Công việc quay phim trong vài ngày liên tiếp đều rất thuận lợi, tinh thần của mọi người đều dâng cao.
Dù thỉnh thoảng tăng ca nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, cứ như là được tiêm máu gà vậy, tiến độ được đẩy nhanh không ít.
Vì vậy, Vương Chức đã cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày.
“Anh Ôn, ngày mai tôi có việc nên muốn xin nghỉ, có được không?”
Lúc kết thúc công việc, Cao Ninh muốn đến bệnh viện thăm mẹ Tôn, không biết bệnh tình của bà ấy như thế nào rồi.
Mặc dù cô là trợ lý cá nhân của Ôn Trác Tu, thỉnh thoảng cuối tuần cũng phải tăng ca, nhưng thời gian nghỉ ngơi của cô cũng linh hoạt hơn.
“Đi đâu đấy?” Ôn Trác Tu thấy cô kéo theo vali, giống như đã chuẩn bị đi từ sớm, gương mặt lập tức sa sầm: “Tôi không đồng ý thì em sẽ không đi nữa à?”
Ánh mắt của anh dừng ở chiếc vali, nhíu mày.
“Tôi đi thăm mẹ Tôn, bà ấy nhập viện rồi.” Cao Ninh có sao nói vậy, nhìn thấy trời đã sắp tối rồi, cũng sắp đến giờ của vé tàu cao tốc mà cô đã đặt.
“Tôi cũng muốn đi cùng, để Văn Dương chở chúng ta qua đó là được rồi.”
Nói gì thì nói cũng không thể để cô đi một mình được, ai biết được liệu có phải cô đi hẹn hò với bạn trai hay không.
Cao Ninh thở dài trong lòng, hoàn toàn không có chút tự do, ảnh đế quá dính người rồi.
Ôn Trác Tu gọi cho Văn Dương, chỉ chốc lát sau, Văn Dương vội vã đi ra khỏi phim trường.
“Không phải nói là ở khách sạn nghỉ ngơi sao? Sao lại đòi quay về rồi?”
Anh ấy đã hẹn với lão Vương ngày mai đi mua sắm ở xung quanh đây, ăn chút đồ ăn địa phương rồi.
“Tiểu Ninh muốn đi thăm bệnh, trời tối như vậy mà ngồi tàu cao tốc thì cũng quá giày vò.”
Ôn Trác Tu ở trước mặt người đại diện của mình, kĩ thuật diễn xuất đạt đến tối đa.
Ở trong lòng, Cao Ninh đang ra sức mắng chửi, tên này đi theo mới là giày vò đó!
“Vậy tôi lái xe qua đây trước, hai người ở đây chờ đi.”
Văn Dương vừa nghe là đi thăm bệnh, lập tức quăng chuyện đồ ăn ra sau đầu, sảng khoái đi lấy xe.
Ôn Trác Tu nhướng mày đắc ý với Cao Ninh: “Văn Dương cũng đi, đến lúc đó cứ trực tiếp chạy đến bệnh viện.
So với việc em tự ngồi xe đi thì vừa tiện lợi vừa an toàn hơn.”
“Được rồi.”
Văn Dương rất nhanh đã lái xe ra, Cao Ninh cất vali vào.
Từ Lâm Thành trở về mất mấy giờ đồng hồ, lúc đến bệnh viện, gần như cũng đã hết giờ thăm bệnh mất rồi.
Mẹ Tôn vừa khéo cũng đã uống thuốc ngủ, hộ lý ngồi ở bên cạnh.
Khi nhìn thấy Cao Ninh thì hộ lý đã nói chuyện với cô trên hành lang một lúc.
Cao Ninh nhìn người đã nuôi mình lớn qua lớp cửa thuỷ tinh, bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, càng thêm cảm kích Văn Dương đã cho mình vay tiền.
“Cảm ơn anh Văn.
Đã muộn thế này còn đưa chúng em về.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Văn Dương vẫn đưa bọn họ trở về nhà.
“Khách sáo cái gì, coi như anh trở về tạo người nhà một bất ngờ thôi.
Ngày mai, anh sẽ không đến nữa, sẵn tiện ở nhà giúp đỡ vợ anh chút, lão Triệu sẽ lái xe qua.” Văn Dương hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra nói với bọn họ.
Tuy rằng bình thường đều là Văn Dương lái xe, nhưng thật ra Ôn Trác Tu cũng có tài xế riêng.
“Cũng được, ngày mai anh không cần đến đây, chúng tôi tự đi được rồi.”
Ôn Trác Tu gật đầu, ngày nghỉ tất nhiên phải tự do sinh hoạt rồi.
Người đại diện có thể không cần, nhưng trợ lý thì vẫn phải đi theo.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Anh cầm lấy vali của Cao Ninh, quen đường đi về phía trước.
Dù sao cũng đã trễ thế này, lỡ như đụng phải fan thì cứ giả vờ mình trông giống minh tinh là được rồi.
Lần này, Cao Ninh đã rút kinh nghiệm, đặt cho anh một phần đồ ăn.
Lúc về đến nhà, cô nói: “Anh Ôn, đợi lát nữa sẽ có người của Tùng Lai Cư tới giao đồ ăn, anh cứ mở cửa cho anh ta nhé.”
Sau đó, cô đưa tay cầm lấy vali của mình.
“Em lại ăn mì gói nữa à? Hay là đừng ăn mấy thứ đó nữa, sẽ bị bệnh đấy.”
Ôn Trác Tu đau khổ ăn mì gói một đêm, theo bản năng không muốn cho cô ăn nữa.
Hai người vừa mới ăn cơm hộp của đoàn phim lúc giữa trưa, mà bây giờ đã sớm đói bụng rồi.
“Lúc nãy tôi thấy trên đường có một quán Tùng Lai Cư, chúng ta đến đó ăn đi.
Tôi muốn ăn đùi dê nướng đặc trưng ở đó.”
Cao Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đùi dê nướng phải đợi lâu đấy, anh Ôn không đói bụng sao?”
Ôn Trác Tu lắc đầu, cho dù đói cũng có thể đến quán gọi món khác trước cũng được.
Cất vali đi, Cao Ninh đưa tay lên xem đồng hồ, mười giờ rưỡi tối, đến lúc ăn xong chắc cũng đã mười một giờ rưỡi rồi.
Trong khi cô đang sắp xếp hành lý, Ôn Trác Tu quay về phía đối diện, thay một bộ quần áo thoải mái, đặc biệt đeo khẩu trang để ngụy trang.
Trước khi ra cửa còn đứng ở trước gương ngắm nghía kĩ càng, thấy hài lòng rồi mới bước ra khỏi cửa.
Cao Ninh đang đứng ở ngoài cửa chờ, thấy anh tự giác đeo khẩu trang mà bình thường không thích, có lẽ anh đã nghe lọt tai lời nói của cô.
Bởi vì đeo khẩu trang, giọng nói của Ôn Trác Tu có hơi ngột ngạt: “Tiểu Ninh, ở nơi này rất tốt mà, đừng chuyển nhà nữa.”
“Nếu ngày nào cũng có fan chờ ở dưới lầu, chắc chắn anh Văn sẽ khiến anh chuyển đi thôi.
An ninh ở đây không tốt bằng Tinh Loan.”
Hai người rời khỏi căn hộ, người trên đường không nhiều lắm, chỉ có phố nướng chợ đêm đối diện là tương đối náo nhiệt.
Mùi hương ngào ngạt của xiên nướng chui vào mũi, bụng của Cao Ninh bất giác kêu hai tiếng ‘rột rột’ khiến cô vô cùng xấu hổ.
“Đói bụng à? Đợi chút nữa, kêu vài món ăn trước đã, tôi nhớ bánh pudding của Tùng Lai Cư rất ngon.”
Ôn Trác Tu đi ở bên trái cô, từ xa nhìn lại, biển hiệu của Tùng Lai Cư đang lấp lóe bắt mắt.
Hai người chậm rãi đi về phía trước dọc theo lối đi bộ.
Trên đường không có nhiều người đi lắm, cái bóng được đèn đường chiếu rọi xuống cực kỳ rõ ràng.
Có lẽ đã qua giờ cơm, lúc bọn họ đến, Tùng Lai Cư không có mấy người, chỉ có lác đác vài vị khách.
Khi đi vào, mọi người cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một chút rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Người bán hàng nhanh chóng đến tiếp đón bọn họ, Ôn Trác Tu thấy Cao Ninh chỉ toàn gọi đồ ăn mà anh thích, cho nên hỏi cô: “Tiểu Ninh, em thích ăn cái gì, gọi nhiều một chút.”
“Không được, trời đã tối rồi.” Cao Ninh chỉ muốn gọi cho mình một phần cơm chiên, ăn xong sau đó vội vàng quay về nhà ngủ, sáng sớm ngày mai đi thăm mẹ Tôn.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Ôn Trác Tu tháo khẩu trang xuống, thở ra một hơi.
Chỗ mà bọn họ chọn có một bụi cây, không nhìn kĩ thì cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, cơm chiên của Cao Ninh ra trước, bánh pudding nhỏ cũng ra.
Ôn Trác Tu vừa ăn bánh pudding nhỏ vừa chờ đùi dê nướng của mình.
Anh phát hiện thói quen ăn uống của bọn họ rất khác nhau.
Anh chưa từng thấy Cao Ninh ăn đồ ngọt bao giờ.
“Nếm thử một chút xem, rất ngon đấy.” Anh đưa mắt nhìn về phía đĩa pudding chưa đụng vào, vẻ mặt mong đợi.
Không phải con gái đều thích ăn đồ ngọt sao, trên mạng hay nói như vậy.
Cao Ninh mới ăn hết nửa phần cơm chiên.
Cô ăn rất từ tốn, chậm rãi nhai kĩ, một chút tiếng động cũng không có, vô cùng nhã nhặn.
Nghe thấy người đối diện đang quảng cáo cho bánh pudding, cô mới chợt nhớ ra ảnh đế thích ăn đồ ngọt và mì phở các loại.
“Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt.” Lúc còn nhỏ Cao Ninh cũng thích ăn, nhưng ở trong cô nhi viện mỗi tháng chỉ được ăn một lần.
Cô vẫn luôn cảm thấy đồ ngọt của mỗi tháng ăn càng ngày càng không ngon, cũng không còn mùi vị trong kí ức của mình nữa.
Lúc này, cuối cùng đùi dê nướng cũng được đưa lên, nướng đến vàng óng giòn rụm, mùi hương ngào ngạt, hơn nữa đã được cắt thành từng lát mỏng.
Ôn Trác Tu mặt mày hớn hở: “Thơm lắm đấy, em muốn nếm thử chút không?”
“Không cần đâu, tôi đã ăn xong rồi, cơm chiên cũng ngon lắm.
Tay nghề của đầu bếp ở đây tốt hơn tiệm ở gần công ty.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ôn Trác Tu ăn thử một miếng, gật đầu: “Nhưng tôi vẫn thích món thịt bò xào khổ qua mà em hay làm hơn.”
Anh cho rằng hơn nửa năm không ăn lại đùi dê nướng đặc trưng của Tùng Lai Cư sẽ có một ít kinh hỉ, ai ngờ không có.
“Khéo vậy sao? Ôn tổng cũng ở đây?”
Từ phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Quý Thiến, hai người bị dọa đến nhảy dựng, sao cô ta cũng ở đây?
Cao Ninh ngẩng đầu nhìn Quý Thiến từ đối diện đi tới, cũng đeo khẩu trang, một tay cầm túi xách, một tay cầm cái kính râm, cũng chỉ có một mình cô ta, không có trợ lý hay người đại diện đi theo.
“Cô Quý, thật khéo.”
“Tôi mới chuyển qua Ngự Danh Hào Đình gần đây.
Còn chưa quen thuộc với xung quanh đây lắm.”
Cao Ninh trong lòng ngờ vực, nhưng sắc mặt vẫn như thường.
Ôn Trác Tu buông nĩa xuống, vẻ mặt có chút không vui.
“Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi chỉ là tò mò lại đây xem thử.
Xin lỗi không tiếp được, tôi có hẹn uống trà với bạn rồi.”
Ở Tùng Lai Cư ngoại trừ có cơm, còn có trà nước ở trên tầng hai, khó trách vừa rồi cô ta phát hiện ra bọn họ, chỉ cần đi trên cầu thang gỗ thì có thể nhìn thấy toàn bộ chỗ ngồi ở lầu một.
Quý Thiến trở về tầng hai dựa vào cửa sổ, nhướng mày cười nói: “Đinh Hội, sao chị đại lại từ xa xôi chạy đến đây vậy? Nghệ sĩ nhỏ trong tay cô không phải đã nhận bộ phim kháng chiến rồi sao?”
Cô ta cũng biết ân oán giữa Đinh Hội và Ôn Trác Tu, nói đến chuyện này, cô ta còn phải cảm ơn Ôn Trác Tu.
Vốn dĩ cô ta và Đinh Hội ở cùng một công ty quản lý, hai người vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh.
Bởi vì Ôn Trác Tu muốn thay Cao Ninh ra mặt, Đinh Hội diễn xuất không được nên đổi sang làm người đại diện.
Lúc đầu, vai nữ số một của “Đế Cung Khuyết” đã được quyết định là Đinh Hội, sau đó mới đến lượt cô ta.
“Cô nở mày nở mặt vui sướng nhưng cần gì phải nói móc tôi.” Đinh Hội hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về hướng hai người Ôn Trác Tu ngồi: “Diễn viên nam và diễn viên nữ cùng đến Tùng Lai Cư vào ban đêm, cái tít này như thế nào?”
“Còn có thể như thế nào nữa, tôi đã bị cảnh cáo rồi.” Quý Thiến kéo ghế ra, ngồi đối diện cô ta.
“Không thể xào lên nổi đâu.”
“Không hiểu là các cô say mê anh ta ở chỗ nào nữa, khuôn mặt kia sao?”
Nước trà trên bàn kêu lục bục, Đinh Hội dùng cái kẹp gắp thêm lá trà.
Cứ nghĩ đến Ôn Trác Tu đang ở dưới lầu, cả người cô ta lại bồn chồn.
“Cũng không phải là cô không nhìn thấy anh ta bảo vệ Cao Ninh nhường nào sao? Nếu nói giữa hai người không có chuyện gì hết, cô tin chắc?”
Cô ta vô cùng tức giận, ngay cả trà Thiết Quan Âm ngon nhất cũng không thể làm cô ta bình tĩnh lại được.
“Được rồi, cô bớt nói lại chút đi, bài học “họa từ trong miệng mà ra” vẫn chưa đủ sao? Nếu không phải do cô đi tìm Ngu Kí tung tin muốn nhân cơ hội kéo fame thì anh ta mới mặc kệ cô sao? Cô hẹn tôi làm gì, buổi tối mới vừa đến đây, tôi rất mệt.”
Đinh Hội đưa tay đẩy một phong thư qua, Quý Thiến híp mắt nhìn, lúc nhìn về phía phong thư, trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn.
“Trong thẻ này có một trăm vạn, mật khẩu là sinh nhật của cô.
Tôi chỉ muốn biết hành tung của bọn họ trong hai tháng gần đây.”
Đinh Hội chỉ ngón tay được sơn màu đỏ về phía phong thư.
“Cô muốn cái đó làm gì?” Quý Thiến bị sự điên cuồng của cô ta dọa nhảy dựng: “Cô muốn hành tung của bọn họ để làm gì? Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Đinh Hội không cho là đúng, đưa tay vén tóc mai ra sau tai.
Chừng mực, cô thì biết chừng mực cái quái gì!
Quý Thiến ngẫm nghĩ vì sao mình phải ở đây nghe mấy lời nói nhảm của kẻ điên này.
“Không phải cô biết phim trường của “Đế Cung Khuyết” sao, lấy thái độ nghiêm túc với công việc của Ôn Trác Tu, sau này chắc chắn sẽ ở rạp chiếu phim.”
“Tôi muốn biết cụ thể thời gian và vị trí.
Cô chỉ cần nói giúp hay không giúp thôi.
Dù sao đoàn phim nhiều người như vậy, không phải cô thì là người khác.”
Ngón tay được sơn xinh đẹp lướt qua lướt lại trên phong bì.
“Số tiền này ở đâu ra vậy? Tôi nghe người trong công ty nói người đại diện mới vào thì tiền lương không cao.
Thời gian kiếm đủ một trăm vạn cũng lâu đấy.”.