Ngày hôm sau lúc Ân Bạc tỉnh dậy như suy tư gì đó, muốn chính hắn đi tìm ra thiếu niên trong trí nhớ, lúc sau mới có thể nhớ lại, lại kết hợp với câu cuối cùng mà người đàn ông nói.
Ân Bạc nhìn về phía cửa nhà, ánh mắt tựa hồ xuyên qua cửa nhìn về nơi nào khác.
......
Bên ngoài thời tiết nóng bức, Sở Huyền lười biếng nằm trên sô pha xem TV, ở nhà cũng chỉ có một mình cậu.
Cầm tăm đâm một quả dâu tây đưa lên miệng, nước ngọt tan trong miệng, điện thoại trên tay vang lên, Sở Huyền bằng mọi cách quay đi chỗ khác, cầm điện thoại lên xem.
- đến đây một chút
Đó là một tin nhắn WeChat từ Ân Bạc.
Sở Huyền chớp chớp mắt, suy nghĩ trong giây lát, chẳng lẽ bên kia đang tìm cậu có gì sao?
- Được, anh mở cửa đi.
Cậu đáp, cầm chìa khóa nhà bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa bên kia để lại cho mình, mở cửa đi vào, nhìn thoáng qua bên trong, người đàn ông không có ở trong phòng khách.
Có âm thanh từ trong bếp truyền đến, Sở Huyền nhìn sang, người đàn ông dáng người cao gầy, đang hơi cúi đầu sắp xếp hoa quả trên đĩa, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, hắn dường như đang phát ra một ánh sáng yếu ớt.
Hắn biết là Sở Huyền tới, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Tới đây." Nói xong, bưng hai đĩa trái cây đi tới, vững vàng bước đi.
Ánh mắt Sở Huyền rơi vào hai đĩa trái cây trong tay, một đĩa đựng đầy anh đào và dâu tây, đĩa còn lại bày xoài và vải thiều.
Một bộ phim khoa học viễn tưởng đang chiếu trên TV, nhưng sau khi Ân Bạc tắt TV, dùng một máy nghe nhạc mở nhạc ở mức độ nhỏ.
Sở Huyền ăn đĩa dâu tây và anh đào, sau khi nghe tiếng nhạc liền đặt dâu tây trở lại đĩa, cậu vẫn còn kinh ngạc, thậm chí còn nói nhanh hơn, nói: "Tôi siêu thích nghe đầu âm thuần nhạc này, anh cũng thích sao?"
"Thường xuyên mở cho một người nghe, tôi cũng liền thích." Ân Bạc đáp, trên thực tế, hắn có một ý nghĩa sâu sắc trong sự thật, hắn thấy Sở Huyền chỉ chạm vào đĩa dâu tây, không chạm vào bất kỳ trái cây nào trên đĩa khác, vì vậy hắn nói: "Cậu không thích xoài và vải?"
Sở Huyền gật đầu, cảm thấy loại vấn đề này cũng không cần trốn tránh, liền thành thật trả lời: "Nói một cách tương đối thì, tôi không thích ăn lắm."
"Như vậy à......" Ân Bạc khóe miệng hơi cong lên, "Tôi còn có một người bạn không thích ăn những loại trái cây này, mà chỉ thích ăn dâu tây."
Đôi môi Sở Huyền bởi vì dính nước dâu tây mà ẩm ướt, mát lạnh, môi đã đỏ mọng như thoa son, nhìn rất dễ hôn.
"Vậy tôi cùng bạn anh tương đối giống nhau rồi, chúng ta tương đối có duyên phận." Sở Huyền nhìn Ân Bạc, trong miệng còn đang cắn một cái dâu tây, cười đối với hắn nói: "Có cơ hội, tôi muốn gặp bạn của anh."
"Chúng ta cũng rất có duyên." Ân Bạc thản nhiên nói, trong mắt mang theo ý cười.
Sở Huyền ngẩn ra một chút, chỉ cảm thấy hắn nói đùa, cười nói: "Chúng ta đều là hàng xóm, nhất định có duyên phận."
Vẻ mặt Ân Bạc hờ hững nhìn người thanh niên trước mặt, sở dĩ hắn đặt hai đĩa trái cây chứ không phải đặt trái cây cùng nhau, là vì hắn muốn đoán và xác minh suy nghĩ trong lòng mình.
Hàng mi mỏng của Ân Bạc khẽ run lên, trong đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập một chút ôn nhu.
Sở Huyền cùng Ân Bạc ánh mắt chạm nhau, nhìn vào trong mắt đối phương, không biết vì sao, lại cảm thấy bên trong mềm mại là giả, mà là điên cuồng đ.è nén khao khát cùng mơ hồ không rõ ẩn sâu bên trong.
Cái nhìn này có chút đáng sợ, Sở Huyền theo bản năng ngả người ra sau, chiếc chìa khóa trong túi rơi ra khỏi túi, rơi vào khe hở của ghế sô pha.
"Tôi cảm thấy anh còn cần nghỉ ngơi thật tốt, cho nên tôi không quấy rầy anh nữa." Sở Huyền theo bản năng lau chìa khóa trong túi, chuẩn bị chạy đi.
Kết quả s,ờ s,ờ......!S,ờ nữa s,ờ......
Thảo*, chìa khóa đâu!
*Đọc lái của thao, thao nghĩa là đu thêm dấu nặng.
Sở Huyền ngay lập tức cúi đầu vỗ vào túi quần của mình, nó trống rỗng đến mức còn sạch hơn cả khuôn mặt của cậu, không có gì trong đó cả, cậu vội vàng nhìn vào chiếc ghế sofa, nhưng vẫn không có gì cả, cậu nhớ rằng mình thực sự đã lấy chìa khóa, túi cũng không bị lủng......
Ân Bạc nói: "Làm sao vậy?"
"Chìa khóa của tôi...!mất rồi." Sở Huyền cau mày, "Nhưng không sao, tôi sẽ hỏi người nhà mã khóa cửa."
Ân Bạc nhướng mày.
Ngay khi Sở Huyền lấy điện thoại di động ra, cậu thấy nguồn điện chỉ còn chưa đến 3% và nó sắp tắt, cậu gõ nhanh, nhưng điện thoại đã tắt trước khi cậu kịp gõ xong.
Cậu mải xem TV đến nỗi không để ý rằng điện thoại của mình đã hết pin.
Ân Bạc thanh âm tản mạn dễ nghe: "Không có việc gì, ở lại thêm một chút, trở về liền nhàm chán lắm."
Cũng chỉ có thể như vậy.
Sở Huyền gật đầu, từ trên sô pha đứng lên, bước lên thảm lông mềm mại, đi đến vòi nước trong nhà bếp và lấy một ít nước để uống.
Ngay khi Sở Huyền chuyển vị trí và đứng dậy, Ân Bạc tì.nh cờ nhìn thấy một tia sáng lọt vào khe hở của ghế sô pha, nhìn chăm chú, đó không phải là chiếc chìa khóa trong miệng Sở Huyền sao?
Sở Huyền đang uống nước, thấy nước trong cốc sắp uống cạn, Ân Bạc lập tức đổi chỗ ngồi, ngồi vào chỗ Sở Huyền vừa rồi, đem chìa khóa đ.è ở dưới.
"Sao đột nhiên lại ngồi với tôi?" Sở Huyền uống nước xong, quay lại thì thấy Ân Bạc đã chiếm chỗ của mình.
Ân Bạc cười một chút, "Cảm giác chỗ này mát mẻ."
"Anh chắc chứ?" Sở Huyền ngồi cách máy điều hòa xa nhất, vì cậu chỉ muốn ở lại một chút thôi, nhưng cậu không ngờ rằng cậu không thể rời đi trong chốc lát, Sở Huyền đẩy bả vai Ân Bạc một chút, nói: "Anh vẫn là đi qua bên kia của anh đi, nóng lắm."
Thấy đối phương không nhúc nhích, cậu lại đẩy mấy lần, Ân Bạc vẫn như cũ không hề lay chuyển, lần cuối cùng giống như một pho tượng điêu khắc.
Sở Huyền: "......"
Cậu cụp mắt xuống và kinh ngạc nhìn Ân Bạc, hòa thượng quá cao s,ờ không tới đầu (không hiểu được tì.nh huống), cuối cùng chỉ có thể nhìn cuối cùng chỉ có thể nhìn Ân Bạc bằng con mắt nhìn một kẻ ngốc, bất lực ngồi gần máy điều hòa hơn.
"Vừa lúc nhàm chán thôi, tìm một bộ phim chúng ta cùng xem đi." Ân Bạc lặng lẽ di chuyển vị trí, càng giấu chặt hơn khoảng trống trên ghế sô pha.
Sở Huyền cầm điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên và bắt đầu tìm phim.
Thừa dịp sơ hở này, Ân Bạc lén lén lút lút thò tay móc ra chiếc chìa khóa từ trong khe hở bỏ vào túi, cả buổi mặt không đỏ tim cũng không thót.
Hắn vẫn cần ở lại nhiều với Sở Huyền để quan sát nhau nhiều hơn, dù sao hắn cũng không thể xác định chắc chắn chỉ thông qua một chuyện, hắn chỉ có một cơ hội thôi.
Người đàn trong mộng không để cho hắn lộ ra thân phận, mà là để hắn từng chút một thăm dò.
Phim chiếu được ba phút, Sở Huyền gọi người đàn ông đang ngẩn người nhìn mình: "Xem tôi làm gì, phim chiếu rồi."
Ân Bạc ngồi xuống bên cạnh Sở Huyền, hai người gần nhau đến mức chỉ cần lắc người là có thể chạm vào vai nhau.
Bộ phim còn chưa đi được nửa đường, điện đột nhiên cúp, điều hòa không chạy, trong phòng nhiệt độ từ từ tăng lên.
Lúc đầu còn có thể chịu đựng, nhưng rất nhanh chóp mũi Sở Huyền đã đổ mồ hôi, trên trán chảy ra một ít nước, cậu liếc nhìn Ân Bạc bên cạnh, tựa hồ không cảm thấy nóng, một chút mồ hôi cũng không có, biểu hiện của hắn cũng gần như không thay đổi.
"Anh không nóng sao?" Sở Huyền vươn tay lau mũi.
Ân Bạc: "Chịu được."
Hơn nửa giờ sau, Sở Huyền mặt nóng bừng, "Gọi điện thoại ước chừng mười phút sau mới gọi được, nhưng mà tôi chịu không nổi nữa, tôi đi tắm ở nhà anh đây."
"Đi đi, coi đây là nhà của mình đi." Ân Bạc hơi hơi nâng cằm, đáp.
Sở Huyền không nghĩ nhiều, đi vào phòng tắm.
Ân Bạc khẽ nheo đôi mắt đen láy, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, hắn nhớ đến cậu nhóc mỗi khi tắm xong đều uống một cốc nước, không sấy tóc nằm trên sô pha, ăn đồ ăn ngon lành cây kẹo m.út vuốt video điện thoại di động.
Không biết hàng xóm của hắn có giống như vậy không, trong mắt Ân Bạc tràn đầy thâm ý, hắn lấy ra một cây kẹo m.út vị dâu đặt lên bàn.
Sở Huyền đi tắm bên trong, nhiệt độ nước mát mẻ, cậu tắm lâu hơn một lúc sau khi lau khô người, sau khi cậu đi ra lau khô người thì điện thoại đã reo, điều hòa thổi gió mát, hơi nóng ban nãy đã không còn nữa.
Cậu lau khô tóc, đi vào phòng khách uống hai cốc nước, sau đó uể oải dựa vào trên ghế sô pha, Sở Huyền cầm điện thoại di động trên bàn lên, mắt nhìn thấy bên cạnh điện thoại di động một cây kẹo que.
Ân Bạc nhìn thấu biểu cảm nhỏ của cậu, xé lớp vỏ kẹo của cây kẹo que trên bàn đưa cho Sở Huyền, "Tôi đau răng, kẹo que tôi không ăn nhiều, cậu ăn đi."
Sau khi cảm ơn, Sở Huyền nhận lấy cây kẹo m.út, ngậm kẹo vào miệng một cách tự nhiên, nằm xuống ghế sô pha ngậm điện thoại di động trong miệng, chân phải gác lên chân trái, động tác liền một mạch lưu loát.
Nhìn thoáng qua có thể biết đây là thói quen được hình thành qua nhiều năm.
Sở Huyền vừa định mở điện thoại, đột nhiên nhớ tới điện thoại đã tắt, liền đem điện thoại đặt ở trên đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm tr.ần nhà.
"Cậu tắm rửa xong thích ăn kẹo que sao?" Ân Bạc làm bộ lơ đãng hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng tự nhiên.
Sở Huyền suy nghĩ một lát, hình như phần lớn thời gian cậu đều thích nằm trên giường sau khi tắm xong, ăn kẹo và xem điện thoại di động, "Bởi vì trạng thái như vậy sẽ khiến tôi rất thoải mái, tôi chính là một con cá mặn mà*."
*Nghĩa là lười biếng không thích làm gì cả.
"Cậu không thích ăn rau cần."
Ân Bạc hông quen đặt câu hỏi, nhưng hỏi cậu rất chắc chắn.
Sở Huyền sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, "Làm sao anh biết?"
"Cậu thích bánh ngọt."
"Cậu sợ độ cao."
"Ghét nhất uống uống sữa vị lúa mì, thích nhất ăn lẩu."
"Thời điểm nói dối luôn thích mím môi một chút."
"Lớn như vậy rồi không thể buộc dây giày, vì vậy hiếm khi mua giày có dây buộc."
Người đàn ông liệt kê từng thói quen nhỏ trong cuộc sống của Sở Huyền, sau khi nghe những điều này, đôi mắt của Sở Huyền từ từ mở to và tim đập nhanh.
Đúng hết.
Sở Huyền lại nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ân Bạc, cảm thấy nụ cười của hắn lúc này có chút nham hiểm.
Cậu không thể hiểu làm thế nào hắn biết nhiều về bản thân mình như vậy, và cậu dám cam đoan rằng cậu không biết Ân Bạc đủ rõ.
Một sự kiện đang được kể trên kênh truyền hình pháp luật, người dẫn chương trình cũng đã kể đến hồi kết.
[Câu chuyện về sự riêng tư bị rò rỉ trong câu chuyện này, câu chuyện quá tin tưởng vào người quen cuối cùng dẫn đến một bi kịch cho chúng ta biết: Mọi người phải chú ý đến sự riêng tư và an toàn.
Một khi bạn nhận thấy rằng sự riêng tư của mình bị người khác nhìn trộm, hãy nhớ gọi cảnh sát...]
Lời nói của người dẫn chương trình nữ đã thành công chuyển hướng khỏi suy nghĩ ban đầu của Sở Huyền, trực tiếp nghĩ rằng Ân Bạc là một kẻ theo dõi hoặc một kẻ cuồng tín nào đó chuyên rình mò quyền riêng tư của người khác.
Nghĩ vậy, lông mi Sở Huyền thật dài khẽ run, trong mắt ánh sáng từ kinh ngạc chuyển thành hoảng sợ, trong nháy mắt ngồi thẳng người, chậm rãi chạm vào điện thoại di động, chuẩn bị cách căn phòng này 100 thước chạy ra ngoài, Ân Bạc thực sự làm cậu cảm thấy sợ hãi.
Tất cả những khuôn mặt trống rỗng và mơ hồ trong đầu Ân Bạc đều tan biến như mây đen, lộ ra vẻ rõ ràng ban đầu, khuôn mặt của người thanh niên và Sở Huyền trước mặt hắn chồng lên nhau từng cái một.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra tất cả.
"Tiểu Huyền, tiểu Huyền......" Giọng nói của Ân Bạc dường như chứa đầy sự ám ảnh bệnh ho.ạn, gọi Sở Huyền đang hơi mở to mắt trước mặt..
Cùng lúc đó, Ân Bạc từ trên ghế sa lông đứng lên, hai mắt đỏ hoe, muốn ôm lấy Sở Huyền, nhưng Sở Huyền sắc mặt đại biến, len lén lùi về sau như thể tóc nổ tung, toàn thân căng thẳng.
chiếc chìa khóa trong túi ai đó rơi ra rơi xuống tấm chăn dưới đất, chiếc chìa khóa màu bạc nổi bật trên tấm chăn đen.
Suy đoán trong lòng tôi đột nhiên như trở thành sự thật.
Sở Huyền: "....................."
Nhan Mộng Sinh nhìn chùm chìa khóa trên mặt đất, và im lặng một cách đáng ngờ..