Tiểu quỷ lăn lộn trong chiếc tổ làm bằng chăn nhung, chóp đuôi vô thức buông thõng trên mép tổ, vẫy qua vẫy lại.
Bây giờ anh có hơi buồn ngủ.
Tinh thần từ trạng thái căng thẳng cao độ chuyển sang trạng thái thư thái đột ngột, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.
Đôi mắt đỏ sậm của tiểu quỷ chớp càng lúc càng chậm, đồng tử cảnh giác dần dần từ hình bầu dục mảnh mai biến thành hình tròn, cuối cùng nhắm mắt lại, sừng hơi rũ xuống.
Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu anh là Sở Hồi Chu tuy bề ngoài không phải là người tốt nhưng cũng không phải là người xấu.
Trong giấc ngủ này, Mộc Liên Khê mơ về những chuyện xảy ra lúc nhỏ trước khi xuyên qua.
Anh bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi vì mắc bệnh tim bẩm sinh.
Bệnh tật đeo bám nên khi còn nhỏ anh gầy hơn so với các bạn cùng lứa, tính tình cũng không hòa đồng.
Viện trưởng là một lão già hiền từ, thường xuyên cho anh một ít trái cây và đồ ăn nhẹ.
Khi những đứa trẻ khác không thèm chơi với anh, ông sẽ mang sách đến đọc cùng anh.
Anh thích ăn khoai lang nướng nên ông đã mua một bao lớn củ khoai, làm một chiếc bếp đất nung để nướng cho anh ăn!
Tiểu quỷ kêu một tiếng, há miệng cắn miếng khoai lang nướng trước mặt.
Lại cắn ra một miệng toàn lông, lúc này mới mơ màng tỉnh dậy.
Trước mặt không có khoai lang nướng, càng không thể gặp được lão viện trưởng.
Nhưng anh đói bụng, thật sự rất đói.
Trên phi thuyền có một căn bếp, anh nhớ rằng nó nằm bên cạnh khoang nghỉ ngơi.
Tiểu quỷ ngọ nguậy trong chăn nhung đứng dậy.
Đi tới mép cửa khoang, mới nhận ra rằng cửa khoang quá cao so với một đứa nhóc lớn bằng con mèo.
Mộc Liên Khê lùi lại mấy bước, lấy đà chạy nhanh – theo lý thuyết, ác ma có thể nhảy cao gấp ba bốn lần chiều cao bản thân.
Tiểu quỷ nhảy lên khỏi mặt đất duỗi móng vuốt về phía tay nắm cửa, anh cố vươn đầu móng vuốt về phía tay nắm cách mình một khoảng cách rất xa, nhưng cứ thế rơi xuống tại chỗ, “bụp” một cái lăn quay trên mặt đất!
Mộc Liên Khê: "! "
Anh lại lùi xa hơn một chút.
Lần này anh thử mở cánh dơi trên lưng, tuy bay không tới nhưng vỗ vài lần có thể gia tăng chút lực nâng anh lên.
Chạy lấy đà, vỗ cánh, đặt vuốt lên tay nắm và! giữ thăng bằng!
Toàn thân tiểu quỷ treo trên nắm cửa, dùng sức nhấn xuống tay nắm!
Nó lại không hề di chuyển chút nào.
Thân hình này cũng quá nhẹ rồi đi.
Nhảy cao lên và nhấn xuống một lần nữa, tay nắm xoay một chút, nhưng nó nhanh chóng tự động trở về vị trí ban đầu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Hồi Chu lỡ quên mất anh trong buồng lái, thì anh! đường đường là thủ lĩnh dị tộc, một ác ma sỡ hữu pheromone cấp S, lại ch.
ết vì đói.