Sau này, cậu và con trai ruột của Quý Trường Đống, cũng chính là nam chính của thế giới này đối đầu với nhau đủ kiểu, kết quả bi thảm ra sao, ai cũng có thể dự đoán được.
May mắn thay, thời điểm bé con được đưa vào là khi vừa mới qua Tết Nguyên Đán, học kỳ cuối cấp ba của Quý Hàn Thâm vẫn chưa bắt đầu, bước ngoặt bi thảm do “đổi trộm điểm thi đại học” chưa xảy ra.
Tuy nhiên, dù bé con đã không còn là một đứa trẻ không thể giao tiếp như lúc trước nữa, nhưng cốt truyện của thế giới này vẫn quá phức tạp đối với bé, sau khi nghe hệ thống nói nhiều chuyện như vậy, đứa trẻ chỉ nhớ được cụm từ duy nhất xuất hiện rất nhiều lần “ba đại oan chủng”.
Cũng vì thế nên khi nhìn thấy ba ruột của mình, đứa trẻ lập tức vui vẻ lao tới và gọi đối phương là “ba đại oan chủng” mà không hề biết rằng đương sự đại oan chủng Quý Hàn Thâm vẫn đang là một thanh niên vừa tròn mười tám tuổi.
Quý Hàn Thâm dụi mắt, cậu sửng sốt một lúc lâu rồi mới tự véo mình một cái.
Sau khi xác nhận lần này thực sự không phải là mơ, Quý Hàn Thâm không biết nên phản ứng thế nào.
Ở vùng nông thôn những năm thập niên tám mươi, thanh niên mười tám tuổi đã là lao động chính trong gia đình, cũng có nhiều người trong số họ đã kết hôn và sinh con.
Mặc dù Quý Hàn Thâm chưa tốt nghiệp trung học nhưng cậu đã là một người trưởng thành và có thể tự lập.
Hơn nữa, cậu còn học trong huyện, kiến thức hơn hẳn đám bạn cùng lứa, nhưng cậu vẫn hoang mang và bối rối vì chuyện đứa bé mập mạp này bỗng dưng xuất hiện.
Mặc dù chuyện cậu đã sinh ra nó dưới đũng quần là cậu thấy ở trong giấc mơ của mình, nhưng trong thực tại, chiếc quần cotton duy nhất của cậu thực sự đã bị nó làm rách, hễ là người có chút kiến thức bình thường thì sẽ không thể nào tin được!
Quý Hàn Thâm nhìn chằm chằm vào bé con trắng trẻo mập mạp trước mắt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã phát hiện bé con này rất giống mình.
Bởi vì trong nhà có nhiều con nít nên Quý Hàn Thâm khá hiểu rõ những đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau, đứa bé này thoạt nhìn không giống mới sinh ra, nó giống khoảng hai ba tuổi và được nuôi dưỡng rất tốt.
Mặc dù thôn Tiểu Lâm có núi lớn làm chỗ dựa, có thể vào trong núi tìm chút thịt rừng bồi bổ, nhưng ở ngoài ven rừng lại không có gì để tìm cả, còn nếu đi sâu vào trong mà không có chút kỹ năng nào thì sẽ dễ bị gấu đen xé xác giống như ông nội cậu.
Vì vậy, dù có thể kiếm được thức ăn trên núi nhưng nguồn thức ăn lại có hạn, hầu hết các gia đình đều sống khá chật vật, chỉ đủ nuôi con cái.
Nuôi lớn con cái không hề dễ dàng.
Nhưng đứa trẻ trước mắt cậu trông trắng trẻo, đáng yêu và mũm mĩm thế này, sao có thể lớn lên ở nông thôn được?
Chưa kể là cậu vừa mới chứng kiến quả trứng vàng to tròn vừa rơi xuống đất và bị vỡ thành hai nửa, mà bây giờ đứa bé bên trong quả trứng vẫn ở đây, còn vỏ trứng vàng đã biến mất trong không trung!
Đối mặt với đứa trẻ kỳ lạ này, Quý Hàn Thâm không thể không liên tưởng đến những câu chuyện kỳ quái mà ông nội kể cho cậu khi còn nhỏ, đầu óc cậu quay cuồng dữ dội như sắp phun ra tia lửa điện.
Đứa trẻ chờ mãi không thấy ba ruột phản ứng lại cũng không tức giận.
Dù sao thì trước lạ sau quen, bây giờ bé con không cần chú hệ thống nhắc nhở cũng biết rằng ba thối lại quên mất mình rồi.
Nhưng đối với bé con, chỉ cần gặp lại ba ruột là được, dù ba có quên thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng mình là cục cưng của ba.
Vì vậy bé con đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, chỉ là nó vẫn còn trần truồng, sơn động có thể chắn phần lớn gió và tuyết nhưng không có nghĩa là bên trong sẽ ấm áp.
Thấy ba ruột đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt mở to trợn tròn, cũng không biết đang nghĩ đi đâu, bé con xoa xoa cánh tay nhỏ của mình rồi lao vào lòng ba.
Đây là lần đầu tiên Quý Hàn Thâm gặp phải một đứa trẻ nhiệt tình như vậy.
Hơn nữa, cơ thể bị lạnh cứng của cậu còn chưa hồi phục hoàn toàn lại bị đứa trẻ này đập trúng một lần nữa.
Phải biết rằng quần của cậu vừa bị quả trứng vàng làm rách thành quần không đũng, lại cộng thêm việc quả trứng khổng lồ rơi từ trên trời xuống lúc cậu bất tỉnh, mặc dù lớp tuyết dày đã làm giảm độ chấn động nhưng vẫn khiến xương cụt của cậu đau nhức.
Mông cậu lập tức va vào những viên sỏi nhỏ.
Quý Hàn Thâm, một chàng trai không có kỹ năng nhảy múa đường phố đã tự động học được các động tác trên sàn mà không cần ai dạy, cậu nhe răng trợn mắt nhảy vài lần liên tiếp, chỉ để tránh bị thương thêm.
Thằng nhóc trong lòng được chơi một trận xe lắc lư bằng sức người mà không cần bỏ tiền, nó cười vui vẻ đến mức tưởng rằng ba đang cố ý chơi đùa với nó.
Dù sao trong thế giới trước, ba cũng thường xuyên bế nó lên chơi trò bay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Cuối cùng Quý Hàn Thâm đã ổn định lại, bé con trần chuồng vẫn ngồi trong ngực cậu cười khanh khách vỗ tay: “Wow! Tiếp đi! Thêm một lần nữa đi!”
Quý Hàn Thâm: “...”
Đây rốt cuộc là đứa nhỏ xui xẻo nhà ai!
Quý Hàn Thâm lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Diêu lão đầu và được nghe ông kể về rất nhiều câu truyện huyền thoại quỷ thần, thứ mà cậu có thể nghĩ đến vào lúc này có lẽ chính là truyền thuyết về đứa trẻ nhân sâm.