Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con


Mộc Liên Khê nằm trên tay nắm cửa khoang, không từ bỏ ý định cố gắng nhảy thêm vài lần, cả người tiểu ác ma từ sừng đến đuôi đều dồn sức, cuối cùng lực bất tòng tâm.

Tâm trạng vô cùng ảm đạm nhảy khỏi tay nắm.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh chọn cách nằm liệt xuống sàn như cái bánh quy, sau đó lấy hết bình sinh thông qua kẹt cửa hét lên.

"Oa!!!"
Âm thanh yếu ớt nhanh chóng phân tán trong hành lang.

Cho dù là một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ thì buồng lái cũng cách phòng nghỉ khá xa, tựa vào đây mà hét to để thu hút Sở Hồi Chu cũng có vẻ không thực tế.

Tiểu quỷ lại trầm ngâm đứng dậy, nhìn quanh buồng lái một vòng.

Anh không thể động vào bảng điều khiển, nhưng còn có vài cốc nước, sách, cùng mấy thứ linh tinh mà dị tộc để lại bên cạnh bàn.

Tiểu Quỷ trèo lên bàn, vung đuôi một cái cốc nước giữ nhiệt bằng kim loại rơi xuống đất kêu leng keng.

Âm thanh này quả nhiên to hơn nhiều.


Thấy có hiệu quả, tiểu quỷ đá đổ hai ba chiếc cốc còn lại trên bàn xuống đất, hướng cửa khoang tung loạn xạ.

Chân trái đá một cái, chân phải đá một cái, cái đuôi hất một cái!
Mấy cái cốc tội nghiệp chơi một bản giao hưởng lộn xộn trên cửa khoang bằng hợp kim.

“Bíp".

Cửa khoang từ bên ngoài mở ra.

Mộc Liên Khê dùng cái đuôi đánh văng một chiếc cốc về phía cửa khoang.

Hai mắt tiểu ác ma trừng lớn, trơ mắt nhìn chiếc cốc vẽ một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung và ngay ngắn đáp xuống trán Sở Hồi Chu.

Anh hình như vừa mới ngủ dậy, đôi mắt xanh lam mang vẻ mệt mỏi, lười biếng xem xét ánh sáng kim loại lạnh lẽo xung quanh.

Nhưng khoảnh khắc cốc nước sắp đập trúng, đối phương giơ tay dễ dàng chộp lấy cốc nước, thậm chí còn không thèm gỡ bỏ sự lười biếng trên lông mày.

Cốc nước bị anh quăng trở lại.

"Ngươi làm ầm ĩ như vậy, có chuyện gì?"
Sở Hồi Chu đầu tiên đi tới bảng điều khiển kiểm tra, xác nhận mọi thứ đều bình thường mới quay đầu nhìn lại tiểu ác ma.

“Chăn nhung ngủ không thoải mái à?”
"Oa!"
Đương nhiên không phải, ta cả ngày nay rồi chưa bỏ thứ gì vào miệng, đói muốn ch.

ết rồi.

"Ta nghe không hiểu tiếng ếch.

"
Mộc Liên Khê: "! "

Anh nghĩ nghĩ một lúc, nhìn xuống bụng mình rồi lặng lẽ duỗi móng ra xoa xoa.

"Ngươi đau bụng? Khoang nghỉ có hộp thuốc.

Ngươi tự mình tìm thuốc đi.

"
Bất đồng ngôn ngữ quả nhiên khó lòng giao lưu.

Mộc Liên Khê trong lòng thở dài, nhảy lên nắm lấy ống tay áo Sở Hồi Chu, hắn ta hơi nhướng mày, nhưng vẫn thuận theo động tác của anh ngồi xổm xuống.

Anh thuận lợi dùng móng vuốt túm lấy tay Sở Hồi Chu, lấy nó đặt lên bụng anh.

Nếu bây giờ anh ở trong hình dạng con người, làm cái hành động này có chút ngại.

Nhưng bây giờ anh là một tiểu ác ma lông xù, chỉ cần anh không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là Sở Hồi Chu.

Ngươi nhìn bụng ta đi, có phải thiếu đồ ăn lắm không, đói đến độ trước sau sắp dính bẹp với nhau luôn rồi.

Ngươi nói xem ta có ý gì?
Sở Hồi Chu không khỏi xấu hổ.

Khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia hứng thú, hắn nhoẻn miệng cười, không chút khách khí xoa xoa bụng tiểu ác ma, xoa tới nỗi lông tơ mượt mà cuộn thành một nhúm.


Mộc Liên Khê ngơ ngác, sau đó bị Sở Hồi Chu ôm bụng bế lên.

Đối phương hơi hạ mi xuống, liếc nhìn.

“Xem ra ngươi đúng là con trai! Tiểu tử ngươi học cái thói thích làm nũng này ở đâu?”
Đôi mắt quả hạnh tròn xoe của tiểu quỷ mở càng to hơn, con ngươi màu hồng ngọc tỏa sáng rực rỡ, mờ mịt mấy giây rồi tía ra bực tức.

"Oaaa!"
Ngươi nói ai làm nũng?!
Mộc Liên Khê giãy giụa trốn thoát khỏi tay Sở Hồi Chu.

"Oaaaaa!!!"
Ngươi có thiệt là thượng tướng không hả?!
Có thượng tướng nào như ngươi không hả? !
Mặc dù quỷ con có lông xù xù và không mặc quần áo, nhưng ngươi cũng không thể! chỗ nào cũng xoạt ra coi như vậy!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận