Sau một hồi im lặng giữa hai người, Nhan Mộng Sinh buông ra tay đem Sở Huyền đặt lên trên giường mềm mại.
Đôi mắt rũ xuống của Nhan Mộng Sinh khẽ rung lên, bầu không khí ngượng ngùng bao trùm căn phòng, Nhan Mộng Sinh vẫn thản nhiên như vậy, c.ởi cúc áo ngủ, để lộ một bộ n.gực lớn và tinh tế, trong khi Sở Huyền vươn tay dựa vào thành giường, bộ đồ ngủ của c.ậu hơi ngắn, để lộ vòng eo thon và trắng, hai người họ nhất thời không biết nói gì.
Nếu tình huống này bị người khác nhìn thấy, có lẽ họ sẽ hoàn toàn bị hiểu lầm.
Cuối cùng vẫn là Nhan Mộng Sinh lên tiếng trước, liếc nhìn Sở Huyền bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng nói: "Em tới phòng anh làm gì?"
Lúc này Sở Huyền không nói nên lời, nhìn xung quanh.
Đây không phải là phòng của c.ậu, c.ậu vội vàng bước xuống giường, thực sự không nhớ nổi mình làm cách nào mà đến được đây, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sở Huyền ngữ khí có chút gian nan: "Hình như em bị mộng du."
Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhàn nhạt, khẽ mở môi mỏng, "Nếu không được thì đi gặp bác sĩ."
Sở Huyền gật đầu phụ họa, "Nếu có lần sau em liền đi xem bác sĩ, không ảnh hưởng anh nghỉ ngơi, em hiện tại liền về phòng của mình."
Nói xong, hoàn toàn không dám nhìn biểu tình Nhan Mộng Sinh, chỉ muốn độn thổ thoát đi.
C.ậu lập tức đi dép lê đi ra ngoài, mãi đến khi đóng cửa phòng Nhan Mộng Sinh phòng môn lại, Sở Huyền dựa vào bức tường bên cạnh mới th.ở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ cả đêm sẽ không ngủ được nữa mất.
Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng không giống khi còn bé, không có việc gì ngủ cùng nhau cũng không sao, nếu bây giờ còn ngủ cùng nhau, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Sở Huyền thò đầu như một tên trộm và nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có ai khác nhìn thấy mình, sau đó rón rén trở về phòng.
Sau khi ngồi trên giường, c.ậu tiếp tục nghĩ về chuyện vừa rồi, c.ậu không yêu là chuyện bình thường, nhưng tại sao Nhan Mộng Sinh cũng như vậy, hình như Nhan Ba mấy lần ám chỉ muốn có cháu trai, nhưng Nhan Mộng Sinh lại lãnh đạm mà có lệ lơ đi.
Đúng vậy, vì cái gì chứ?
Suy nghĩ trong chốc lát, thật sự là không suy nghĩ cẩn thận, ngược lại nghĩ đến làm hắn sinh ra buồn ngủ, lười nhác mà ngáp một cái, nằm ở trên giường về sau, lại nghĩ tới vừa rồi hai người bốn mắt tương đối xấu hổ.
"Vì cái gì sẽ xấu hổ như vậy......"
Sở Huyền đem chăn trùm qua đầu, ở trên giường lớn giống như chú chó lớn không thành thật không an phận lăn qua lăn lại.
Mà ở bên phòng khác Nhan Mộng Sinh vẫn luôn thật cẩn thận mà nghĩ -- chính mình không có ném ngã đau c.ậu đúng không?
......
Xa Ôn Thư từ bên ngoài trở vào, vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy chiếc ô đặt ở cửa, đó là chiếc ô duy nhất trong nhà được đặt ở nơi dễ thấy nhất.
Giống như là nhìn đứa nhỏ lớn lên, lúc đầu chỉ coi hắn là em trai của Nhan Mộng Sinh mà đối xử, trong lòng hận c.ậu, nhưng lại bị hắn thích trẻ con ảnh hưởng, trong lòng hận không thể khống chế nổi lên yêu thích.
Nhưng sau vài năm tiếp xúc, anh thích đứa trẻ đó nhiều hơn là ghét nó, thậm chí còn nghĩ rằng nếu nó không phải là em trai của Nhan Mộng Sinh, họ sẽ rất vui vẻ với nhau.
Sau khi biết được danh tính thực sự của Tiểu Huyền anh cảm thấy may mắn khôn tả.
Thời gian trôi qua, anh thấy đứa trẻ có nhiều điểm tỏa sáng, khiến anh bị thu hút như một con đom đóm thu hút kẻ sống về đêm như anh, luôn muốn đến gần anh không kiểm soát.
Quãng thời gian ở bên c.ậu rất vui vẻ, hạnh phúc đến mức quên mất việc trả thù, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt tươi cười của c.ậu nhóc.
Xa Ôn Thư cầm ô ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến một ngày mưa cách đây nửa năm, anh bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý, thất thần đi trên đường, mưa càng lúc càng nặng hạt, anh không biết nữa.
Không có cảm giác gì, tất cả những gì anh nghĩ đến là bác sĩ bảo anh hãy trút bỏ gánh nặng, để bản thân thoát ra khỏi gông cùm đang trói buộc mình, và cho mình một cuộc sống mới, nhưng sao có thể dễ dàng như vậy? Anh không thể buông bỏ sự thù hận mà anh đã giữ trong nhiều năm được.
Anh đứng dưới mưa, đi đến trước xe, dựa vào thùng xe, vẫn luôn dầm mưa, rút một điếu thuốc, lấy bật lửa ra định châm, nhưng phát hiện điếu thuốc đã tắt lịm vì ướt sũng và không thể bắt lửa nữa.
Cuối cùng th.ở dài một hơi, cúi đầu nhìn mặt đất, hạt mưa lần lượt đập vào trên mặt đất vũng nước, trong nháy mắt biến mất, tạo thành từng vòng gợn sóng.
Lúc này, trên đầu anh có một chiếc ô, tiếng hạt mưa tí tách va vào ô giống như muốn cắt đứt anh với cả thế giới, chỉ nhìn thấy thiếu niên đang cầm ô.
Thiếu niên mỉm cười với anh, kéo cổ tay anh, nhẹ nhàng nói.
"Ngày mưa còn ở bên ngoài đứng, không muốn sức khỏe của anh nữa sao?" Lời nói có chút trách móc, nhưng lại cười ấm áp với anh, nắm cổ tay dắt anh lên xe buýt.
Nụ cười ấy như ánh sáng soi rọi tận đáy lòng anh, xua tan đi sự lạnh lẽo xung quanh, trong mắt anh chỉ còn thấy thiếu niên.
Khi chiếc xe buýt kề sát bên người mà tim đập loạn xạ, lần đầu tiên anh biết đó là tình yêu.
Xa Ôn Thư sững s.ờ nhìn chiếc ô mà Sở Huyền đưa cho anh, anh vẫn có thể nghĩ đến ngày mưa lạnh, thậm chí là ngày không khí ẩm ướt, nhưng trái tim anh đập như thể bị một con nai đâm vào, hơi ấm quanh anh khiến anh cảm thấy những ngày mưa thật lạnh.
Sau khi Tiểu Huyền vào năm thứ ba trung học, anh hiếm khi gặp lại nhau, nghĩ rằng anh sẽ bày tỏ mối quan hệ của mình sau khi c.ậu học tập chăm chỉ và được nhận vào một trường đại học tốt.
Hiện tại tiểu huyền vừa tốt nghiệp trung học, anh có thể lấy hết can đảm để thổ lộ tình yêu của mình.
Nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm với đứa trẻ đó trước đây, anh lại cảm thấy mình có chút hèn nhát.
Anh đang lang thang giữa nhút nhát và tình yêu, muốn tỏ tình nhưng không dám.
Lúc này, điện thoại vang lên một tiếng "ding~", là tin nhắn của một người bạn.
[ Thích thì phải tận lực tranh đấu, nếu đã làm sai chuyện gì, nhất định sẽ đối tốt với người đó nhiều hơn một chút để bù đắp.
]
Xa Ôn Thư khóe miệng cong lên một nụ cười.
......
Chờ Sở Huyền tỉnh lại, đã hơn mười giờ, đầu tóc bù xù ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái, đưa tay vu.ốt tóc, xuống lầu rửa mặt ăn sáng.
Nhan Mộng Sinh đã ngồi ở dưới lầu, c.ậu cảm thấy rất lúng túng khi đi ngang qua Nhan Mộng Sinh, khi c.ậu đi ngang qua Nhan Mộng Sinh, c.ậu liền bước nhanh hơn một chút, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa.
Sau khi Sở Huyền uống sữa xong, c.ậu vừa ngồi xuống bàn ăn phát hiện Nhan Mộng Sinh cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh.
Nhan Mộng Sinh chú ý đến ánh mắt nghi ngờ của Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh bình tĩnh nói: "Anh cũng vừa mới thức dậy."
Tưởng tượng đến cái cảnh tượng kia, c.ậu thức thời không tiếp tục đề tài này.
Uống một hộp sữa vào bữa sáng rồi ăn một chiếc bánh sandwich, khi Sở Huyền đang ngậm chiếc bánh sandwich trong miệng thì thấy rằng Xa Ôn Thư đã gửi cho c.ậu một tin nhắn, khi c.ậu mở điện thoại ra thì thấy đó là Xa Ôn Thư đã hẹn c.ậu ra ngoài một chuyến, nói rằng anh có một cái gì đó quan trọng để nói vớic.ậu.
Thời gian địa điểm đã nhắn rõ.
Sở Huyền nhìn thời gian, còn chưa tắm rửa sạch sẽ, lập tức tăng tốc ăn cơm, uống xong sữa ấm trong cốc.
"Chuyện gì vội vàng như vậy?" Nhan Mộng Sinh hỏi.
Sở Huyền lên lầu trước ném xuống một câu, "Xa Ôn Thư bảo em ra ngoài nói có việc muốn nói với em."
Xa Ôn Thư......!Mấy năm nghe nói về sự thịnh vượng của Xa gia, công ty Xa gia phát triển không ngừng, cùng cái tên Xa Ôn Thư này không thể tách rời.
Xa Ôn Thư không chỉ nghe nói về anh ở Trung Quốc mà còn trong giới kinh doanh nước ngoài, danh tiếng của anh ta gần như ngang ngửa với hắn, họ được nhận xét rằng anh ta là một hậu bối có tài kinh doanh.
Đang suy nghĩ miên man, Sở Huyền mặc một chiếc áo hoodie vàng nhạt, quần bò ống đứng màu nhạt, trang phục có phần trẻ trung khiến Sở Huyền càng giống một học sinh trung học còn chưa mất đi vẻ trẻ con.
"Anh à, anh vất vả lắm mới quay lại có muốn đi gặp Xa Ôn Thư không?" Sở Huyền sửa sang lại một chút góc áo hỏi.
"Không được." Nhan Mộng Sinh thu hồi tầm mắt nhìn Sở Huyền, trả lời.
"Vậy được rồi, em phải xuất phát rồi." Sở Huyền nói, đi đôi giày trắng và rời khỏi Nhan gia.
Nhan Mộng Sinh nhìn bóng dáng Sở Huyền, nhíu đôi mày đẹp.
Không bao lâu, Nhan Ba gọi điện và yêu cầu Nhan Mộng Sinh gặp gỡ trò chuyện với con gái của một công ty trang sức, ý tứ rất rõ ràng, chỉ là để xem hai người có thể sánh đôi với nhau hay không.
Nhan Mộng Sinh không chút do dự từ chối, nhưng đầu dây bên kia nói rằng hắn phải đi, vì ông ấy đã hẹn ước với bố cô ta rồi.
"......"
Đối phương gửi địa điểm, chính là một nơi lãng mạn, "Tuyền hoa hương".
Tuyền hoa hương người rất ít, lại là nơi tiêu thụ đắt đỏ, chỉ có một số nhà giàu có, quyền quý mới đến đây thư giãn, hẹn hò.
Trong tán cây xanh tốt có khóm hoa, trong vườn đầy đủ các loại hoa sao, hoa hồng đủ màu đua nhau nở rộ, thảm cỏ xanh mướt cùng những cây đại thụ cao chót vót hài hòa ôm lấy đóa hoa đua nở, dọc theo mấy con đường những con đường mòn, những cây hoa hai bên được vun xới cẩn thận, cắt tỉa cẩn thận, cành thưa, lá xanh tròn trĩnh, điểm xuyết hoa khiến người ta lưu luyến không nỡ về.
Sở Huyền lần đầu tiên được Xa Ôn Thư mời đến một nơi như vậy.
Nhìn người đàn ông mặc đồ trắng vẫn đang ôm bó hoa trước mặt mình, anh ta cười nhẹ nhàng vô hại, dái tai liền ửng đỏ bắt mắt.
"Tại sao chúng ta gặp nhau ở đây?" Sở Huyền nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào những bông hoa mà Xa Ôn Thư đang cầm, với vẻ mặt hoang mang, "Và tại sao anh lại ôm một bó hoa?"
Xa Ôn Thư cảm thấy trái tim đang đập.
hít một hơi thật sâu, ngước đôi mắt nâu lên nhìn về phía Sở Huyền.
Sau đó, anh mở miệng rất trang trọng và nghiêm túc.
Đôi mắt của Sở Huyền không thể tin được mà trừng lớn.
Cùng lúc đó, Nhan Mộng Sinh cũng đang tìm kiếm vị trí mà đã định vị, trong một mùi hương hoa khổng lồ như vậy, các con đường trong thị trấn hoa được đan xen, tầm nhìn của con đường khác sẽ bị chặn bởi một số cây cao hơn và hoa thành cụm.
Sau khi đi đến một cái cây, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói quá quen thuộc còn có cái tên quen thuộc đó, và hắn nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua những chấm hoa phức tạp.
Người đàn ông áo trắng khẽ đưa bó hoa cho thiếu niên áo vàng trước mặt, hắn chỉ nghe rõ một câu.
"Tiểu Huyền, có thể cùng anh ở bên nhau không?"
Nhan Mộng Sinh hoàn toàn dừng lại, đôi mắt đen như nước đọng nhìn thẳng về phía trước, toàn thân bình tĩnh đến đáng sợ.
Người phụ nữ bên kia đã lâu không thấy bóng dáng của Nhan Mộng Sinh muốn ra ngoài đón hắn, nhưng vừa rẽ qua một góc, cô đã thấy Nhan Mộng Sinh đứng ở phía trước bất động.
Người phụ nữ đi phía sau hắn, nhìn người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, dường như đang nhìn chằm chằm về phía trước, một tay cầm chiếc gai bông hồng đã gãy, tay bị thủng và chảy máu, nhưng hắn không dường như không cảm nhận được, thậm chí còn có ý định tiếp tục dùng lực, bị đâm thủng mấy chỗ, máu đã từ tủy ngón tay chảy xuống cổ tay, thậm chí còn nhỏ xuống đất.
Ánh mắt nguười phụ nữ khẽ biến, đã sớm biết Nhan Mộng Sinhkhi còn trẻ tính tình cáu kỉnh điên cuồng, lúc này rất có cảm giác như những gì mọi người kể.
Trên mặt cô biểu tình có chút co rúm lại cùng sợ hãi, trong lòng vang lên tiếng báo động nguy hiểm, cô thận trọng lùi lại một bước, tiếng giẫm lên cành cây vang lên, âm thanh này dường như thu hút sự chú ý của Nhan Mộng Sinh, người phụ nữ nhìn hắn quay đầu lại đầu lại ánh mắt tối tăm lạnh băng, sợ tới mức lại lui về phía sau vài bước.
Còn nói yêu đương cái gì, cùng loại người này yêu đương hoàn toàn là ngại mệnh không đủ dài mà.
Nhưng vì phép lịch sự, cô cố gắng nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
"Nhan tiên sinh."
Sau khi nghe những lời này, Nhan Mộng Sinh cố gắng kìm nén sự điên cuồng trong lồng n.gực bằng lý trí, và nhìn thẳng vào người phụ nữ với đôi mắt hơi đỏ.
"Thẩm tiểu thư, hôm nay tôi không có tâm trạng đi cùng cô, cô cứ tự mình đi đi."
Nỗi sợ hãi trong lòng người phụ nữ biến mất một chút, cô sợ Nhan Mộng Sinh nói tán gẫu với cô chứ, đừng nói tán gẫu, cô ấy sợ rằng mỗi bước đi đều là đôi chân run rẩy.
"Được được được." Người phụ nữ vội vàng trở về đi,, thỉnh thoảng lại bị trẹo chân, nhưng vẫn là nhanh chóng rời đi.
Nhìn lại, hai người trên đường đã biến mất.
Trái tim của Nhan Mộng Sinh hiện tại nặng nề đáng sợ, cảm giác như vô số con kiến đang gặm nhấm trái tim hắn, những cơn đau đớn tích tụ khiến hắn không th.ở nổi, đủ để khiến hắn mất đi lý trí.
Lần này hắn không thể dối lòng mình được nữa.
- - hắn yêu thiếu niên kia.
- - hắn cũng không còn có thể lừa dối bản thân rằng anh có thể kiềm chế tình yêu này..