Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang


___________________ “Cha, con thỏ này ở đâu ra vậy ạ?”
Tô Đậu Tử xách theo một con thỏ, bước chân ngắn nhỏ đi vào trong bếp.

Còn chưa đi đến phòng bếp, đã bị Phúc thẩm ở trong phòng làm đế giày cho Tô Nhật Nguyệt thấy được, vội vàng chạy ra, hô một câu “Tiểu thiếu gia cẩn thận, để ta tới là được.” Tiếp gà rừng từ trong tay Tô Đậu Tử đi.

Tô Đậu Tử nhìn Phúc thẩm cầm gà rừng vào nhà bếp, thất thần đứng trong chốc lát, sau hô to một tiếng “Cha” xoay người chạy vào phòng bọn họ.

Trong phòng, Tô Nhật An đang hỏi Tiết Văn Hãn vì cái gì cây trâm không thể dùng loạn.

Tiết Văn Hãn nhìn thoáng trên đầu y, sau có thâm ý cười: “Nguyên nhân về sau ta sẽ nói cho các ngươi, các ngươi chỉ cần nghe ta là được.” Tầm mắt Tiết Văn Hãn xẹt qua mặt hai huynh đệ Tô Nhật An Tô Nhật Nguyệt: “Chẳng lẽ ta còn có thể hại các ngươi sao?”
“Dạ.” Tô Nhật An tin tưởng Tiết Văn Hãn.

Tô Nhật Nguyệt tuy rằng rất muốn biết, nhưng thấy ca không hỏi, cậu cũng ngượng ngùng hỏi lại, ấp úng.

Tiết Văn Hãn nhìn cậu một cái, lại nói: “Ta hôm nay gặp cái thợ săn thôn Đong Pha kia ở hậu sơn Tam Xóa.” Tiết Văn Hãn không hỏi, còn không biết tiểu thợ săn tên gọi là gì.

Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật Nguyệt hưu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiết Văn Hãn, đôi mắt dường như đang hỏi “Hắn nói gì với ngươi?”
Bạch Dương Câu tổng cộng chỉ có bốn nhà thợ săn, Đông Pha chỉ có một nhà, tiểu thợ săn còn không phải là vị hôn phu của cậu sao? Cũng khó trách Tô Nhật Nguyệt sẽ như vậy.

Tô Nhật An bị bộ dáng của cậu làm sượng một chút, giơ tay chụp trên đầu cậu một cáo: “Cũng không biết e lệ.”
Tô Nhật Nguyệt bĩu môi, “Có gì phải e lệ chứ.” Một chút không để bụng, sau lại nhìn về phía Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn nói: “Hắn nhờ ta cho ngươi một con thỏ cùng một con gà rừng, ta để trên hành lang, đợi chút ngươi trở về liền mang về.”
“Được.” Tô Nhật Nguyệt ánh mắt sáng lên, thật là nửa điểm cũng không thẹn thùng.

Hắn mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử bước chân ngắn nhỏ hự hự đi vào, vừa tiến vào liền ôm Tiết Văn Hãn một cái.

Tiết Văn Hãn ở trên đầu nó nhẹ nhàng xoa xoa: “Người cha quá hôi, chờ cha tắm một cái, lại ôm con, nha?!”
Trong rừng dạng cây gì cũng có, hôm nay hắn đụng phải một cái cây đặc biệt đặc biệt hôi, hôi đến mức thiếu chút nữa hắn không ra khỏi rừng được, hiện tại đã qua lâu nên đỡ hơn một chút, nhưng trên người vẫn còn hôi.

Tuy rằng trước kia không quen biết cũng chưa thấy loại cây này, nhưng hôm nay Tiết Văn Hãn đại khái cũng đoán được mùi hôi của cái cây kia là khí độc, Tô Đậu Tử tuổi còn nhỏ sức đề kháng kém, hắn sợ ôm Tô Đậu Tử một hồi nó lại “Hôi choáng váng”.

Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử còn chưa phản ứng lại, Tô Nhật An liền trảo một cái đã bắt được nó, khẩn trương hỏi: “Chàng đi như thế nào lại đụng phải cái cây kia, không có việc gì đi?” Cây hôi đó nằm rất sâu trong rừng.

Y không nghĩ tới Tiết Văn Hãn thế nhưng sẽ đi đến đó.

Trong lòng vừa tức vừa lo.

“Không có việc gì không có việc gì.” Nghe Tô Nhật An sốt ruột hỏi, Tiết Văn Hãn theo bản năng duỗi tay ôm y vào lòng, vừa định ôm lại nghĩ đến người mình quá hôi, lại đẩy Tô Nhật An ra.

Tô Nhật An bị hắn kéo tới đẩy đi không những không sinh khí ngược lại càng lo lắng, cũng bất chấp Tô Nhật Nguyệt ở bên cạnh ngượng ngùng bắt lấy tay Tiết Văn Hãn muốn kéo hắn đi nhà lang trung: “Mau, đi nhà lang trung với ta nhờ lang trung đại thúc xem cho ngươi, nhanh lên.” Đi rất nhanh, bước chân đều rối loạn.

Tô Nhật Nguyệt ở bên cạnh nhìn hai người không coi ai ra gì khanh khanh ta ta, tiểu ca nhi chưa thành thân mặt đỏ bừng, có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sau ngồi xổm xuống bế Tô Đậu Tử đồng dạng bị làm lơ lên, căng da đầu nói: “Ngũ ca, ngươi đừng quá lo lắng, Ngũ ca phu nếu đã trở lại đã chứng minh hắn không sao, có sao liền không về được.”
Tô Nhật Nguyệt xấu hổ, nói xong cũng không biết mình nói cái gì.

Cái cây Xú Xú ( hôi) kia y cũng biết, phải nói là mọi người trong thôn đều biết, nó rất sâu trong rừng…… Cái mùi đó hung chết không ít thôn dân.

Không nghĩ tới Tiết Văn Hãn nhìn thấy cây Xú Xú cư nhiên còn sống trở về.

Nghĩ đến đây, Tô Nhật Nguyệt đột nhiên lại có chút sùng bái Tiết Văn Hãn.

Cảm thấy Ngũ ca phu thật lợi hại.

Tô Đậu Tử không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy A Mỗ dáng vẻ khẩn trương, nó cũng khẩn trương theo, thân hình nho ở trong lòng Tô Nhật Nguyệt đề cao cảnh giác, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm A Mỗ, nghẹn miệng, nhìn dáng vẻ giây tiếp theo liền khóc ra tới.

Tiết Văn Hãn thấy được, kéo lại Tô Nhật An, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay y, an ủi: “Ta không sao, giống như Nguyệt ca nhi nói, nếu là có việc gì ta còn có thể trở về sao? Đừng lo lắng nha?” Nói lại vỗ vỗ sau lưng Tô Nhật An: “Ta đi tắm rửa một cái, ngươi đi xem Đậu Tử.” Lại không xem tiểu gia hỏa thật sự muốn khóc ra tới.

Tô Nhật An còn có chút bất an.

Tiết Văn Hãn cười cười, nâng nâng tay, “Ngươi xem ta này không phải không có việc gì sao? Thật sự không có việc gì, đừng sợ, được không?!” Nói xoa xoa gương mặt y, lại lặp lại một câu: “Thật không có việc gì, đừng lo lắng, ta đi tắm rửa, lại không tắm liền hôi chết.”
Nói, Tiết Văn Hãn rời đi.

Tô Nhật An ấp úng “Dạ” một tiếng, còn có chút không yên tâm, nhưng xem bộ dáng Tiết Văn Hãn xác thật không giống như là có việc, trái tim thoáng buông xuống.

Quay mặt đi, liền nhìn thấy Tô Nhật Nguyệt đỏ mặt đôi mắt sáng quắc nhìn mình.

Tô Nhật An bị nhìn đến nghẹn một chút.

Vừa rồi không cảm giác, hiện tại bị Tô Nhật Nguyệt nhìn như vậy, đột nhiên y liền ngượng ngùng.

“Oa, Ngũ ca, ngươi cùng Ngũ ca phu quan hệ thật tốt.” Cậu mỗi ngày nhìn thấy tam ca tam tẩu, tam ca tam tẩu quan hệ tuy rằng cũng tốt, nhưng so với Ngũ ca cùng Ngũ ca phu……
Khó trách nhiều người trong thôn hâm mộ Ngũ ca như vậy.

Đặc biệt là những tiểu ca nhi tiểu cô nương, mỗi ngày đều nguyền rủa Ngũ ca cậu bị hưu, vì việc này cậu còn đang nhau một trận với những người đó, đánh gãy một cái răng cửa của một cái tiểu ca nhi, sau đó bị cha cậu hung hăng mà đánh một trận, hiện tại nhớ tới trên lưng vẫn còn đau.

Nếu về sau quan hệ của cậu cùng ai kia cũng tốt như vậy thì tốt rồi.

Tô Nhật Nguyệt hâm mộ không thôi.

“Các ngươi về sau cũng sẽ tốt.” Tô Nhật An có chút ngượng ngùng, giơ tay ôm Tô Đậu Tử sắp khóc trong lòng Tô Nhật Nguyệt lại đây, sờ sờ đầu Tô Đậu Tử.

“A Mỗ.” Tô Đậu Tử miệng một phiết, Tô Nhật An cho rằng nod muốn khóc, tiểu gia hỏa lại không có khóc, hít hít cái mũi, đem đầu oa tới trong lòng Tô Nhật An.

Tô Nhật An vỗ vỗ lưng nó cùng Tô Nhật Nguyệt nói chuyện.

Tiết Văn Hãn tắm rửa xong trở về, Tô Nhật An gặp người không có việc gì mới thoáng yên tâm, cùng Tiết Văn Hãn nói chuyện Tô Tam Lâm qua đời, hỏi Tiết Văn Hãn có muốn đến nhà Tô Tam Lâm ngồi một chút hay không.

Tiết Văn Hãn liền Tô Tam Lâm là ai cũng không biết, nghe hắn nói còn ngốc một chút, hỏi: “Tô Tam Lâm là ai?”
“Một người tuổi trẻ trong thôn.” Đều họ Tô, quan hệ rất xa.

Nhưng tập tục nơi này của bọn họ, trong thôn có người qua đời, nam nhân toàn nếu không có thù với người chất đều sẽ đến nhà ngồi một chút trước khi chôn, thời điên hạ táng lại giúp đỡ một ít.

Cho nên, Tô Nhật An mới hỏi Tiết Văn Hãn.

“Bây giờ đi sao?” Tiết Văn Hãn cũng không quá hiểu biết tập tục nơi đây.

“Không cần, buổi tối đi là được.” Tô Nhật An nói: “Buổi tối đi ngồi một lát, để người khác biết chàng có đi là được?”
“Đi ngang qua sân khấu?” Tiết Văn Hãn đột nhiên cười.

“Hả…… Ừm.” Tô Nhật An có chút xấu hổ.

Tô Đậu Tử cười khúc khích trong lòng Tô Nhật Nguyệt, sau đó duỗi cánh tay ra, muốn Tiết Văn Hãn ôm một cái: “Cha, con cũng phải đi, cha mang theo con với, chúng ta cùng đi.”
“Con đi làm cái gì?” Tiết Văn Hãn và Tô Nhật An còn chưa nói lời nào, Tô Nhật Nguyệt đã đánh một cái lên mông nhỏ của nó: “Nới có người chết, đi về lỡ có chuyện gì thì sao?”
Người chết lại không phải gì thứ tốt, Tô Đậu Tử tuổi lại quá nhỏ, vạn nhất bị những đồ vật không sạch sẽ chạm, trở về thượng thổ hạ tả, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.

Nhưng Tô Đậu Tử lại nói: “Con đã đi rồi.”
Tô Nhật Nguyệt: “……”
Tô Nhật An: “……”
“Khi nào đi?” Tiết Văn Hãn hỏi.

“Sớm, buổi sáng.” Thấy người lớn vẻ mặt nghiêm túc, Tô Đậu Tử đột nhiên liền có chút sợ hãi, cái miệng nhỏ gắt gao mà mím lại, móng vuốt nhỏ cũng gắt gao nắm quần áo Tô Nhật An.

Buổi sáng nó cùng mấy tiểu ca nhi trong chơi đùa, mấy người kia nói muốn đi, nó cũng đi theo.

“Không có việc gì, đi liền đi.” Tiết Văn Hãn đem Tô Đậu Tử ôm tới.

Đã đi, còn có thể thế nào, chỉ cần không có việc gì là được.

Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử, lúc sau ba người lại nói vài câu chuyện Tô Tam Lâm qua đời —— kỳ thật cũng không xem như ba người, chủ yếu là Tô Nhật Nguyệt nói, Tô Nhật An cùng Tiết Văn Hãn nghe: Nguyên lai là Tô Tam Lâm cùng ca nhi chưa lập gia đình Từ Đông đi hậu sơn Tam Xóa đốn củi, từ trên núi lăn xuống tới mất đi tính mạng.

Hiện tại hai nhà nháo đại.

Nhà Tô Tam Lâm muốn nhà Từ Đông lui tiền lễ hỏi, còn muốn bồi thường một tuyệt bút tiền, nhà Từ Đông không muốn, nhà Tô Tam Lâm tìm người đem Từ Đông đánh một trận, đánh gãy một chân, còn nơi nơi tuyên truyền nói Từ Đông là khắc tinh, khắc chết vị hôn phu.

Hiện tại, toàn bộ người Bạch Dương Câu đều biết Từ Đông là sát tinh, khắc phu.

Tô Nhật Nguyệt nói đến kích động, hoàn toàn quên Tô Nhật An cũng từng bị người ta mắng qua sát tinh, khắc chết cha cùng A Mỗ.

Còn tiếp tục cảm xúc kích động nói: “Ngũ ca ngươi biết không? Người nhà cũng không phải thứ tốt lành gì, không lùi tiền còn chưa tính, cư nhiên còn không cho Từ Đông xem bệnh, nói là muốn lưu trữ tiền cho ca ca Từ Đông xây nhà, thật là tức chết ta, làm sao lại có loại người nhà như vậy, nếu mà cha ta cũng như vậy, ta, ta……”
Ta cả buổi cũng không nói ta cái gì.

Nếu cậu cũng sinh ở gia đình như vậy, hình như cũng không thể làm gì.

Nháy mắt như bóng cao su xì hơi, mềm đạp đạp oán giận: “Ngũ ca, ngươi nói xem ca nhi chúng ta sao lại khổ như vậy chứ?”
Nói xong nhìn thấy Tô Nhật An đứng dựa vào Tiết Văn Hãn, đột nhiên nhớ tới trước kia mọi người cũng thường xuyên mắng Tô Nhật An khắc tinh, sắc mặt nháy mắt trở nên xuất sắc, “Không phải, Ngũ ca, ta, ta ta không phải có ý kia…… Không, ta nói ta không phải cố ý nói khắc tinh, ta……” Lắp bắp.

Ngày thường miệng lưỡi lưu loát, lúc này thiếu chút nữa khóc tới nơi.

Cậu cũng không nên giải thích như thế nào.

Vốn dĩ nghe đến hai chứ khắc tinh, Tô Nhật An còn có chút khổ sở, nhưng nhìn thấy Nhật Nguyệt chân tay luống cuống, nháy mắt liền không khổ sở, còn bị chọc cười.

“Được rồi được rồi, ta không có việc gì.”
“Ta……” Tô Nhật Nguyệt còn muốn giải thích, nghe Tô Nhật An nói nháy mắt dừng lại, sau còn có chút không tin: “Thật, thật sự không có việc gì?”
Nếu là cậu mỗi ngày bị người ta nói là khắc tinh, cậu khẳng định sẽ thừa nhận không được, Ngũ ca thật lợi hại.

Tô Nhật Nguyệt nghĩ.

Tiết Văn Hãn một tay ôm Tô Đậu Tử một tay đỡ Tô Nhật An, nhìn thấy bộ dáng của cậu cũng không nhịn được cười.

Tô Đậu Tử càng khoa trương, khó được nhìn đến Tô Nhật Nguyệt 囧, cười đến đặc biệt vui vẻ, vui tới mức Tô Nhật Nguyệt ôm nó ra khỏi lòng Tiết Văn Hãn cũng không phát hiện, thẳng đến khi Tô Nhật Nguyệt đánh bạch bạch bạch mấy cái lên mông nhỏ của nó mới phản ứng lại.

Phản ứng lại, lập tức diễn tinh bám vào người, “A a a a” kêu lớn lên, một bên kêu còn một bên lau nước mắt cáo trạng: “Cha, cô mỗ đánh con, cha mau giúp con đánh hắn.”
Náo loạn một phen, chút không thoải mái vừa rồi cũng biến mất.

Buổi tối, Tô Nhật Nguyệt ăn cơm ở nhà Tiết Văn Hãn mới trở về, khi trở về Tiết Văn Hãn đem gà rừng cùng con thỏ củ tiểu thợ săn cho Tô Nhật Nguyệt.

Tô Nhật Nguyệt vừa mừng vừa sợ, còn có chút ngượng ngùng, biểu tình trên mặt…… Có thể nói là khá xuất sắc.

Xuất sắc tới mức Tô Nhật An luôn luôn ổn trọng cũng nhịn không được, cười trêu ghẹo vài câu, trêu ghẹo Tô Nhật Nguyệt đỏ mặt tía tai, cuối cùng hừ hừ vài tiếng, ngượng ngùng xoắn xít cầm gà rừng cùng con thỏ đi rồi.

Lúc sau, Tiết Văn Hãn đi nhà Tô Tam Lâm
—— kỳ thật Tiết Văn Hãn không muốn đi, nhưng Tô Nhật An vẫn luôn nhìn hắn, lại nói trên cơ bản các nam nhân nơi này đều đi, nếu hắn không đi về sau nhà bọn họ có đám tiệc cũng không ai tới, vân vân.

Tiết Văn Hãn nghĩ, về sau hắn còn muốn ở chỗ này sinh hoạt, quan hệ với hàng xóm cũng không thể nháo quá cương
Liền đồng ý Tô Nhật An.

Vừa nghe Tiết Văn Hãn nói đi, Tô Nhật An nói một câu: “Ngươi đợi một chút.” Liền ra cửa.

Ra cửa sau, Tô Nhật An đi nhà Tô Kiến Kiều.

Nhà Tô Kiến Kiều cùng nhà Tô Tam Lâm là cùng tộc, quan hệ tương đối gần, Tô Tam Lâm qua đời, Tô Kiến Kiều khẳng định mỗi đêm đều đi.

Tô Nhật An đi xem Tô Kiến Kiều đã đi chưa, nếu chưa liền bảo Tiết Văn Hãn đi cùng Tô Kiến Kiều —— y sợ Tiết Văn Hãn đi một mình xấu hổ.

Rốt cuộc, trước kia Tiết Văn Hãn cũng không quen biết người này.

Nếu là Tiết Văn Hãn đi, mọi người đều trốn đến rất xa…… Tô Nhật An tuy rằng muốn cải thiện quan hệ của hắn và mọi người trong thôn, nhưng cũng không muốn hắn bị cô lập.

Y đau lòng.

Khi Tô Nhật An qua Tô Kiến Kiều còn chưa đi, đang ăn cơm, nghe Tô Nhật An nói, Tô Kiến Kiều lập tức đáp ứng, nói ăn xong rồi đến nhà y tìm Tiết Văn Hãn.

Cảm tạ Tô Kiến Kiều, Tô Nhật An trở về nhà, nói cho Tiết Văn Hãn lại đợi chút.

Tiết Văn Hãn không biết y làm cái gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ôm người chán ngấy trong chốc lát.

Tô Kiến Kiều tới kêu Tiết Văn Hãn, Tiết Văn Hãn hôn Tô Nhật An, đi theo Tô Kiến Kiều đến nhà Tô Tam Lâm.

Nhà Tô Tam Lâm ở đầu thôn, không xa nhà bọn họ.

Có thể là nông nhàn, người đặc biệt nhiều, Tiết Văn Hãn cùng Tô Kiến Kiều mới đi vào trong sân liền nghe một đống người tụ gần nhau mắng Từ Đông, mắng đặc biệt ác độc, Tiết Văn Hãn hơi hơi nhíu nhíu mày.

Tô Kiến Kiều cũng nghe thấy, nhìn đến Tiết Văn Hãn nhíu mày biết Tiết Văn Hãn là nghĩ tới người mắng Tô Nhật An những lời này đó, có chút xấu hổ, giải thích: “Cũng là bị khí tới rồi.”
Tiết Văn Hãn châm chọc cười một tiếng, xem xét hắn một cái, hừ nói: “Chỉ có người không bản lĩnh mới đem tất cả lỗi lầm đổ lên người một ca nhi."
Nói xong, tản bộ đi vào.

Nếu không phải đáp ứng Tô Nhật An sẽ chờ lát nữa, hắn đã muốn đi rồi.

Thật không muốn ở gần những người này.

Hết thảy hết thảy chẳng lẽ không phải cha mẹ Từ Đông sai sao? Vì cái gì toàn đổ lên người Từ Đông.

Liền tính Từ Đông có sai cũng chỉ là đáp ứng cùng Tô Tam Lâm thành thân —— nói không chừng việc thành thân cùng Tô Tam Lâm còn không phải Từ Đông tự mình làm chủ.

Nhưng cho dù như vậy, người mắng Từ Đông lại nhiều hơn mắng cha mẹ Từ Đông.

Một đường đi tới, Tiết Văn Hãn chỉ nghe được mấy người nói cha mẹ Từ Đông, dùng từ ngữ cũng còn tính ôn hòa, nhưng tới Từ Đông, cái gì ác độc đều dùng tới.

Tiết Văn Hãn nghe được đặc biệt bùng lửa.

Có lẽ, bởi vì, những người này đã từng mắng Tô Nhật An như vậy.

Trong lòng khó chịu, sắc mặc Tiết Văn Hãn cũng đặc biệt xú, người nhìn thấy hắn tiến vào nhường chỗ ngồi hắn cũng không khách khí, một mông liền ngồi xuống, mà cách hắn hai cái chỗ ngồi là Tô Thế Bình.

Tô Thế Bình nhìn thấy bộ dáng của hắn, vốn dĩ đã không thích càng không thích, hung hăng mà liếc Tiết Văn Hãn một cái.

Tiết Văn Hãn thấy được, hỏi một câu “Đại bá” cũng không phản ứng hắn.

Hắn hiện tại tâm tình thực khó chịu.

Tô Kiến Kiều cùng hắn đi vào, đại khái đoán được Tiết Văn Hãn vì sao tâm tình khó chịu, nhìn thấy mọi người còn ba lạp ba lạp mắng Từ Đông, có thể là sợ Tiết Văn Hãn nhịn không được làm chuyện gì, mới vừa ngồi chưa bao lâu Tô Kiến Kiều liền hỏi hắn muốn về hay không.

Tiết Văn Hãn vốn dĩ liền không muốn ở, nghe Tô Kiến Kiều nói lập tức đáp ứng rồi.

Đứng dậy, ra cửa, không nghĩ tới lại đụng phải Tô Ngũ Ngưu ở cổng.

Tô Ngũ Ngưu chống một cây quải trượng, trên mặt sưng tuy rằng tiêu đi xuống không ít, nhưng vẫn khó coi như cũ, giống cái đầu heo, so sánh với bộ dáng trước mia của gã…… Quả thực trên trời dưới đất.

Tiết Văn Hãn không nhận ra gã.

Vừa mới chuẩn bị vòng qua, Tô Ngũ Ngưu lại đột nhiên ném quải trượng trong tay, “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, đối với Tiết Văn Hãn thật mạnh khấu hai cái.

Văn Hãn vẻ mặt mộng bức.

Khấu xong, Tô Ngũ Ngưu mới mở miệng nói cảm tạ Tiết Văn Hãn, cảm ơn Tiết Văn Hãn cứu gã, nói không có Tiết Văn Hãn gã đã sớm đã chết, vân vân.

Tô Ngũ Ngưu thanh âm thay đổi, vừa thô vừa nghẹn ngào, nghe như lão nhân 5-60 tuổi, Tiết Văn Hãn nhíu nhíu mày, hắn không phải loại người dễ đồng tình người khác.

Trước không nói mặt khác, chỉ bằng Tô Ngũ Ngưu động tay động chân với Tô Đậu Tử, Tiết Văn Hãn đã không có biện pháp sinh ra đồng tình với gã.

Nói câu: “Không cần.” Tiết Văn Hãn liền nhìn cũng lười, chuẩn bị phải đi.

Mấy ngày này nghe Tiết Văn Hãn hành động, Tô Ngũ Ngưu đại khái cũng biết Tiết Văn Hãn không còn Tiết Văn Hãn trước đây, cũng không cầu Tiết Văn Hãn tha thứ gã—— hoặc là nói là gã tỉnh ngộ.

Nhìn thấy Tiết Văn Hãn rời đi cũng không ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng Tiết Văn Hãn lớn tiếng hô một câu “Tiết huynh, giúp ta nói với Tiểu Đậu Tử cùng An ca nhi một tiếng thực xin lỗi.”
Tiết Văn Hãn xuy cười một tiếng, sau quay đầu nhìn gã, càng nhìn càng muốn cười.

Cuối cùng hắn thật sự cười, cười đến gập người: “Có một áo việc không phải cứ nói xin lỗi là có thể xem như không có gì xảy ra, tỷ như……” Tiết Văn Hãn tầm mắt đảo qua hai chân gã: “Đùi phải chùa ngươi đã phế đi?”
“Ta……” Tô Ngũ Ngưu sắc mặt có chút hôi bại.

Xác thật, chân gã đã phế.

Không chỉ có chân, còn có tay, tay gã không có biện pháp cầm bút.

Gã là tú tài, hiện tại ngay cả bút cũng không thể cầm.

Một tú tài không thể cầm bút...…
Mấy ngày này gã vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy cha và mẹ gã, mơ thấy khi gã còn nhỏ, khi đó cha và nương còn ở, một nhà ba người bọn họ ở bên nhau, tuy rằng không tính đặc biệt giàu có, nhưng ấm no không thành vấn đề.

Gã muốn niệm thư, những người khác trong thôn ngoài mặt nói niệm thư là tốt, sau lưng lại cười nhạo gã, lấy gã làm gương giáo dục hài tử nhà mình, cha mẹ bởi vậy còn bị gia gia nãi nãi nói.

Nhưng bởi vì gã muốn, cha gã liền gánh áp lực, đưa gã đi trấn trên đọc sách, công phu không phụ lòng người, khi gã mười lăm tuổi liền thi đậu tú tài, là tú tài trẻ tuổi nhất trong huyện, cũng là người có hy vọng thi đậu tiến sĩ nhất.

Nhưng trời có mưa gió thất thường, cha cùng nương vì kiếm tiền đi hậu sơn Tam Xóa sau lưng, bị sói ăn.

Cha nương gã vừa đi, gã là một thư sinh tay không thể bưng vai không thể gánh, không mấy ngày đồ vật trong nhà đã bị thúc thúc bá bá chia cắt hết.

Vừa mới bắt đầu gã còn đặc thanh cao, khinh thường cùng những người đó so đo, nhưng thanh cao không thể no bụng, không bao lâu gã bắt đầu đói.

Nhưng gã một không biết trồng trọt, hai hàng năm niệm thư cũng ăn không vô cái khổ.

Không biết từ khi nào gã bắt đầu biến thành bộ dạng người chê chó ghét.

Sau lại khi dễ Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử cũng là vì nhìn ra Tiết Văn Hãn chán ghét Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử, lại ra tay hào phóng, gã mới thường thường khi dễ khi dễ Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử lấy lòng Tiết Văn Hãn.

Vừa mới bắt đầu, gã cũng từng lương tâm bất an quá, nhưng chậm rãi…… Thời gian là thứ phai mờ tốt nhất thế gian, 5 năm thời gian, không chỉ phai mờ chuẩn tác cơ bản làm người mà còn phai luôn cả lương tri của gã.

Gã đánh Tô Đậu Tử liền đánh thành thói quen.

Đừng nói Tô Đậu Tử khóc, liền tính Tô Đậu Tử dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn gã, đáy lòng gã cũng không hề gợn sóng.

Có câu gieo nhân nào gặt quả đó, quả báo luân hồi, trước kia gã đánh Tô Đậu Tử.

Hiện tại chân gã phế, tay cũng phế đi.

Những thúc thúc bá bá ca ca bọn đệ đệ chiếm gia sản nhà gã, lại coi gã như bóng cao su đá tới đá lui, cho gã ngủ phòng chất củi đã là tốt, có khi trực tiếp cho gã ngủ ngoài sân.

Một lần, gã ngủ ở trong viện, liền bởi vì ăn chút lúa mạch, bị đường đệ tức phụ gã mắng một ngày, chỉ cây dâu mắng cây hòe, làm trò chỉ vào mũi mắng còn làm gã khó chịu.

Người lướn như vậy còn chưa tính.

Tiểu hài tử càng quá mức, một ngày gã ngủ trên sân cỏ trong sân, tiểu thí hài của đường đệ chạy tới tiểu lên người gã.

Tuy rằng hiện tại không phải mùa đông, nhưng thời tiết cũng đã thực lạnh, quần áo gã bị những đường huynh đệ kia chia cắt, chỉ còn lại một bộ trên người, bị tưới nước tiểu cũng không có quần áo thay, không có biện pháp giặt, gã chỉ có thể vẫn luôn mặc.

Đó là một phần nhỏ, mấy ngày này gã xem như nếm hết nhân tình ấm lạnh trên thế gian.

Trước kia tuy rằng cũng hưởng qua, nhưng xa xa không bằng lúc này.

……
Mấy ngày trước gã đã muốn xin lỗi Đậu Tử cùng Tô Nhật An, nhưng gã không dám đi, cũng không có mặt mũi đi…… Mãi cho đến mấy ngày nay Tô Tam Lâm qua đời, gã nghĩ Tiết Văn Hãn có khả năng sẽ đến.

Liền mỗi ngày tới nơi này chờ Tiết Văn Hãn —— cứ việc trong thôn người đều không thích gã.

Mấy ngày chờ đợi gã cứ nghĩ rằng vô vọng, không nghĩ tới thật đúng là đụng phải Tiết Văn Hãn.

Chỉ là Tô Ngũ Ngưu không nghĩ tới chính là Tiết Văn Hãn trước kia cao lãnh liền lời nói đều lười nhiều một câu, lỗ mũi luôn hướng lên trời thế nhưng châm chọc gã
Châm chọc Tô Ngũ Ngưu sửng sốt, phản ứng lại cũng không giận.

—— bởi vì so với những thúc thúc bá bá đường huynh đường đệ cùng với tức phụ của bọn họ, Tiết Văn Hãn mắng chửi người thật sự không xem là gì.

Tô Ngũ Ngưu cầm nắm tay, lại nói một lần: “Ta biết những chuyện trước kia ta làm đối với An ca nhi cùng Tiểu Đậu Tử thương tổn rất lớn, cũng biết bọn họ không có khả năng sẽ tha thứ ta, nhưng ta vẫn muốn thiệt tình nói một tiếng xin lỗi, xin lỗi.” Nói Tô Ngũ Ngưu cúi thấp đầu.

Sau đó cầm lấy quải trượng, từ trên mặt đất đứng lên…… Đi rồi.

___________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui