thật sự là bãi săn hoàng gia hay không, hay là nơi hoang dã thật sự chỉ vì muốn đi săn mà chọn nó thành bãi săn hoàng gia vậy.
Tiêu Thu Nhiên lo lấy, cung tên trên tay kéo chặt, đây không phải là một con sói, có thể là cả một bầy sói.
Đối mặt với một con sói đã không dễ, cả bầy sói thì không cần nói đến
Trong khi đó Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách ở trong cánh rừng cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng sói tru, bọn họ vội vã bỏ lại con mồi đã săn, phi ngựa trở lại chỗ của Tiêu Thu Nhiên.
Bãi cỏ kia nằm giữa hai cánh rừng, cánh rừng nơi Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách săn đương nhiên không thấy dấu tích của sói, bọn họ nghĩ rằng không có sói, nhất là mấy năm nay bọn họ đều có không ít lần đến đây, chưa từng xuất hiện sói, đột nhiên có sói xuất hiện, chắc chắn có vấn để
Rất nhanh bầy sói đã lao ra ngoài đồng cỏ, nhìn thấy con mồi trước mắt bọn chúng liền tru lên một tiếng lớn.
Tiểu hắc mã dù dũng mãnh không sợ hãi đến mức nào, đứng trước một bẩy sói đông như vậy nó đương nhiên vẫn sợ.
Tiêu Thu Nhiên đưa tay vuốt ve an ủi nó, để nó có thể bình tĩnh hơn, y siết chặt cung tên, không biết bây giờ bắn tên có còn hiệu quả hay là không nữa.
Mà hơn hết y sợ bản thân không kéo nỗi cung tên lớn này.
Bày sói càng ngày càng tiến gần, tiểu hắc mã từ từ lui về sau, bây giờ cho dù có chạy thì đối trọi với cả một bây sói, một người một ngựa thì Tiêu Thu Nhiên biết, khả năng có thể thắng là gần như không có
Khi đàn sói càng áp sát đến y, một mũi tên sượt ngang mái tóc của y, bắn thẳng về phía sói đầu đàn, tiếp theo đó là hàng loạt mũi tên bắn đến những con sói khác.
Tiếng vó ngựa đến gần, Tiêu Thu Nhiên nhìn về phía sau lưng y, là Đông Phương Hạ Lãng đang cưỡi tiểu bạch mã lao đến, hắn dùng tất cả mũi tên có trên người nhắm đến bầy sói mà bắn.
Sau đó cũng có những mũi tên khác hướng đến bầy sói mà bắn, Tiêu Thu Nhiên nhận ra là Chu Thương Bách.
Cả Đông Phương Hạ Lãng và Chu Thương Bách đều trở lại
Hai người vừa giục ngựa thật nhanh đến chỗ y, vừa bắn tên để bầy sói lui về không tấn công, nhưng bầy sói này cực kỳ hung hãn không hề sợ người chút nào, con đầu đàn dù đã trúng mấy mũi tên nhưng vẫn không chút sợ hãi mà lao đến tiếp tục tấn công về phía Tiêu Thu Nhiên
Trong khoảnh khắc con đầu đàn chuẩn bị về lấy y thì một mũi tên lao đến đâm rách toạt cổ họng của con sói, Tiêu Thu Nhiên giật mình một cái, nhận ra là Đông Phương Hạ Lãng đã đến rất gần mình, sau đó hắn rút đao mang theo bên mình, chiến với bầy sói.
Chu Thương Bách cũng đến, hắn dùng mũi tên hỗ trợ cho Đông Phương Hạ Lãng, cũng kêu y hãy lùi về sau đế an toàn hơn
Qua một lúc, bầy sói bị mũi tên và đao của Đông Phương Hạ Lãng chém giết sạch sẽ.
Tiêu Thu Nhiên lúc này mới hoàn hồn được.
Đông Phương Hạ Lãng tiến đến hỏi y
"Ngươi không bị sao chứ, có bị thương chỗ nào không"
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu, Chu Thương Bách cũng tiến đến nói nghi ngờ của mình cho Đông Phương Hạ Lãng và
Tiêu Thu Nhiên nghe
"Sói này rõ ràng không tự nhiên xuất hiện, trước khi Hoàng Thượng cùng phi tần và hoàng thất, bá quan văn võ đến đây thì ta đã đến bãi săn xem xét một lần, rõ ràng không có sói, đám sói này e là có người thả vào, mà dường như không chỉ có những con này thôi"
Đông Phương Hạ Lãng đồng tình
"Chúng không phải là sói bình thường, chúng là sói nằm ở rừng rậm giáp ranh Hạ quốc và Thu quốc, sói nơi đó lớn hơn những nơi khác, hung hãn hơn những nơi khác rất nhiều.
Người khác không nhận ra, nhưng ta có thể nhận ra được, rõ ràng có người động tay động chân trong chuyện này"
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì"
Tiêu Thu Nhiên hỏi cả hai người, Chu Thương Bách đáp lại
"Xin hai vị điện hạ trở về lều trại để an toàn, chỗ này ta sẽ xử lí, cẩm y vệ sẽ rất nhanh được triệu tập đến sau khi ta bắn pháo hiệu, hai người trở về lều trại an toàn hơn"
Đông Phương Hạ Lãng gật đầu, hắn cũng không nghĩ sẽ để Tiêu Thu Nhiên ở lại đây, nơi này khá nguy hiểm, với hắn và Chu Thương Bách thì không sợ nhưng Tiêu Thu Nhiên vốn không khoe mạnh, nếu có thêm một đàn sói nữa tấn công thì bọn họ khó mà bảo vệ y vẹn toàn như lúc nãy
Tiêu Thu Nhiên đồng ý, y cùng Đông Phương Hạ Lãng trở về lều trại.
Đợi hai người đi xa, Chu Thương Bách bắn lên pháo hiệu thông báo, pháo hiệu vừa được bắn ra, tất cả các cẩm y vệ và thị vệ bên cạnh của Hoàng Đế lẫn các vương công, quý tộc đều vội vã bảo vệ an toàn cho chủ tử nhà mình, trở về lều trại ngay lập tức
Pháo hiệu kia đại diện cho việc có nguy hiểm, không thể tiếp tục đi săn, phải quay trở lại lều trại ngay lập tức
Mà cẩm y vệ nhìn thấy pháo hiệu cũng nhanh chóng đến chỗ Chu Thương Bách.
Nhìn những xác sói ở đây, bọn họ không khỏi giật mình một phen, nhưng đây vẫn không phải là sói lớn nhất, có lẽ còn có những con sói lớn hơn, sói bản tính hoang dã, lại rất tàn bạo, cuộc đi săn có rất nhiều người tham dự ngay cả Hoàng Đế cũng đi săn, an toàn là trên hết nên cuộc đi săn phải tạm dừng cho đến khi xác định không có thêm đàn sói nào
Cả một đường trở về Tiêu Thu Nhiên mặc dù cầm dây cương ngựa nhưng tay vẫn khẽ run rẩy, y không ngờ rằng bản thân vậy mà được gặp sói hay đúng hơn, xém tí nữa thành mồi ngon trong miệng sói rồi.
Đông Phương Hạ Lãng cưỡi ngựa bên cạnh cũng nhận ra việc này, hắn vội phóng sang con ngựa của Tiêu Thu Nhiên, ngồi ở phía sau y, ổn định lại y lẫn tiểu hắc mã sau đó phi thẳng về lều trại lớn.
Khi gần đến nơi, hắn huýt sáo một cái, Thư Vũ liền xuất hiện, hắn giao lại hai con ngựa cho Thư Vũ.
Còn bản thân đích thân đưa Tiêu Thu Nhiên trở về lều của y