Bởi vì nhìn thấy độ hot của anh ta đột nhiên tăng vọt, nên tất cả các quảng cáo, livestream và đại ngôn đã lập tức tìm đến anh ta, Đới Thước Nhiên bị sự giàu có bất ngờ ập đến này làm cho hoa mắt, gần như là chẳng từ chối một ai.
Nhưng bây giờ giới giải trí sập phòng* quá nhiều, mỗi hợp đồng hợp tác đều có điều khoản chống sập phòng nghiêm ngặt, bây giờ anh ta không chỉ phải đối mặt với nguy cơ vừa mới ra mắt là đã phải rời khỏi giới giải trí, mà còn phải bồi thường một khoản tiền lớn mà anh ta không có khả năng chi trả…
*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một idol/diễn viên nào đó mình thích bị khui việc xấu đã làm hoặc thực hiện hành vi vi phạm pháp luật.
Đới Thước Nhiên thực sự rất hận Cố Hàn Thâm, nếu đối phương công khai sự tồn tại của Bát Bát sớm hơn, thì anh ta đâu phải hao tâm tổn sức để làm ra kế hoạch này!
Nhưng hối hận cũng vô ích, sau một đêm giày vò, cuối cùng Đới Thước Nhiên cũng gọi được cho người đại diện Trần Tuấn Phàm, anh ta khóc lóc van xin: "Anh Phàm, cứu em với!"
"Vì để cho em thành ngôi sao hàng đầu, em có biết anh đã đổ bao nhiêu phí marketing không hả?" Người đầu dây bên kia thở dài: "Anh tới cứu em, vậy ai sẽ cứu anh đây?"
"Anh Phàm, xin anh đấy, em xin anh! Bất cứ việc gì em cũng làm! "
Vương Lê Lan có quá nhiều việc phải xử lý, vì quá bận nên bà ấy đã quên mất chuyện tìm bảo mẫu.
Nhưng nhìn tình trạng của Cố Hàn Thâm bây giờ, bà ấy cảm thấy cậu đã kiệt sức rồi, vì vậy bà ấy lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Bảo mẫu không giống vú em, người kém một chút thì vẫn có thể tạm thời xoay xở được, Vương Lê Lan tìm khắp nơi, cuối cùng dùng mức lương gấp đôi để mời được một bảo mẫu hàng đầu.
Nhưng đối phương vừa về quê nghỉ ngơi, nếu quay về ngay thì cũng phải đến ngày mai mới có thể nhận việc, trước khi bảo mẫu đến, Cố Hàn Thâm vẫn phải tự mình chăm con thêm hai mươi tiếng nữa.
Cố Hàn Thâm nghe vậy, sắc mặt rõ ràng tối sầm lại: "Nhanh hơn nữa, có thể trả thêm tiền.
"
"Nhanh hơn nữa thì chỉ còn cách mọc cánh bay về.
"
Vương Lê Lan nói xong cũng thấy buồn cười, đưa tay trêu chọc Bát Bát nhỏ đang nghiêng người dựa vào bên chân Cố Hàn Thâm.
Bé con hay giả vờ uống sữa xong thì dựa vào ba tự tìm niềm vui, lúc thì bắt không khí, lúc thì chơi với đôi chân mũm mĩm của mình, trông rất ngoan ngoãn dễ nuôi.
Nhưng để không kích thích Cố Hàn Thâm, Vương Lê Lan thành thạo hứa hẹn: "Yên tâm đi, bảo mẫu này giỏi lắm, đợi cô ấy đến thì cậu sẽ biết nuôi con không khó như vậy đâu.
"
Cố Hàn Thâm nheo mắt, nhạy bén nhận ra lời bà ấy có ẩn ý: "Vẫn còn muốn khuyên tôi đi tham gia chương trình nuôi con ư?"
Vương Lê Lan hiểu rõ Cố Hàn Thâm muốn gì, trực tiếp nghiêm túc đáp: "Tôi chỉ hy vọng cậu có thể sớm hoàn thành được mục tiêu.
"
Sau nhiều năm ở bên nhau, Vương Lê Lan đã gần như coi Cố Hàn Thâm như một đứa con, hiểu rõ nỗi ám ảnh trong lòng cậu, cũng biết nếu Cố Hàn Thâm không làm được điều mình muốn thì cả đời này cậu sẽ không thoát ra được, cũng chính vì vậy mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm.