Hoang Tinh, thành chủ.
Bức tường thành được làm bằng hợp kim máy móc mọc lên từ mặt đất trong vùng đất hoang dã, tấm chắn đèn phòng thủ màu xanh nhạt đã lốm đốm vì đã trải qua quá nhiều cuộc chiến tranh.
Giữa các ngôi nhà thấp tầng và những con hẻm chật hẹp, ngoằn ngoèo, đủ chủng tộc trộn lẫn vào nhau, tò mò ngó ra đường chính.
“Gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Trong thành có rất nhiều binh lính Dị tộc, hôm nay lại thi hành luật giới nghiêm suốt cả buổi sáng … Không phải là Tinh tế Đế quốc muốn gây chiến với Dị tộc nữa chứ.
Còn muốn khai chiến ở chỗ này?!"
Ngoại trừ nhân loại, các chủng tộc khác đều gọi chung là Dị tộc.
Cuộc chiến giữa Tinh tế Đế quốc và Dị tộc cũng đã diễn ra hơn mười năm.
Mà Hoang Tinh này, do thiếu thốn tài nguyên, còn bị kẹp giữa các tinh cầu do Đế quốc và Dị tộc thống trị, vì vậy biến thành vô chủ.
Người đến đây không phải người nghèo thì cũng là mấy kẻ trốn chạy lưng mang trọng án.
Tam giáo cửu luồng trộn lẫn với nhau, tuy cùng sinh tồn dưới áp lực, các chủng tộc lại hòa hợp đến kinh ngạc, cũng không có chuyện ngươi chết ta sống giữa Đế quốc và Dị tộc.
“Tinh cầu chúng ta một năm chẳng đào ra bao nhiêu tài nguyên, Đế quốc và Dị tộc đầu óc ngấm nước hay sao còn muốn chọn nơi này đánh.”
Một nam nhân gầy ốm thì thầm.
“Ta nghe họ hàng thân thích ở Đế quốc nói, Đế quốc muốn cùng Dị tộc đàm phán hòa bình.
Nơi hòa đàm liền ấn định chỗ này.
Thượng tướng Sở Hồi Chu cùng bên Dị tộc đều sẽ tới.”
Không khí chợt im lặng một hút, nhưng không phải vì những gì nam nhân đó nói mà do một phi thuyền xuất hiện trên con phố vắng vẻ.
Chỉ một chiếc phi thuyền như vậy cũng đủ cho bọn họ mua cả một tinh cầu.
Trên thân phi thuyền vẽ một con quỷ mặt xanh có răng nanh, sống động như thật trong khói bụi bay.
“...là Thủ lĩnh Dị tộc tới sao?”
“ Nghe nói Thủ lĩnh Dị tộc là một ác ma Omega có tuyến thể tàn tật, một Omega khuyết tật như vậy sao có thể trở thành Thủ lĩnh?”
“Tuyến thể tàn tật thì làm sao! Pheromone của anh ta là cấp cao nhất đó – cấp S.”
“Là Omega thì làm sao? Nghe đồn Thủ lĩnh Dị tộc lớn lên anh vĩ hùng tráng, mặt đầy dữ tợn, thậm chí còn hơn cả Alpha...”
---
Tại phi thuyền, Mộc Liên Khê mở mắt, đầu đau như búa đổ.
Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, nhưng âm thanh bên tai lại rất rõ ràng.
“Điện hạ, chúng ta đã tới chủ thành Hoang Tinh, toàn bộ trận địa mai phục đều đã sắp xếp xong.
Nghe nói, Sở Hồi Chu đã vào phòng Hội nghị, đảm bảo lần này khiến hắn có đi mà không có về.”
Thanh niên mới vừa tỉnh, đèn trong khoang tàu được điều chỉnh rất mờ.
Ánh sáng mờ ảo vẽ ra làn da tái nhợt và khuôn mặt tuấn tú của anh.
Mái tóc ngắn hồng nhạt xõa tung mềm mại, đuôi tóc lộ ra một đôi sừng ác ma.
Mái tóc rối bù che đi đôi mắt màu đỏ sậm, đôi mắt nhu hòa, mang chút vẻ lười biếng còn chưa tỉnh táo.
Dáng người cao ráo, bộ quân phục màu đen ôm trọn lấy vòng eo thon gọn.
Nếu thanh niên này xuất hiện tại buổi đấu giá Dị tộc của Đế quốc, nhất định có thể được ra giá cao ngất trời.
Mộc Liên Khê bình tĩnh lại chốc lát, rõ ràng mình đang đọc tiểu thuyết cùng bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi, chỉ một giây sau liền mất ý thức, như thế nào lại đột nhiên ở trong cái hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ rồi...
Anh quay đầu nhìn người vừa nói chuyện.
Thoạt nhìn, người này móng vuốt sắc nhọn phủ đầy lông màu xám bạc, giống hệt người sói trong truyền thuyết phương Tây.
Khóe mắt chợt liếc thấy bộ dạng chính mình trong chiếc gương nhỏ cách đó không xa.
Gương mặt cùng bộ dáng vẫn như cũ, nhưng bản thân lại có thêm cặp sừng, màu tóc màu mắt cũng thay đổi, còn mặc quân trang.
Mộc Liên Khê: “...”
Người sói bên cạnh tựa hồ không phát hiện anh có gì khác thường, chăm chú hỏi.
“Ngài định đích thân giám sát trận chiến sao? Sở Hồi Chu quả thực là đối thủ khó nhằn, nhưng hắn có mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi vòng vây hàng trăm quân tinh nhuệ của chúng ta.”
“Đế quốc mặt ngoài nói muốn cùng chúng ta hòa đàm, lại chẳng có chút thành ý, mấy hôm trước còn ở biên giới quấy rối chúng ta, đến lúc cho họ một bài học rồi.”
Chủ thành Hoang Tinh, Tinh tế Đế quốc, Sở Hồi Chu...
Đây không phải cuốn tiểu thuyết mấy hôm nay anh cùng bọn trẻ đọc tên “Tinh Tế Vinh Quang” đó sao?