Ngày kế tiếp hội săn tiếp tục được diễn ra, lần này không biết vì sao Hoàng Thượng lại cho gọi Tiêu Thu Nhiên đến, còn ở trước mặt mọi người ban thưởng cho Tiêu Thu Nhiên một cây cung.
Tất cả các phi tần lẫn hoàng tử công chúa đều bất ngờ, vì mấy năm nay Hoàng Thượng ngay cả nửa lời cũng không nhắc đến ngũ hoàng tử.
Chỉ từ mùa đông vừa rồi ngũ hoàng tử suýt nữa mất mạng, Hoàng Thượng mới bắt đầu chú ý đến ngũ hoàng tử
Nhưng cũng có người nói, Hoàng Thượng làm vậy là đang để Quân gia ở biên cương thấy được, nghe nói Quân gia và triều đinh vì Hoàng Thượng mà đánh trận, không những thắng mà còn liên tiếp chiếm được hai thành trì của Dị quốc, lần này khiến cho Hoàng Thượng không thể không vui được.
Nghe nói khi tình hình ở biên cương ổn định, Hoàng Thượng sẽ triệu Quân gia trở về kinh
Mà chuyện này đối với Ly gia và Ly Quý phi chẳng phải chuyện vui, Ly khó khăn tạo dựng vây cánh trong triều, đứng đầu bá quan, nếu Quân gia trở về, chẳng khác nào là một phe chống đối Ly gia.
Còn Ly Quý phi ngược lại sợ
Hoàng Đế sẽ vì công trạng của Quân gia mà thả Hoàng Hậu ra, không tiếp tục cấm túc nữa.
Nếu như vậy thì bà ta làm sao có thể tiếp tục nắm giữ hậu cung chứ
"Nương nương xin đừng tức giận, chỉ là một chút bản thưởng của bệ hạ cho ngũ điện hạ.
Nhưng ngũ điện hạ bây giờ thân thể yếu ớt làm sao cưỡi ngựa bắn cung, so với lục điện hạ thì vẫn không bằng.
Lục điện hạ được bệ hạ dẫn bên người cùng đi săn"
Nô tì thân cận bên cạnh Ly Quý phi nói
"Ngươi biết cái gì chứ, lần này Quân gia lập công lớn, ngay cả tam công chúa kia cũng có công không kẽm nàng ta không xin Hoàng Thượng cho Hoàng Hậu bỏ đi lệnh cấm túc sao, ngươi chẳng biết gì cả, bây giờ bổn cung phải nhanh chóng đẩy cái tên ngũ hoàng tử kia ra khỏi cung, ra khỏi việc tranh giành được ngai vàng, chỉ có như vậy Hạ nhi của bổn cung mới là hoàng tử xuất sắc nhất trong các hoàng tử"
Ly Quý phi sau đó lấy ra một gói thuốc
"Ngươi đi đưa cho cung nữ kia, dặn dò khi thấy Chu phó tướng đến liền mang bình trà có chứa thứ này bên trong, bảo là Hoàng Thượng khen thưởng, sáng hôm sau bổn cung sẽ âm thầm cho sai người thổi gió đến tay Hoàng Thượng.
Đến lúc đó thì ngũ hoàng tử kia muốn trốn cũng không trốn được"
Nô tì thân cận bên cạnh Ly Quý phi lập tức làm theo
Trong khi đó Tiêu Thu Nhiên nhận được cung tên trở về cũng không mấy hứng thú, ngược lại Đông Phương Hạ Lãng lại mượn xem không rời tay
"Ngươi nói xem vì sao Hoàng Đế lại ban tặng cho ngươi cây cung tên quý như vậy, người nghĩ ngươi biết cầm cung bắn tên sao.
Y ta nói là Hoàng Đế biết ngươi che giấu thực lực sao"
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu, y chắc rằng Hoàng Thượng không biết chuyện này, người ban tặng cung tên cho y là vì chuyện của Quân gia, hơn nữa muốn để cho người khác nhìn thấy, Hoàng Thượng không đối xử tệ bạc với y
"Vậy thì là vì sao"
Đông Phương Hạ Lãng lại tiếp tục truy hỏi, Tiêu Thu Nhiên nhìn hắn, cảm thấy tên này bắt đầu phiền phức rồi, không biết từ lúc nào mà số thời gian Đông Phương Hạ Lãng ở lều trại của y còn nhiều hơn thời gian ở lều trại của hắn nữa
"Hoàng tử Hạ quốc, người không thấy đã ở chỗ của ta quá lâu rồi sao, xin mời về cho"
Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy liền không chịu đi mà còn mặt dày rủ Tiêu Thu Nhiên đi cưỡi ngựa
"Dù sao cũng rãnh rỗi, chúng ta đi đến đồng cỏ lớn cưỡi ngựa đi, ta sai người chuẩn bị rồi"
Tiêu Thu Nhiên muốn từ chối không đi nhưng Đông Phương Hạ Lãng đã lập tức nắm cổ áo của Tiêu Thu Nhiên sau đó đi ra ngoài, dùng khinh công đưa người đến chỗ chuồng ngựa, Tiêu Thu Nhiên không vui trong lòng, sao miêu tả nam phụ rất là trưởng thành mà bây giờ y chả thấy giống chỗ nào cả, như một đứa trẻ, rất thích gây chuyện, khin người đau đầu mà
Đến chuồng ngựa rồi bọn họ không thể không đi được, bất đắc dĩ cũng phải đi cùng Đông Phương Hạ Lãng.
Hai người đền đông cỏ quen thuộc, ở nơi này thúc ngựa vô cùng nhanh, hơn nữa còn không có người khác, cảm giác tự do không rò bó
Hai người nằm xuống bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh biếc kia, không biết vì sao Tiêu Thu Nhiên có chút tò mò, ở Hạ quốc cũng giống như ở Thu quốc sao
"Hạ quốc có đồng cỏ lớn như vậy không, có bầu trời xanh như vậy không"
Đông Phương Hạ Lãng gật đầu
"Có, nhiều là đằng khác, ngựa ở Hạ quốc đều trên các đồng cỏ lớn, Hạ quốc nhà ta có cả đồng cỏ lớn, có cả núi nữa, bầu trời cũng xanh giống vậy, nhưng trong cung thì ngột ngạt lắm, ta thích cuộc sống tự do hơn"
Đông Phương Hạ Lãng nói thật, hắn giống với phụ hoàng hắn, cả phụ hoàng hắn và mẫu thân đều thích tự do, chỉ bất đắc dĩ bị đẩy lên ngai vàng, càng không thể nhìn cơ nghiệp của cha ông bị người khác giành lấy nên mới chấp nhận trở thành Hoàng Đế.
Nếu không phụ hoàng hắn chắc chắn sẽ là một vương gia tự do tự tại rồi
"Ngươi có muốn trở về Hạ quốc không"
Tiêu Thu Nhiên hỏi hắn, Đông Phương Hạ Lãng bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn câu này với giọng điệu chân thành đến vậy, hắn như không tin được mà hỏi lại
"Ngươi hỏi gì"
"Ta hỏi ngươi có muốn trở về Hạ quốc không"
Tiêu Thu Nhiên lặp lại câu hỏi một lần nữa, Đông Phương Hạ Lãng nghe vậy liền cười một tiếng
"Đương nhiên là có, nhưng chắc sẽ khó mà trở về haha.
Còn ngũ điện hạ, người có muốn rời khỏi hoàng cung ngột ngạt kia hay không"
Tiêu Thu Nhiên gật đầu
"Có, nhưng đã sinh ra trong hoàng thất, dù muốn tự do tự tại cũng không dễ đâu, may mắn thì có thể có một cuộc sống không lo không nghĩ, xui xẻo thì bị người tính kế, không thì giống như ngươi bị đẩy đi làm con tin cho nước khác, cuộc sống không được tự do quyết định"
Tiêu Thu Nhiên nói nửa chừng lại dừng lại, dù cuộc sống này có nhiều thứ ràng buộc nhưng ít ra y vẫn không cô đơn, ở hiện đại là một streamer có người thích có người ghét nhưng người ghét nhiều hơn người thích khiến cho y đã không còn nhận được tình yêu thương nữa.
Y cũng dần mất đi những cảm xúc quen thuộc, nhưng ở đây từng cảm xúc mà y từng mất đi đều quay trở lại, dù phải sống trong đủ tính toán nhưng ít ra vẫn có thứ khiến y muốn cố gắng một chút
Hai người tiếp tục ngắm nhìn bầu trời xanh trên cao, ánh mắt hướng về một sự tự do tự tại mà thân phận họ không cho phép