Khâu Toàn Ninh không đợi Vương Lệ Lan hết kinh ngạc đã quay camera vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống hệt Cố Hàn Thâm.
Vương Lệ Lan há hốc mồm, miệng giật giật mãi không thốt ra được lời nào.
Mẹ Cố Hàn Thâm là con lai nhưng diện mạo lại giống người phương Đông hơn, chỉ có đôi mắt màu xanh ngọc bích là giống người phương Tây, gen con lai này đến đời Cố Hàn Thâm đã không còn rõ ràng nữa.
Tuy nhiên, dù ở nơi có ánh sáng mạnh cũng có thể thấy tròng mắt của Cố Hàn Thâm không phải màu nâu đen thường thấy mà là màu xanh đen hiếm gặp.
Đứa bé trong camera đã cho thấy rõ đặc điểm này.
Vương Lệ Lan làm người đại diện của Cố Hàn Thâm nhiều năm rồi nên rất hiểu phẩm chất của cậu.
Lúc thấy đứa bé bà ấy vẫn tin chắc Cố Hàn Thâm không phải loại người lén lút sinh con nhưng khi thấy rõ gương mặt đứa bé thì bà không kìm được muốn thay đổi suy nghĩ.
Vương Lệ Lan phớt lờ giọng điệu đắc ý của con gái, hít một hơi sâu rồi nói: “…Tiểu Thâm, cô mong cháu không giấu giếm điều gì.”
Cố Hàn Thâm: “…”
“Mười phút sau cháu sẽ đưa đứa bé không chút quan hệ với cháu này đến đồn công an gần nhất.”
Cậu không muốn giải thích nhiều nhưng còn chưa nói dứt lời, bé con trong lòng đã ngẩng đầu nhỏ lên thuần thục gọi: “Papa! Papa! Papa!”
Cố Hàn Thâm: “… Năm phút!”
Cậu không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
Vương Lệ Lan có thể nhận ra vẻ mặt của Cố Hàn Thâm không giống đang giả vờ, bà ấy cũng làm chung nhiều năm rồi nên cũng biết một ít thân thế của cậu, hơn nữa bà ấy là một người mẹ có kinh nghiệm nuôi con.
Đứa nhỏ lớn tầm này thường chưa được rời lồng ấp, ấy vậy mà bé đã có thể gọi ba rồi, hơn nữa bà cũng cảm thấy Trần Tuấn Phàm không thể làm được đến mức này, tạo ra một đứa bé giống thế… Bà ấy suy nghĩ, rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Không được đến đồn công an.”
Vương Lệ Lan ở bên kia màn hình nói một cách nghiêm túc: “Tiểu Thâm, cháu có nghĩ nếu đồn cảnh sát xét nghiệm ra đứa bé này đúng là con của cháu thật thì phải xử lý thế nào không?”
Đứa bé này rất giống Cố Hàn Thâm, một khi gương mặt của đứa bé bị tuồn ra bên ngoài thì cậu phải tự chứng minh là mình trong sạch trong giới giải trí.
Cuộc đời này có rất nhiều chuyện nằm ngoài ý muốn.
Cố Hàn Thâm không nên cũng không được mạo hiểm vậy, dù thế nào cũng phải đưa đứa bé đi xét nghiệm đã.
Đảm bảo được không có quan hệ huyết thống rồi thì những chuyện khác đều dễ nói.
Cố Hàn Thâm im lặng một lúc rồi đồng ý với ý kiến của Vương lệ Lan.
Vừa hay Cố Hàn Thâm thường đến bệnh viện tư nên có hợp tác với bên trung tâm giám định.
Bên đó có thể cung cấp một số dịch vụ bí mật cho khách vip.
Vương Lệ Lan cảm thấy phải đưa đứa bé đến khoa nhi kiểm tra qua.
Bà ấy không thể tin được một đứa bé nhỏ như vậy mà có thể rời khỏi lồng ấp sinh hoạt như bình thường.
Cố Hàn Thâm nghe vậy hơi đau đầu, cũng may bé con uống hai bình sữa thì bắt đầu buồn ngủ, ngoan ngoãn ghé vòng lồng ngực cậu, thỉnh thoảng bi bô hai tiếng.
Cố Hàn Thâm choàng áo gió lên trước người để tránh đứa bé bị lộ.
Cậu nghĩ đã che kín bé con rồi, mãi đến khi vào thang máy mới nhận ra chân bé con thò ra ngoài áo gió nên lập tức nhét lại vào trong.
Lúc lên xe, Cố Hàn Thâm dùng một tay bé bé con, rũ mắt suy nghĩ lý do giải thích nào hợp lý nhất, không quan tâm cơ thể đang rất đau nhức, mãi đến khi ngồi vào ghế mới thấy mông đau gấp mấy chục lần.
Cố Hàn Thâm suýt thì không ngồi thẳng được.
Cậu cắn răng điều chỉnh lại dáng ngồi, hơi nghiêng người dồn trọng tâm sang mông trái, tay chống trên tay vịn mới có thể ngồi vững.
Đến lúc xốc áo gió ra, cậu mới thấy bé con đang tròn xoe mắt nhìn mình.
Bé con tưởng ba đang lắc lư khăn voan chơi với mình, lúc hai mắt chạm nhau bèn cười khanh khách.