Buổi chiều, sau khi Hạ Trường Phong cắt chỉ cảm thấy khỏe rồi, nên kêu bác sĩ băng mấy lớp băng gạc, định trở về.
Bạch Thu giúp tìm xe, tình cờ gặp một chú ở làng Đại Ngưu bên cạnh lên huyện làm việc, nên có thể cho bọn họ đi nhờ về.
Ba người ngồi ở đầu xe máy kéo so với ngồi phía sau xóc nảy gập ghềnh tốt hơn nhiều.
Có thể đi nhờ xe cả đoạn đường không phải tự mình đi bộ.
Tuy nằm ở bên viện chỉ hơn một ngày nhưng dì ở giường kế bên có ấn tượng rất tốt đối với Thu Bạch, thấy cậu thích ăn lê trước khi bọn cậu rời đi đã tặng cho một túi lê, còn nói nếu ăn không hết có thể đem chưng hoặc phơi nắng làm thành lê sấy khô, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon.
Bạch Thu nhét nhiều thứ vào phía sau máy kéo, cùng Hạ Trường Phong ngồi ở phía trước.
Lần này khi Hạ Trường Phong xuất viện, Bạch Thu mua cho anh một lọ thuốc tím kháng viêm, băng gạc, hai viên thuốc tiêu viêm, cậu vì anh bận rộn chạy tới lui Hạ Trường Phong đều thấy được.
Chú lái máy kéo cười nói: “Hai anh em tình cảm rất tốt nhỉ”.
“Khá tốt ạ.” Hạ Trường Phong nói: “Thu hoạch của làng chú thế nào?
“Ai, đừng nhắc tới, năm nay vừa mới trồng cây đã có mấy trận mưa lớn, cây con mới trồng lại sau nhất định không tốt bằng làng các cậu trồng trước đó.” Chú làng Đại Ngưu nói: “Ta nghe nói cậu đã giao lương thực nộp thuế rồi.
” Hai làng sát bên nếu xảy ra chuyện gì thì mọi người đều biết.
Hạ Trường Phong nói: "Đúng ạ, sợ mấy ngày nay thời tiết xấu nên đi trước." Hạ Trường Phong là một cán bộ thôn, anh biết rõ mọi chuyện trong thôn, nói chuyện với chú ấy một lúc đường đi về cũng không tẻ nhạt.
Đi đến lối vào thôn, Hạ Trường Phong nói cảm ơn mới đi xuống xe, Bạch Thu tặng cho chú lái máy kéo hai trái lê mùa thu làm quà cảm ơn, làm cho ông chú rất vui vẻ, nói: "Thứ này khẳng định con gái tôi sẽ rất thích ăn, cảm ơn cậu."
Bạch Thu không khỏi ngại ngùng, hai má ửng hồng, nói: "Không cần cám ơn đâu ạ."
Bạch Thu đem đồ vật xuống, Hạ Trường Phong đi theo phía sau.
Bây giờ sau khi thu hoạch mùa thu không còn việc gì để làm, đầu thôn có nhiều thím trong làng đang ăn hạt dưa, khi họ nhìn thấy hai người nói: "Ui, đi một chuyến mua gì mà nhiều như vậy tụi con?" Túi lớn túi nhỏ, nhiều người tò mò muốn nhìn một chút xem bên trong là cái gì nhưng trưởng thôn nhỏ đang đứng phía sau, các thím hơn xấu hổ không dàm!
Hạ Trường Phong nói: “Không có chuyện gì, đi thôi.” Anh gọi Bạch Thu rồi rời đi.
Một trước một sau trở về nhà, Bạch Thu vừa về đến nhà, Hạ Tiểu Tam và Hạ Tiểu Tứ chạy ra nói: "Anh Tiểu Bạch, anh đã đi đâu vậy, em rất nhớ anh!"
Đứa nhỏ chạy tới chạy lui, sợ Hạ Trường Phong bị đụng vào, Bạch Thu vội vàng vươn tay chặn đứa nhỏ, nói: “Đợi một chút nữa sẽ chơi với em, dì Lan cùng trưởng thôn đâu rồi? "
Hạ Tiểu Tam lớn tuổi hơn, nói chuyện rõ ràng hơn một ít, nói: "Mẹ em đi ủy ban thôn còn cha thì em không biết mới sáng sớm đã đi ra ngoài."
Bạch Thu thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ở bên ngoài đỡ Hạ Trường Phong cậu có hơn ngại ngùng, hiện tại trong sân nhà mình cũng không có ai, đỡ anh vào nhà rồi nói: "Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi lát nữa tôi xem vết thương anh sau."
Lúc hai người vào huyện, Hạ Trường Phong bị thương nặng như vậy cậu không thể trốn tránh có liên quan, nhất định phải chăm sóc anh tốt.
Hạ Trường Phong nói: “Tôi không sao.” Anh là một người đàn ông cao lớn da dày thịt béo, chỉ là bị thương ngoài da một chút, bác sĩ cũng nói anh bị té xỉu là bởi vì mất quá nhiều máu, ngược lại là thanh niên trí thức nhỏ vì căng thẳng mà bận rộn, có lúc anh nghĩ, may mà con dao chém vào người anh chứ không phải cứa vào Bạch Thu.
Bạch Thu đỡ anh nằm ở trên giường một hồi, đem thuốc bổ sung dinh dưỡng đặt ở trong rương gỗ lớn, số tiền còn lại cũng đưa cho Hạ Trường Phong nhét vào trong túi áo.
Một lúc sau, cậu mang một chậu nước nóng muốn lau vết thương và thay băng gạc cho anh.
Hạ Trường Phong nói: "Không cần đổi."
Bạch Thu cứ như vậy nhìn anh, một lúc sau anh đầu hàng, nói: “Được, đổi thì đổi!” Không thể làm gì cậu mà.
Tay Bạch Thu làm rất nhẹ nhàng, trước khi đi cậu còn học cách thay băng gạc từ y tá, dù sao Hạ Trường Phong cũng không cảm thấy đau, anh cứ nhìn Bạch Thu đi tới, cũng không biết là thanh niên trí thức nhỏ nhà anh sợ cái gì.
Khi thay băng, tay cậu ấy hơi run, mà vẫn liên tục an ủi anh: "Sẽ xong nhanh thôi!"
Hạ Trường Phong muốn nói mấy câu, nhưng vừa mở miệng, lời muốn nói đều tắc ở cổ họng, trong lòng mềm nhũn.
Cậu thay băng gạc và lau sạch vết máu, một lúc sau Hạ Tiểu Tam và Hạ Tiểu Tứ vào nhà, hai đứa nhỏ gầy gò bò lên giường nói: "Anh hai.
Anh đã khỏe chưa? Anh Tiểu Bạch nói anh bị bệnh.
"
“Anh hai không sao.” Hạ Trường Phong nói.
Bạch Thu đi ra ngoài một lúc sau cũng đi vào, cởi giày lên giường, nói: "Hai em phải nghe lời nha."
Hạ Tiểu Tam gật đầu lia lịt, nói: "Em là em trai ngoan nhất!"
“Em mới ngoan nhất.” Hạ Tiểu Tứ là con trai út, cũng là người thích tranh, lúc nào cũng muốn thắng.
Hai người cách nhau một tuổi, vì bất đồng quan điểm đã cãi vã, nhất quyết đòi Bạch Thu phân xử.
Bạch Thu nhàn nhạt nói: "Anh hai tụi em là ngoan nhất!"
Hạ Trường Phong giật mình trong chốc lát, sau đó cảm thấy có hai ánh mắt ghen tị đang nhìn mình, trong lòng chợt động, từ khi còn nhỏ Hạ Trường Phong ở trong làng là Tiểu Bá Vương*, lớn lên làm cán bộ thôn, đầy nguy nghiêm, thế mà lại được một thanh niên trí thức nhỏ dùng giọng điệu khích lệ như dỗ trẻ con khen, cảm giác như có một bé mèo con dùng móc vuốt nhỏ cào vào tim anh, hết lần nào đến lần khác.
Một lúc sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, Hạ Kiến Quốc vừa về nhà đã gọi: “Trường Phong.” Sau đó trực tiếp đẩy cửa, khi ông đang trên đường về nhà đã nghe mấy người ở cổng thôn nói Hạ Trường Phong về rồi, lập tức đẩy cửa đi thẳng vào phòng của anh, nhìn thấy Bạch Thu cùng hai nhóc con đều ở đó.
Hạ Kiến Quốc nhìn Hạ Trường Phong nằm trên giường trong lòng hồi hợp, Hạ Trường Phong ngày thường nóng nảy thiếu kiên nhẫn làm gì chịu nằm yên huống chi bây giờ lại là ban ngày, ông làm sao biết Hạ Trường Phong nằm xuống là bởi vì Bạch Thu khen một câu?
Hạ Kiến Quốc kinh ngạc nhảy dựng lên: “Nhóc con khá lắm.” Sau đó liền mắng.
Buổi sáng ông nhận được một cuộc gọi khẩn cấp kéo đi, người nọ nói rằng Hạ Trường Phong là đồng chí tốt, bắt được bọn buôn người giải cứu thành công bọn trẻ bị bắt cóc, nhưng bản thân lại bị chém cho mấy dao.
Hạ Kiến Quốc cũng là một người cứng rắn, ông ở trong làng hay trên huyện đều sống như Lôi Phong, nhưng mà khi nghe tin thằng con trai mình cũng vì làm việc nghĩa như mình mà bị thương, trong lòng rất khó chịu.
Người trên huyện hết lời khen ngợi, còn tặng cờ hiệu và bằng khen, ông cầm trên tay mà không ngừng run run.
Không biết thằng con ông nó thế nào rồi.
Bây giờ đã gặp được thì chỉ có một trận mắng te tát.
Bạch Thu sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hạ Trường Phong không sợ cha anh chút nào, nói: "Con không có việc gì chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
Chỉ tại Bạch Thu lo lắng cho con nên mới vào viện băng bó, việc con làm không phải đang noi gương cha sao? Hổ phụ không sinh khuyển tử*, con cũng không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ vô tội đó bị lừa bán đi."
*Hổ phụ vô khuyển tử (虎父无犬子), nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Đây là câu dùng để khen con của người khác, xuất hiện trong chương 83 của bộ Tam Quốc diễn nghĩa: Hổ phụ vô khuyển tử dã (虎父无犬子也).
Thời xưa, người Trung Quốc thường gọi con trai mình là khuyển tử (犬子), điều này không có nghĩa là hạ thấp con, mà chỉ là một cách nói khiêm tốn.
Tuy nhiên, Hổ phụ vô khuyển tử cũng không phải là câu gốc để hình thành tục ngữ Hổ phụ sinh hổ tử.
Lời nịnh nọt của Hạ Trường Phong vững vàng, vẻ mặt Hạ Kiến Quốc không thay đổi, ông nói: "Thằng nhóc thúi con còn lâu mới bằng cha."
“Đúng vậy, nếu là cha ra tay thì sẽ không bị thương.” Hạ Trường Phong nói.
Hạ Kiến Quốc tin là thật, nói: "Nếu sớm biết bộ đội đang tuyển người cha đã đưa con vào rồi.
Đội của chú con ai cũng rất lợi hại, dạy cho con mấy chiêu cũng sẽ không thảm hại như bây giờ.
” Ông nhìn ra được, thằng con thúi này vẫn còn có sức cãi cọ, xem ra là ông đã lo lắng dư thừa!
Hạ Kiến Quốc nói: "Đây, đây là giấy chứng nhận danh dự và cờ hiệu cho sự hăng hái làm việc nghĩa của con, nhận được trong chớp mắt, nhà không có nơi nghiêm túc, cha sẽ treo nó ở ủy ban thôn." Sau đó, ông vội vã ra ngoài.
Hạ Trường Phong nhịn không được nói: "cha tôi thật là, phô trương..."
Hạ Tiểu Tam nói: "Anh hai, anh bắt được kẻ xấu bị thương hả?".