Đoạn đường càng đi càng tối, không có ánh đèn, lúc này Đông Phương Hạ Lãng loáng thoáng nghe được mùi tanh, là mùi máu tanh.
Hắn lập tức đề phòng, truỷ thủ giấu trong người cũng lấy ra.
Lúc nãy hắn đến chỗ của Tiêu Thu Nhiên chỉ mang theo mỗi chuy thủ, vũ khí khác đều không mang theo
Vị công công phía trước đã bắt đầu có chút run sợ không dám bước tiếp nhưng sau đó chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì đã bị một sinh vật lớn lao đến táp một phát.
Đông Phương Hạ Lãng đấy Tiêu Thu Nhiên về phía sau lưng mình, hắn chăn trước mặt y để bảo vệ cho y
Xung quanh họ hiện lên những cặp mắt phát sáng trong bóng tối, mùi máu tanh càng nồng đậm hơn.
Tiêu Thu Nhiên mơ hồ nhìn thấy được những đôi mắt sáng trong bóng tối kia là thứ gì.
Chính xác chính là sói, là một đàn sói.
Một đàn sói xuất hiện ở trong khu lều trại.
Hay đúng hơn có thể tên thái giám kia đã dẫn y và Đông Phương Hạ Lãng đến bên ngoài lều trại rồi
Đông Phương Hạ Lãng nắm chặt chuỷ thủ, nếu là một con sói, hắn còn có thể dùng chủỷ thủ đối phó nhưng một đàn sói, hắn không thể vừa bảo vệ Tiêu Thu Nhiên vừa chiến đấu được.
Bây giờ e là chỉ có thể cố gắng cầm cự sau đó đợi cứu viện
"Ngươi có mang theo thứ gì để phát ra tín hiệu không ngũ điện hạ"
Đông Phương Hạ Lãng hỏi y, Tiêu Thu Nhiên gật đầu, lúc nãy vừa hay y có mang theo pháo hiệu.
Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy liền gật đầu, có pháo hiệu cũng tốt nhưng một khi pháo hiệu bắn ra, bọn sói sẽ lao vào, hắn xác định lần này không thể không đánh thắng được hết một đàn sói này
"Vậy bây giờ ta sẽ bảo vệ cho ngươi, ngươi bắn pháo hiệu thông báo cho người đến cứu viện, nhưng pháo hiệu bắn ra đồng nghĩa với việc bầy sói sẽ tấn công, ngươi chạy nỗi không, nếu chạy được ta sẽ mở đường máu cho ngươi chạy"
Tiêu Thu Nhiên nhìn Đông Phương Hạ Lãng, khẽ gật đầu, y lại hỏi hắn một câu trước khi bắn pháo hiệu
"Ngươi có biết khinh công không"
Đông Phương Hạ Lãng còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì Tiêu Thu Nhiên đã bắn pháo hiệu sau đó kéo áo hắn dùng lực phóng lên cây ở gần đó, bầy sói liền lần theo mà nhào đến đuổi theo.
Tiêu Thu Nhiên dùng nhiều lực lắm mới có thể kéo Đông Phương Hạ Lãng lên trên cây, tạm thời an toàn, nhưng bầy sói này thật sự không bỏ qua hai người, bọn chúng muốn trèo lên cây.
Nhưng may là chúng không thể trèo cây được.
Nếu không với độ cao mà
Tiêu Thu Nhiên và Đông Phương Hạ Lãng đang đứng, bọn sói mà biết trèo cây thì hai người khó thoát
Đông Phương Hạ Lãng thở phào một hơi, sau đó quay sang nhìn cái người vừa nắm mình phóng lên cây khi nãy.
Tiêu Thu Nhiên đang thở hỗn hển, xem ra khinh công chỉ nên dùng cho một người, với sức của y phải kéo bản thân lẫn Đông Phương Hạ Lãng lên thì không đủ, may là vẫn có thể trốn trên cây thành công
"Ngươi biết khinh công sao, sao đó giờ ta không biết"
Tiêu Thu Nhiên bình thản đáp lại
"Vì sao ta phải cho ngươi biết, ngươi dù sao cũng là người ngoại ban mà"
Đông Phương Hạ Lãng liền đáp lại
"Nhưng chúng ta là bằng hữu mà, sớm biết ngươi có khinh công, ta cũng không cần phải lo lắng định liều chết tử chiến với bầy sói rồi"
Tiêu Thu Nhiên cũng không thèm tranh cãi làm gì, y chỉ dặn dò Đông Phương Hạ Lãng, lát nữa đừng nói ra chuyện này.
Đông Phương Hạ Lãng đương nhiên hiểu
Một lúc sau, quân lính liều xuất hiện, bắn cung về phía của bầy sói, nhưng không hiều mũi tên vì sao lại có vài cái lệch hướng về phía trên cây.
Cũng may Chu Thương Bách đến kịp, dùng kiếm chém đi mấy mũi tên, nếu không một trong hai người Tiêu Thu Nhiên và Đông Phương Hạ Lãng đã trúng tên rồi
Khi sói bên dưới bị diệt sạch, Đông Phương Hạ Lãng mới dùng khinh công kéo Tiêu Thu Nhiên xuống phía dưới đất một cách an toàn, nhưng hành động hắn rất nhẹ nhàng, lúc đáp xuống chẳng chút mệt nhọc gì, so với Tiêu Thu Nhiên lúc nãy tốt hơn nhiều.
Đúng là trên lệch về thể chất, Tiêu Thu Nhiên không khỏi cảm thán
"Đã khiến ngũ điện hạ và hoàng tử Hạ quốc sợ hãi, chúng thần thất trách"
Chu Thương Bách dẫn đầu các quân sĩ hành lễ trước Tiêu Thu Nhiên và Đông Phương Hạ Lãng, Tiêu Thu Nhiên phất tay cho họ đứng dậy
"Không có chuyện gì, lần này bọn ta vô tình bị sói tấn công may mà các vị đến kịp, sói e là vẫn còn, các vị cứ tiếp tục tuần tra, thực hiện chức trách, ta và hoàng tử Hạ quốc không sao, bọn ta trở về nghỉ ngơi.
Chuyện này các ngươi cứ bẩm báo tường tận lại với Hoàng Thượng là được"
Tiêu Thu Nhiên nói xong liền rời đi, Đông Phương Hạ Lãng cũng không hỏi thêm lời nào, hắn chỉ đi theo sau Tiêu Thu Nhiên
Chuyện này sau khi được truyền lại khiến ai đó rất tức giận mà đập nát tách trà trên bàn.
Mưu kế khó lắm mới thực hiện được, số lượng sói lớn như vậy khó mà có cơ hội tìm thêm lần nữa, vậy mà lần này không thế giết chết được cái gai trong mắt, người kia đương nhiên không vui.
"Chủ tử xin bớt giận, lần này là do có hoàng tử Hạ quốc, nếu không có hoàng tử Hạ quốc thì tính mạng của kẻ kia e là đã nằm trong miệng sói rồi"
"Lại là cái tên đó, rốt cuộc hắn ta vì sao cứ ba lần bảy lượt xen vào chuyện của ta, hắn cũng đâu phải người Thu quốc, nếu thích xen vào chuyện của người khác như vậy, lần sau cứ xử lí một thể, dù sao cũng chỉ là con tin của
Hạ quốc gửi đến, không đáng để tâm"
Thuộc hạ liền vâng lệnh, sau đó lui xuống, cũng dọn dẹp tách trà đã bể kia
Đêm hôm đó, quân sĩ cũng lục soát khắp bãi săn lẫn cánh rừng, khi xác định không còn sói nữa thì buổi đi săn sẽ được diễn ra vào ngày kế tiếp.
Chuyện Tiêu Thu Nhiên và Đông Phương Hạ Lãng bị sói tấn công, Hoàng Đế cũng cho người đến trấn an cũng như ban thưởng vài món đến chỗ cả hai người
Khi Tiêu Thu Nhiên trở về lều trại, trời cũng đã khuya, y vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nằm nghỉ.
Đông Phương Hạ Lãng vậy mà mặt dày không chịu trở lại lều của mình
"Ngươi sao không trở về chỗ của mình đi"
"Ta bị kinh sợ a, đêm nay ngũ hoàng tử cho ta ngủ lại chỗ người được không"
Đông Phương Hạ Lãng làm ra bộ dạng sợ hãi, muốn trêu chọc Tiêu Thu Nhiên
"Không"
Tiêu Thu Nhiên lạnh lùng từ chối.
Nhưng Đông Phương Hạ Lãng đã sớm chiếm giường của y, ngồi chễm chệ trên đó
"Nhưng là ta cứu điện hạ đây, điện hạ vẫn nên cho ta ngủ lại"
Tiêu Thu Nhiên rất mệt mỏi, y lười tranh cãi sau đó bước đến chui vào phía trong giường mà nằm xuống đắp chăn, mặc kệ Đông Phương Hạ Lãng ở bên cạnh