Bây giờ, chỉ cần chờ thêm một chút, xét nghiệm ADN vừa ra thì cậu liền tiễn nhóc con này đi! Kết thúc khổ hình!
Cố Hàn Thâm không có thói quen ngủ bù vào ban ngày, nhưng cũng không biết có phải chăm sóc nhái con có chút sắp hôn mê luôn hay không, nghe tiếng hít thở yếu ớt của nhãi con trong lòng, cậu cũng ủ rũ vài phần.
Cố Hàn Thâm ôm xốc nhãi con lên cái chăn mới vừa thay xong không lâu, tránh xương cùng làm đau Ẩn Ẩn đi, nghiêng cơ thể chậm rãi nằm xuống, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.
Nhãi con bởi vì trên người sạch sẽ thoải mái, cái bụng nhỏ cũng rất no, còn có thể hôn ba ba yêu thích nhất mọi lúc, đến mơ cũng đều là giấc mơ đẹp ngọt ngào màu xanh phấn.
Trong mơ Tiểu Trĩ Kiều biến thành bé siêu nhân nhãi con cầu vồng, trên người mặc kẹo bông gòn bảy màu làm chiến y, vũ khí là cái kẹo que rất lớn, lúc thèm thì giơ lên mút hai miếng.
Nó còn mơ thấy chính mình có có được một toà nhạc viên cầu vồng, phương tiện chơi trò chơi bên trong đều thơm thơm ngọt ngọt, nó thở hổn hển hổn hển bò lên trên một cây cầu cầu vồng…
Cố Hàn Thâm ở một bên ngủ đến mức vẻ mặt âm trầm, còn vô cớ mang theo vài phần tiều tuỵ thì lại khác.
Mặc dù hiếm khi ngủ trên gối, nhưng trong mơ cậu vẫn đắm chìm trong vòng tuần hoàn ác mộng cho bú sữa và đổi khăn trải giường.
Cậu còn mơ thấy chính mình nhận được điện thoại, bị thông báo kết quả giám định là thân sinh.
Cố Hàn Thâm hít một hơi không thông trực tiếp tức tỉnh, ngồi dậy toát mồ hôi lạnh mới phản ứng lại cơn đau quen thuộc từ phía sau truyền đến, cậu chỉ là mơ thấy ác mộng.
Lại bởi vì nhóc con sau khi ngủ bò lên trên ngực cậu, ép cậu tới mơ ra cái ác mộng.
Cậu ngồi xuống đứng dậy, nhãi con tự nhiên vì vậy mà lăn xuống về lại giường, Cố Hàn Thâm thấy nhóc con có xu thế muốn tỉnh, lập tức nằm nghiêng xuống một lần nữa rồi kéo nhãi con vào trong lòng ngực, cuối cùng còn trấn an nhãi con này.
Cố Hàn Thâm chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, chỉ cảm thấy cái ngày này cậu sắp không sống nổi thêm một phút nữa rồi.
Cậu, Cố Hàn Thâm, vì sao cứ bị nhóc con này khắc chế như vậy?
Cậu không có cách nào làm gì đó với một em bé không hiểu chuyện, nếu để cậu biết là ai tìm một bé nhãi con ma quỷ như vậy tới tra tấn cậu, cậu thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua…
Mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại liền vang lên.
Lúc này cậu cũng bất chấp việc nhãi con trong lòng ngực bị đánh thức, lập tức ấn nút nghe khó dằn nổi mà hỏi: "Kết quả ra rồi?"
Khâu Toàn Ninh ở một bên điện thoại khác và cậu đồng thời mở miệng, đều gấp không chờ nổi giống nhau: "Đứa bé là thân sinh!"
Cố Hàn Thâm: "…"
Cố Hàn Thâm tắt điện thoại đi, nhắm mắt lại.
Cậu tin rằng, cậu nhất định là chưa tỉnh ngủ.
Không ngờ tới trong cùng thời gian, trong đầu nhãi con vang lên một trận hệ thống cười đắc ý xấu xa: [Tất cả của tôi, chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, làm ơn đừng để tích điểm của tôi bị lãng phí!]
Tiểu Trĩ Kiều nghe vậy mà hoang mang chớp mắt, nhưng mà với nó mà nói nội dung mà bây giờ nghe không hiểu nhiều lắm, nghe không hiểu thì trực tiếp bỏ qua.
Thấy ba ba lại ngủ, nhãi con ngáp cái hô hô, cọ cọ ở ngực của Cố Hàn Thâm rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Vương Lệ Lan lần lượt biết được kết quả xét nghiệm ADN thì tắt máy điện thoại với Cố Hàn Thâm, một cái đầu nháy mắt biến thành hai cái lớn.
Điều duy nhất khiến bà thư thái đó là, con gái phản nghịch lại không hoài nghi tai tiếng của bà với Cố Hàn Thâm.
Vương Lệ Lan để con gái về nhà nghỉ ngơi trước, chính mình sẽ cầm bản xét nghiệm ADN điện tử đáp máy bay thẳng đến giữa hộ biệt thự của Cố Hàn Thâm.
Lúc chạy đến trời đã sắp tối, Vương Lệ Lan cho rằng thứ nhìn thấy sẽ là Cố Hàn Thâm tuỳ tiện ném đứa nhỏ này, sau đó là hình ảnh năm