Nhưng lần này khi anh nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi say rượu, bất ngờ rằng anh lại có thể nhớ rõ ràng ảo giác đêm qua.
Một đứa bé rất giống anh khi còn nhỏ, tóc đen, mắt xanh màu biển, khóe miệng có một đôi lúm đồng tiền rất nhạt, ở trạng thái ảo giác mãnh liệt kia anh tự sinh ra bé con của mình hả...!?
Đẻ trứng rồi là ngồi vỡ luôn cả vỏ trứng, còn có tiếng rầm rì bằng chất giọng sữa, phải mất một lúc lâu anh mới bình tĩnh lại...
Lố lăng đến mức anh phải tự bật cười thành tiếng, kỳ quái nhất là anh thậm chí cảm thấy chỗ xương cụt vẫn còn hơi nhói.
Cử động nhẹ một chút, cơn đau càng trở nên rõ ràng hơn, như thể anh thật sự trải qua quá trình sinh sản trong lúc gặp ảo giác.
Sao có thể?
Trong lúc suy nghĩ đang quay cuồng, Cố Hàn Thâm tự chấn an bản than xong, từ từ mở mắt ra, ngay trước mặt là bé con mini đang ghé vào trong ngực anh.
Tròng mắt Cố Hàn Thâm tối sầm, cứng đờ chớp chớp mắt, sau đó cố đấm ăn xôi chớp thêm vài lần phát hiện “Ảo ảnh” vẫn chưa biến mất.
Bé con mini trông giống hệt đêm qua vẫn đang yên tĩnh ghé vào ngực anh ngủ đến ngon lành.
Cái đầu nhỏ ngẩng cao, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú phấn điêu ngọc mài, trông xinh xắn, dễ thương hơn anh nhớ rất nhiều.
Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ y chang nhau, vì cách rất gần nên Cố Hàn Thâm có thể ngửi thấy mùi sữa ngọt lịm thoang thoảng trên người bé con.
Lúc còn tưởng là ảo giác anh đã cảm thấy mùi này rất thơm, giờ đây lòng anh đang bão tố ầm ầm.
Anh.....đã nghiêm trọng đến mức không phân biệt nổi đâu là thực đâu là ảo ư?
Điều này có nghĩa là anh đã không còn nhiều thời gian để báo thù, giờ lại còn thêm...
Ngay khi vô số suy nghĩ đang tràn vào đầu Cố Hàn Thâm, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Anh còn chưa kịp từ chối, Khâu Toàn Ninh đã nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào.
Cô cũng không thèm gọi một tiếng “Anh Cố” xa lạ như ngày thường mà mở miệng nói luôn: “Vương Lị Lan gọi tôi đến đánh thức anh đấy!”
Khâu Toàn Ninh một bụng lửa nóng, âm thanh cao hơn bình thường không ít, cô chính là mang tâm tư muốn trút giận đó, dù sao cô nàng cũng không có ý định tiếp tục làm việc, càng chả sợ đắc tội Cố Hàn Thâm.
Sao mà cô ngờ được người bị mình làm phiền không phải Cố Hàn Thâm mà lại là bé con đang ngủ ngon lành trên ngực anh.
Bé con nho nhỏ trước tiên cọ cọ vào cổ áo ngủ của Cố Hàn Thâm, sau đó giơ bàn tay trắng nõn lên dụi mắt, từ từ quay về phía vừa phát ra âm thanh, Cố Hàn Thâm không ngờ rằng ảo giác và hiện thực của mình lại tương tác được với nhau.
Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra nên anh không thể biết Khâu Toàn Ninh đứng cách đó không xa là thật hay chỉ là ảo giác của anh.
Khâu Toàn Ninh hoàn toàn bị sốc trước những gì cô đang nhìn thấy, Cố Hàn Thâm nuôi một đứa trẻ trong phòng ngủ của khách sạn? ? ?
Bởi vì một lớn một nhỏ đều cùng lúc nghiêng mặt về phía cô nên hiệu ứng thị giác đối với Khâu Toàn Ninh là rất mạnh đó có biết không, chắc chắn là ra từ cùng một khuôn rồi, khác cái là một lớn một nhỏ thôi.
Hơn nữa không biết có phải là do khuôn mặt củ bé quá mi nhon hay không, mà ngũ quan nhỏ nhắn lại càng thêm tinh xảo, nhìn qua còn đẹp hơn Cố Hàn Thâm - người có tiếng về mảng nhan sắc trong giới đến 2 phần, Khâu Toàn Ninh chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ là con người nào mà xinh đẹp như vậy!
Đến khi Cố Hàn Thâm bình tĩnh hỏi Khâu Toàn Ninh về lịch trình sắp tới, Khâu Toàn Ninh vẫn dán chặt mắt vào khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, như tuyết như ngọc của bé con, trả lời trong vô thức: “Anh phải bay đến thành phố Z vào lúc 6 giờ.
Anh muốn biết thông tin của chuyến bay không?”
Bẵng đi một lúc Khâu Toàn Ninh mới lấy lại trạng thái chuyên nghiệp như mọi ngày, cô miễn cưỡng rời mắt khỏi bé con, lấy điện thoại ra với khuôn mặt hết sức hoang mang, xem lại thông tin về chuyến bay.
Cố Hàn Thâm cắn đầu lưỡi ép mình phải tỉnh táo, lấy điện thoại ra kiểm tra, đúng thật là có chuyến bay đến thành phố Z vào lúc 6 giờ.
Anh chỉ biết Vương Lị Lan báo là hôm nay sẽ phải tới thành phố Z nhưng không biết chuyến bay cụ thể.
Nếu Khâu Toàn Ninh là ảo giác, cô không có khả năng nói ra những thông tin này, hơn nữa tình huống xuất hiện ảo giác này dị thường đến nỗi anh cắn lưỡi rồi mà vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cố Hàn Thâm nhíu mày, về cơ bản thì anh đã xác nhận được Khâu Toàn Ninh là thật nhưng......
Ánh mắt anh quay lại nhìn đứa trẻ nằm trên người mình, thấy bé con thay đổi tư thế thành nằm bò hướng ra bên ngoài rồi càu nhàu 2 tiếng, mí mắt bé nặng trĩu chậm rãi khép lại, như là muốn tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Cố Hàn Thâm khẽ mím đôi môi mỏng, cho dù trông có chân thật đến đâu thì đứa trẻ này cũng không thể là thật được.
Sau khi đưa ra phán đoán, Cố Hàn Thâm cho rằng bé con nằm trên ngực mình không tồn tại, lập tức ngồi dậy.
Bé con vừa định ngủ tiếp thì không kịp đề phòng, đột nhiên lăn cái đùng xuống đùi Cố Hàn Thâm.
Mặc dù đệm với chăn bông rất dày, không hề làm bé đau nhưng lại khiến bé tỉnh hẳn, mà lần này người đánh thức bé lại còn là Cố Hàn Thâm, cái miệng chúm chím của nhóc con oan ức bập bẹ rồi lập tức khóc nức nở thành tiếng:
“Oaaaaa huhuhu......!”
“Uhuhuhuhuhuhuhu......!!”
“Huhuhuhuhuhuhuhuhuhu......!!!”
Có thể nói rằng, khoảnh khắc nhóc con “Cất tiếng khóc chào đời” cũng không thảm thiết đến vậy.
Cố Hàn Thâm bỗng nhiên thấy nhức nhức cái đầu, nếu nhóc con này là thật thì còn có cách, nhưng nó lại là đứa trẻ xuất hiện từ ảo giác của anh thì biết dỗ kiểu gì chứ? Bé con mà cứ gào khóc như này suốt cả ngày thì đầu anh nổ tung đến nơi mất.
Nhưng điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, nhóc con vừa khóc, Khâu Toàn Ninh đứng ở cửa cũng đang ngơ ngơ ngác ngác không biết phải làm sao.
Nhìn bé con nằm trong lòng Cố Hàn Thâm, chỉ cần liếc thoáng qua thôi cô đã biết bố đẻ của đứa nhóc này là ai, điều này khiến cô nàng cứng nhắc như bị sét đánh, 3 hồn 7 phách bay khỏi thân thể, trong đầu cô giờ toàn là “Đứa bé này lòi ở đâu ra vậy?” “Đừng nói là do mẹ tôi với anh cùng đẻ ra đó nha?” “Mẹ tôi có thể sinh ra đứa bé đẹp tới nhường này ư?”
Không phải là do cô nghĩ nhiều gì đâu, mà do diện mạo của nhóc con này quá mức xinh xắn, làm mọi người cảm thấy cả bố lẫn mẹ bé phải đẹp đến trình độ nhất định nào đó.
Sau đó cô nhìn đứa trẻ đang nằm lên đùi Cố Hàn Thâm mà thút tha thút thít, Khâu Toàn Ninh dù vẫn còn cứng đờ hết cả người nhưng khát khao bảo vệ từ đáy lòng cô nàng vẫn không ngừng bùng cháy.
___Cố Hàn Thâm đang làm cái gì vậy? Anh không thấy bé con đang khóc hả?
Tấm lòng mẹ già mới trỗi dậy của Khâu Toàn Ninh hoàn toàn bị cảnh nhóc con khóc lóc chinh phục, cô thấy Cố Hàn Thâm căn bản không quan tâm tới việc trên chăn còn có một bé con, ngay lúc anh định nhấc chăn đứng dậy đi xuống giường, cô vội lao về phía trước: “Cố Hàn Thâm! Bé con kìa!”
Khâu Toàn Ninh kịp thời đỡ được nhóc con vừa mới bị bố ruột của mình tung lên.
Nhưng cô chưa từng bế qua đứa bé nào, huống chi đây còn là bé con mini, luống cuống tay chân một phen, mãi cô mới tìm được tư thế khiến bé con cảm thấy tương đối thoải mái.