Cô nín thở, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Cố tiên sinh nói phải.
”Dáng vẻ người đàn ông bất động, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá nhìn người phụ nữ, hiển nhiên không có ý muốn rời đi.
Dịch Phi Phi cảm thấy áp bách xung quanh anh muốn cắn nuốt cô, đang định mở miệng thì điện thoại di động của anh lại đúng lúc vang lên.
Cố Tu Diên chậm rãi từ đứng dậy khỏi giường rời đi, quay ra bên ngoài nghe điện thoại.
“Cố Tu Diên, anh còn phải ở trong biệt thự đến khi nào?” Trong điện thoại, âm thanh Giang Tuệ Tùy vô cùng tức giận.
“Cô hơi nhiều chuyện rồi đấy.
” Cố Tu Diên tầm mắt hờ hững nhìn đại sảnh lầu một, “Đừng quên hiệp nghị chúng ta ký bốn tháng trước tại cục dân chính.
”“Tôi nói rồi tôi hối hận! Giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại trong nháy mắt mềm nhũn xuống.
“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Cố Tu Diên cười khẽ, “Tôi không công khai, cùng cô diễn trò là đã nể mặt Giang gia rồi.
”“Ít khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi đi.
” Nói xong không đợi người phụ nữ phản ứng, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Tu Diên tắt điện thoại di động một lát sau liền đi vào phòng.
Anh liếc nhìn người phụ nữ trên giường một cái, dặn dò: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến, cô ngoan ngoãn ở đây, tốt nhất không nên gây phiền toái cho tôi nữa.
”Ánh mắt anh sâu thẳm, mặt mỉm cười nói lời này, phảng phất tuyệt không tức giận người phụ nữ hôm nay gây ra chuyện mang đến cho anh bao nhiêu phiền toái.
Dịch Phi Phi nhìn người đàn ông ra cửa, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, bức tường phòng bị trong lòng trong nháy mắt sụp đổ, cả người cô như rơi xuống hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Cố Tu Diên, là nam chính trong truyện bá tổng mà tháng trước Dịch Phi Phi vừa đọc, anh đa tài đa kim ôn văn nho nhã là bạch mã vương tử trong lòng các người phụ nữ, đáng tiếc đã kết hôn.
Mà Giang Tuệ Thư chính là phu nhân anh kết hôn gần năm năm.
Nguyên chủ Dịch Phi Phi, năm năm trước bởi vì bị bạn học hãm hại lui về sau học chưa lập gia đình sinh ra một cô con gái, là một bà mẹ đơn thân.
Nguyên chủ sở dĩ có khúc mắc với nam chính là bởi vì hai tháng trước một ngày đi làm, trợ lý Trần Như Ý của nam chính đột nhiên giáng xuống đàm phán với cô, yêu cầu cô đi theo nam chính.
Tin tức này làm cho nguyên chủ kinh ngạc không thôi, tuy rằng chỉ là hiệp ước ngắn ngủi hai tháng, nhưng cô rất nhanh liền đồng ý bán mình cho ông chủ Cố Tu Diên của mình.
Dịch Phi Phi từng có tiền sử hôn nhân đối với chuyện này không cho là đúng, bởi vì cô biết, thế giới của người có tiền bình thường đều tương đối biết chơi.
Trong nguyên văn, sau khi nguyên chủ ký kết hiệp ước với nam chính, càng ngày càng cảm thấy con cái của mình là quả bom hẹn giờ, tuy rằng bản thân cô cho tới bây giờ chưa từng chăm sóc, nhưng một lòng có ý nghĩ muốn đưa con gái cho kẻ khác, từ nay về sau không muốn gặp nữa.
Nhưng sau khi cô nói ra, lại bị mẹ Dịch phản đối.
Dịch Phi Phi đọc đến đây đều có thể nhịn, bởi vì lúc trước nguyên chủ cũng không muốn sinh con, chỉ tiếc bởi vì mình sơ suất bỏ lỡ thời kỳ sảy thai tốt nhất, cuối cùng lại bởi vì nhau thai thấp không dám bỏ nên mới sinh con gái.
Nhưng sau khi gia hạn hợp đồng, nguyên chủ cảm thấy giá trị bản thân tăng vọt, đột nhiên thăng lên một loại tâm tình muốn thay thế vị trí trên, mà đứa nhỏ chính là vết nhơ lớn nhất của cô, cho nên đứa nhỏ này nhất định phải biến mất!.