Phi thuyền này ban đầu là tài sản độc quyền của anh đấy.
Những dị tộc vô cùng kính yêu Mộc Liên Khê đương nhiên trang bị những cơ sở vật chất tốt nhất.
Nhà bếp có đầy đủ các loại dụng cụ nhà bếp, khi cửa tủ lạnh mở ra sẽ thấy một dãy thịt tươi, hải sản, rau, trái cây và vài chai sữa có hương vị trái cây.
Mộc Liên Khê âm thầm liệt kê thực đơn trong đầu.
Cánh gà kho, rau xào, đầu cá xắt ớt!
Một chai sữa trái cây được nhét vào móng tay, là vị dừa.
“Uống cái này trước lót dạ, ta đi nấu ăn.
”
Mộc Liên Khê dùng móng chọt chọt mở nắp chai, ôm bình sữa dừa vào trong ngực uống một ngụm, lạnh lạnh, ngọt ngọt.
Đôi mắt hình quả hạnh xinh đẹp của tiểu quỷ hài lòng nheo lại, hai chiếc răng nanh sắc bén nhẹ nhàng cọ vào chai, phát ra một tiếng “cạch cạch” nho nhỏ.
“Tự mình qua kia bàn ngồi uống đi, đừng chiếm chỗ trong ngực ta nữa.
”
Sở Hồi Chu đặt anh xuống đất.
Mộc Liên Khê ôm sữa dừa bước đi loạng choạng - thân hình anh quá nhỏ, một chai sữa dừa cũng cao gần bằng một nửa thân hình anh rồi.
Hơn nữa, chai sữa dừa được làm bằng thủy tinh, móng vuốt của quỷ không tiện bằng ngón tay của con người.
Anh sớm phát hiện ra nó có nguy cơ tuột khỏi tay và bị vỡ.
Tiểu quỷ giống như đang say sữa, cẩn thận cầm chai sữa dừa lắc lư, chiếc đuôi sau lung cũng theo nhịp trái phải trái phải, cố gắng giữ thăng bằng.
Vừa bước đi vừa quay đầu nhìn Sở Hồi Chu.
Hắn lấy ra một ít rau và thịt bò trong tủ lạnh rồi đặt lên thớt.
Như nhận ra ánh mắt của anh hướng về mình, hắn đột nhiên quay mặt lại nhìn.
Nhìn thấy bộ dáng lắc lư của anh, đôi môi mỏng hơi cong lên, mỉm cười buông xuống nguyên liệu trong tay.
“Tối nay chúng ta sẽ canh thịt bò rau xanh! nhưng nếu ngươi bước thêm hai bước, chai sữa này sẽ bị quăng bể.
”
Móng vuốt của Mộc Liên Khê đau nhức, đành ngồi xuống tại chỗ, định nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục ôm chai sữa dừa lên bàn ăn.
Một lát sau, một cỗ lực lượng quen thuộc nâng anh lên khỏi mặt đất, giây tiếp theo anh đã bị đặt ngay ngắn lên bàn.
Sở Hồi Chu một tay cầm chai sữa đưa lên miệng tiểu quỷ, tay kia nhéo nhéo gáy anh.
“Uống nhanh đi, lần đầu tiên ta nhìn thấy một tiểu ác ma ngu ngốc như vậy.
”
Mộc Liên Khê vừa nhìn đối phương vừa uống sữa, động tác vụng về, không hiểu sao cảm thấy hắn đang cho một đứa trẻ ba tuổi ăn.
Mặc dù anh hiện trong thân xác một tiểu ác ma, Mộc Liên Khê thực tế cũng đã trưởng thành và học đại học.
Được người ta móm sữa cho uống như này, anh bắt đầu xấu hổ lấy móng vuốt cạo cạo xuống bàn.
Anh quay mặt sang bên khác, tránh đi miệng chai.
Đỉnh sừng quỷ trên đầu bắt đầu chuyển từ màu đỏ tươi sang màu hồng nhạt nhạt.
Sở Hồi Chu đưa bàn tay đang nhéo gáy anh chuyển tới sừng, nhẹ nhàng búng một cái.
"Đúng là ngốc quá đi! không phải đói bụng sao? Tại sao không uống tiếp?"
Mộc Liên Khê vẫn dè dặt một lúc, nhưng đối phương lại cực kỳ kiên nhẫn, cứ bưng chai chờ đợi, rối rắm một lúc, cuối cùng giữa mất mặt và ch.
ết đói, vẫn là không thể đói ch.
ết, cái miệng nhỏ cúi đầu uống một ngụm.
Dù sao chỉ cần không biến lại thành người lúc này, Sở Hồi Chu cũng sẽ không biết anh chính là tiểu ác ma.
Chai sữa dừa trong phút chốc đã cạn sạch.
Mộc Liên Khê cảm thấy dạ dày gần như sắp no, nhưng kỳ lạ thay, cơn đói trong cơ thể không hề biến mất mà càng ngày càng tăng lên.
"Vẫn còn đói à?"
Tiểu quỷ do dự lắc đầu, nhưng rất nhanh liền gật đầu.
"Còn đói? Không được uống thêm sữa nữa.
Ngồi ở đây đợi.
Bữa tối sẽ nấu xong ngay.
"
Mộc Liên Khê nhìn Sở Hồi Chu xoay người.
Không biết có phải vì cảm giác đói khát kỳ lạ trong cơ thể hay không, mà hình như anh đang có chút ảo giác, từ phía sau gáy được cổ áo quân đội che phủ, anh ngửi thấy một mùi thoang thoảng, mùi pheromone Alpha mơ hồ tỏa ra.
Ở thành chủ Hoang Tinh mùi vị tràn ngập như khói thuốc súng bùng cháy dữ dội, nhưng vào lúc này nó giống mùi than củi từ lò nướng hơn.
Tiểu quỷ len lén nuốt nước miếng.
Mùi thơm quá!
-----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Liên Khê: Sao giống mấy thằng lưu manh quá dậy! (nói to)