Lúc trước, An Dương chưa xuyên qua thỉnh thoảng cũng cùng bạn bè đến quán bar chơi, thường ngồi trên ghế rời, hơn nữa cũng đều là cùng bạn bè ôn chuyện trêu đùa, hắn thỉnh thoảng sẽ cùng em gái tới mời nhảy uống một ly nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ này mà thôi.
An Dương không thích nơi quá ồn ào, hiển nhiên Cố Vân Thanh so với hắn càng không thích, từ khi vào quán bar vẫn luôn nhíu mày.
An Dương cảm thấy hoảng hốt khi nhớ lại vẻ mặt chán ghét không chút che giấu trong ánh mắt của Cố Vân Thanh khi buổi sáng hắn nói với cậu muốn đi Swan Bar.
Cũng đừng xảy ra chuyện gì làm cho hảo cảm càng thấp nữa.
Vết thương ở dưới thân Cố Vân Thanh vẫn chưa khỏi nhưng nghỉ ngơi một ngày cũng không đau đến mức không đi được, An Dương bất động thanh sắc che chở cậu không để đám người tùy ý chạy tán loạn đụng phải.
Anh Hổ đi theo sau bọn họ tới chỗ Vương Triêu Quang, nói một tiếng với An Dương cậu chủ có việc thì phân phó rồi đi đến một chỗ cách nơi này không xa.
"Ngụy thiếu! Tớ chờ cậu lâu lắm rồi!" Vương Triêu Quang vui vẻ nói, từ chỗ ngồi đứng dậy, bước tới thân mật lôi kéo An Dương ngồi cạnh mình.
"Vương Triêu Quang?" An Dương ậm ờ thăm dò một tiếng.
"Hả? Ngụy thiếu có gì phân phó? Hôm nay uống chút gì không?" Vương Triêu Quang vẻ mặt tươi cười, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, chỉ có thể mơ hồ nhận ra cậu ta là một chàng trai trẻ ngũ quan đoan chính.
Chỗ ngồi rất lớn, bốn năm người đàn ông tụ tập cùng với một đám con gái ríu rít nhưng vẫn có vẻ thưa thớt, nghe thấy Vương Triêu Quang gọi An Dương là Ngụy thiếu, mấy người bọn họ đều cười ngồi gần lại chào hỏi nhiệt tình, An Dương trông thấy Cố Vân Thanh chọn một góc không người ngồi xuống, sắc mặt khó chịu.
An Dương tiện tay chọn một loại rượu trông có vẻ ngon, nghiêng người quay sang hỏi Cố Vân Thanh: "Cậu uống gì?"
Cố Vân Thanh lạnh lùng nói: "Tôi không uống."
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh xuống, Vương Triêu Quang xấu hổ nhớ tới lần trước Cố Vân Thanh nói không uống, Ngụy Trì liền gọi rượu rồi ép cậu ta uống, kết quả làm nửa người cậu ta ướt đẫm trông vô cùng chật vật, không khỏi nghĩ thầm lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn không biết tốt xấu.
"Ừ, không uống thì không uống." An Dương đặt rượu xong, quay đầu lại nhìn thấy biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Vương Triêu Quang: "Sao vậy?"
"Không, không sao." Vương Triêu Quang vội vàng uống một ngụm rượu che giấu sự kinh ngạc của mình.
"Ngụy thiếu, chúng ta đi nhảy đi." Một cô gái trang điểm sặc sỡ nhưng không che giấu được khuôn mặt khả ái đột nhiên đi tới, cúi người mỉm cười nắm lấy cánh tay An Dương: "Lần trước, anh đã hứa sẽ nhảy cùng em mà ~"
Ngụy Trì, con mẹ nó hóa ra anh nam nữ đều ăn sạch sao!!!
Thấy An Dương ngẩn người nhưng không từ chối mình, cô gái mỉm cười kéo hắn từ chỗ ngồi lên sàn nhảy.
Wow, em gái à, dáng dấp này nhìn trông nhỏ nhắn đáng yêu thế mà sao sức lực lại lớn thế! Ngụy Trì tốt xấu gì cũng là một người đàn ông 1m8! Nói kéo là kéo! Em gái, tôi tôn trọng em như một người đàn ông!!!
Thấy Ngụy Trì đi tới sàn nhảy, một người đàn ông cầm theo hai ly rượu, mỉm cười đi về phía Cố Vân Thanh, Vương Triêu Quang đã sớm chú ý động tác của anh ta, nửa đùa nửa thật mỉm cười cảnh cáo: "Mã Viễn, dù sao cũng là người của Ngụy Trì, cậu chú ý một chút."
Mã Viễn cười khan: "Không sao, lần trước sờ hai cái, Ngụy thiếu cũng không nói gì mà."
"Lần trước là Cố Vân Thanh nhịn không nói, cậu thật sự cho rằng Ngụy thiếu coi trọng cậu sao?" Vương Triêu Quang chế nhạo.
"Tôi cùng cậu ta uống một ly rượu." Mã Viễn tự biết đuối lý giọng nói trầm xuống.
"Được rồi, đi đi, đừng quá đáng, nếu Ngụy thiếu tức giận đừng đến tìm tôi." Vương Triêu Quang không kiên nhẫn phất tay.
Cố Vân Thanh dựa vào trong góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tiếng người huyên náo hòa lẫn tiếng nhạc sập sình khiến đầu cậu hôm qua còn phát sốt trở nên đau nhói.
Cậu thật sự không muốn đến chỗ này nhưng nếu nói không đi, Ngụy Trì vẫn sẽ dùng vũ lực kéo cậu tới, hơn nữa thủ đoạn sau đó chỉ nhớ tới đã khiến cho cậu ớn lạnh.
Trong bóng tối, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên eo Cố Vân Thanh, cậu vốn đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại nghiêng người tránh né, nửa thân dưới đau đớn khiến cậu tái nhợt.
Cố Vân Thanh ngồi trong góc trái phải không có chỗ nào có thể xê dịch, cho nên lúc này không thể tránh được bàn tay của Mã Viễn.
Mã Viễn thấy mình chiếm được tiện nghi bèn bỉ ổi vuốt ve eo Cố Vân Thanh, sắc mặt cậu trở nên u ám.
Mã Viễn nhìn sắc mặt cậu bèn thu tay về cười nói: "Đùa thôi, đừng nhạy cảm như vậy, đi đến nơi này không uống một ngụm không mất hứng sao?" Nói xong Mã Viễn đưa ly rượu qua: "Ly này tôi mời khách."
Cố Vân Thanh nhíu mày: "Tôi không uống."
Mã Viễn nhìn cậu liếm môi một cái, từ lần trước Ngụy Trì dẫn Cố Vân Thanh tới, hắn vẫn nhớ mãi không quên khuôn mặt này, thế nhưng người của Ngụy thiếu hắn vẫn có vài phần kiêng kỵ, lần này Ngụy thiếu không có ở đây thật vất vả mới có cơ hội ở một mình làm sao có thể dễ dàng buông tha.
"Được, không uống, tôi cũng không thích cưỡng ép." Mã Viễn hiểu rõ thả ly rượu trong tay xuống, sau đó tựa như tùy ý đặt trên đùi Cố Vân Thanh: "Vậy chúng ta nói chuyện phiếm?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản
2.
Trước Lúc Chiều Tà
3.
Không Làm Hoàng Hậu Nữa
4.
Ai Cũng Bảo Tôi Là Người Biến Bạn Trai Nhà Người Ta Trở Nên Tốt Đẹp Hơn
=====================================
"Cút đi." Sắc mặt Cố Vân Thanh thoáng cái liền trầm xuống, hất tay Mã Viễn ra lại bị hắn nắm chặt.
"Đừng tức giận mà." Mã Viễn trêu chọc sờ mặt Cố Vân Thanh, Vương Triêu Quang đột nhiên ho khan hai tiếng, Mã Viễn biến sắc liền buông cậu ra.
Cố Vân Thanh biết hắn bận tâm Ngụy Trì, bật cười trào phúng: "Cút xa một chút, đồ bỏ đi."
Mã Viễn nghe thấy biến sắc giận dữ: "Giả bộ thanh cao cái gì, chờ Ngụy Trì chơi chán mày, xem tao làm mày như thế nào, tao cho mày biết, không có Ngụy Trì mày cũng chỉ là MB."
Vừa dứt lời, Vương Triêu Quang đã xông tới đá mạnh một phát vào Mã Viễn, Mã Viễn vừa định nổi giận ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt kỳ quái của An Dương đang nhìn về phía này, tức giận trên mặt nhất thời trút một nửa.
Vương Triêu Quang nhạt nhẽo cười: "Ngụy...Ngụy thiếu, cậu nghe thấy rồi sao? Cậu đừng nóng giận, nó chỉ nói đùa mà thôi."
Mã Viễn vội gật đầu, ấp úng không nói nên lời.
An Dương kỳ thật cũng vừa mới tới, chỉ nghe được câu cuối cùng không có Ngụy Trì mày cũng chỉ là MB.
An Dương không hiểu, nhấp một ngụm rượu giả bộ bình tĩnh ừ một tiếng.
Cho nên rốt cuộc MB là cái gì???
Bộ phận lưu trữ trong máy tính? Myoglobin??
Không thể để cho bọn họ phát hiện mình không hiểu bọn họ đang nói cái gì mới được!
Quá mất mặt!!!
Mã Viễn thấy Ngụy Trì không phản bác, trong lòng dường như nắm chắc, cười lạnh với Cố Vân Thanh rồi cầm ly rượu rời đi.
Vương Triêu Quang thở dài, kéo An Dương ngồi xuống bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất, An Dương dùng ánh mắt còn lại lướt qua Cố Vân Thanh, thấy cậu không vui hay tức giận cũng không có biểu hiện gì liền xem như vừa rồi đúng là đang nói đùa.
Thấy rượu đã uống được một nửa, An Dương hơi choáng, hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh hất vào mặt, nghĩ đến có phải sắp về rồi không, nhưng không biết vì sao An Dương vẫn rất để ý những gì Mã Viễn vừa nói.
Không có Ngụy Trì, Cố Vân Thanh là cái gì...
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, An Dương liếc mắt một cái liền trông thấy anh Hổ đang ngồi trên ghế rời nỗ lực tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần để tôi làm một xã hội đen yên tĩnh.
Vì phải lái xe nên anh Hổ không thể uống rượu, cầm cốc nước lọc lại nhất định phải lắc lư mới miễn cưỡng đưa lên miệng, anh chàng quán bar không khỏi liếc mắt nhìn hắn mấy lần, trong lòng không khỏi khinh bỉ.
"Anh Hổ!" An Dương đột nhiên vẫy tay, chạy tới hét lên.
Anh Hổ trông thấy cậu chủ đang lách qua đám người chạy tới, vừa chạy vừa hét: "Anh Hổ! MB là cái gì!?"
Anh Hổ vừa rồi còn ra vẻ liền phun ra một ngụm nước..