Mọi thứ lại tiếp tục trôi qua bình yên, bây giờ Tiêu Thu Nhiên đã được 5 tuổi, muội muội của y cũng đã được ba tuổi, Tiêu Thanh Hân đã cũng rất thông minh.
Hai huynh đệ được Hoàng Thượng đặc biệt cưng chiều.
Có điều Tiêu Thu Nhiên càng ngày càng không yên lòng, trong truyện có nhắc đến chuyện năm 6 tuổi, Hoàng Hậu hạ độc Tiêu Ôn Hạ khiến cho Tiêu Ôn Hạ từ đó thân thể yếu ớt, mà Hoàng Hậu cũng bị đày vào lãnh cung, không bao lâu thì qua đời, từ đó mà nhân vật của y mới căm thù đối với Tiêu Ôn Hạ.
Nhưng nghĩ lại vẫn có chỗ nào không đúng, phải nói rằng năm năm này ở bên cạnh Hoàng Hậu, y không nghĩ rằng người như Hoàng Hậu sẽ ra tay hạ độc, người không giống với những nữ nhân khác trong cung, y luôn có cảm giác mẫu hậu không hề có ý định tranh giành, người làm Hoàng Hậu nhưng so với Quý phi còn an tĩnh hơn nhiều
Hơn nữa Quân gia đều là người tính tình nóng nảy võ tướng, hành động quan minh lõi lạc, không thể nào Hoàng Hậu lại chọn cách hạ độc hại người, mưu kế như vậy.
Còn một chuyện nữa chính là Hoàng Hậu không hề am hiểu độc dược, sao lại hạ độc được.
Y theo Trần tiên sinh học tập, đương nhiên cũng học dược lý, Trần tiên sinh khen y rất có tài về y thuật, nếu chuyên tâm sau này nhất định sẽ không thua kém thái y trong cung, còn bảo rằng biết y thuật là một điều tốt, có thể giúp bản thân tránh đi một kiếp nạn
Mà thời gian này không biết vì sao Tiêu Ôn Hạ ít nhiều lần tìm đến y, tỏ thái độ thân thiết với y, khiến y đã không an tâm càng không yên lòng hơn, nhưng y không thể né tránh Tiêu Ôn Hạ vì Hoàng Đế đã dặn dò huynh đệ phải giúp đỡ lẫn nhau, Tiêu Ôn Hạ học không giỏi bằng y, y phải giúp hắn
Nhưng y cũng đối với Tiêu Ôn Hạ rất đề phòng, suy đi nghĩ lại y phải tìm ra vấn đề rốt cuộc là ở đâu, để có thể tránh cho Hoàng Hậu và Quân gia gặp một kiếp nạn này
Sinh thần năm 6 tuổi cũng đã đến, Tiêu Thu Nhiên càng lúc càng khiến Hoàng Đế yêu thích nhưng lòng y vẫn lo lắng không nguôi.
Hôm nay Tiêu Ôn Hạ lại đến tìm y nhờ y chỉ đọc sách, mà đặc biệt thái độ hôm nay của Tiêu Ôn Hạ có chút gì đó không đúng, Tiêu Thu Nhiên cực kỳ đề phòng
Đúng lúc này nô tỳ của Hoàng Hậu bưng đến hai bát chè
“Ngũ hoàng tử, lục hoàng tử.
Hoàng hậu nương nương biết hai vị hoàng tử đang đọc sách nên sai nô tỳ mang chè đến cho hai vị hoàng tử ăn mát người”
Tiêu Thu Nhiên nghe vậy liền gật đầu
“Cô cô cứ để ở đó đi, lát ta sẽ ăn”
Nô tỳ liền đặt chè ở đó, mà Tiêu Ôn Hạ nhìn hai chén chè, biểu cảm có chút run run, Tiêu Thu Nhiên đều thu vào trong mắt, khi thấy Tiêu Ôn Hạ cầm lấy chén chè bên trái, Tiêu Thu Nhiên liền nhận thức điều gì đó, y quyết định liều một phen, cầm lấy bát chè mà Tiêu Ôn Hạ đã cầm
“Để ta ăn bát này cho, đệ ăn bát kia đi”
Tiêu Ôn Hạ nghe vậy trong mắt loé lên ánh sáng, nghĩ gì sau đó liền cầm lấy chén chè còn lại, tay đã không còn run rẩy.
Tiêu Thu Nhiên cảm giác e là lần này bản thân phải tự mình nếm trải rồi, cũng may rằng Trần lão tiên sinh luôn dạy y rằng, chỉ cần độc không quá nhiều, ăn vào một ít sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Có lẽ Ly Quý phi cũng không muốn hại chết chính nhi tử của mình cho nên độc trong chén chè cũng không quá nhiều, cùng lắm y mất đi thân thể khoẻ mạnh này mà thôi, không đáng ngại, quan trọng Hoàng Hậu và Quân gia vẫn có thể an toàn là được
Tiêu Thu Nhiên không phải đa nghi mà y sâu chuỗi lại tất cả đều nhận ra một điều Hoàng Hậu không có khả năng ra tay hạ độc, mà sau khi mọi chuyện thành, người được lợi không phải Hoàng Hậu mà chính là Quý phi, vì vậy chuyện này cũng chỉ có thể là Quý phi ra tay mà thôi
Nghĩ như vậy trong lòng Tiêu Thu Nhiên càng kiên quyết hơn, nhưng y cũng ghi nhớ mặt của vị nô tỳ khi nãy, trước khi ăn vào chén chè có độc, y đã lén dùng ngân châm phong bế huyệt đạo trên người, như vậy độc cũng sẽ không lan nhanh, y trong thời khắc quan trọng vẫn sẽ có thể nói vài lời, bảo vệ Hoàng Hậu được
Tiêu Ôn Hạ thấy Tiêu Thu Nhiên cứ không ăn chén chè kia, trong lòng lo lắng mà lên tiếng nhắc nhờ
“Hoàng huynh, huynh mau ăn đi, chè rất ngon a”
Tiêu Thu Nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi sau đó ăn chén chè.
Tiêu Ôn Hạ nhìn thấy vậy liền nở một nụ cười, không rõ là nụ cười ý tứ gì, chỉ có điều là không bao lâu sau, Tiêu Thu Nhiên cảm thấy trong người đau đớn nhẹ, mùi máu trong miệng cũng cảm thấy rõ hơn.
Y biết độc đã phát tác nhưng y vẫn gáng kiềm nén một chút, Hoàng Hậu thường vào canh giờ này sẽ đích thân đến đây xem y học tập, chỉ cần người đến y phát tác độc, với biểu tình lo lắng của người, cho dù người khác nói gì cũng sẽ không thể nào che đi tình thương mà Hoàng Hậu đối với y
Tiêu Ôn Hạ cứ luôn nhìn Tiêu Thu Nhiên, lúc này bên ngoài vang lên tiếng của công công bên cạnh Hoàng Hậu
“Hoàng Hậu giá lâm”
Tiêu Thu Nhiên chỉ đợi đến lúc này, màu trong miệng rốt cuộc cũng phun ra, Hoàng Hậu vừa bước vào nhìn thấy cảnh này liền mặc kệ việc đi đứng nhẹ nhàng mà một cước phi đến đỡ lấy y
“Nhiên nhi, Nhiên nhi, làm sao vậy.
Mau truyền thái y đến”
Hoàng Hậu rất nhanh điểm huyệt đạo của Tiêu Thu Nhiên, nhìn biểu hiện này của nhi tử, nàng có thể nhận ra có lẽ nhi tử là trúng độc, phải phông bế huyệt đạo, tránh độc lan đi.
Thái y lập tức đến, Hoàng Thượng và Quý phi cũng bị kinh động mà đến.
Thái Hậu cũng lo lắng mà đến đây, Quân lão hầu hôm nay cũng ở trong cung hay được chuyện này liền đến
Trong khi thái y đang chữa trị cho Tiêu Thu Nhiên thì Quân lão hầu chú ý đến hai chén chè trên bàn, Quân lão hầu liền sai người đi kiểm tra, thì phát hiện ra hai chén chè có một chén có độc, mà chén có độc chính là chén của Tiêu Thu Nhiên đã ăn.
Ly Quý phi cũng không ngờ tình huống lại thay đổi như vậy, ánh mắt hướng về Tiêu Ôn Hạ như đang hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì nhưng Tiêu Ôn Hạ vẫn luôn không dám nhìn thẳng về phía Ly Quý phi mà chọn lựa trốn tránh ánh mắt
Quân lão hầu đem chuyện trong chén chè được mang đến cho hai vị hoàng tử có độc dược cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng sau khi nghe xong liền tức giận lập tức cho người điều tra