Đôi mắt đỏ sậm của tiểu ác ma chăm chăm nhìn thẳng gáy nam nhân.
Ánh sáng lập lòe bên trong hợp thành vô số ngôi sao nhỏ.
Anh nhịn không được tiến về phía mùi hương tỏa ra, ngay khi chuẩn bị nhảy khỏi bàn ăn, trong một giây anh níu giữ được chút tỉnh táo trước phản ứng bản năng khắc sâu trong DNA.
Không thể tin bản thân có phản ứng với pheromone của Sở Hồi Chu? Theo nguyên tác, tuyến thể tàn tật không có khả năng ngửi thấy mùi pheromone của người khác.
Tuy nhiên, ngẫm lại tại chủ thành Hoang Tinh, pheromone của đối phương trực tiếp ảnh hưởng đến anh, khiến anh phát tình, rồi biến thành một tiểu quỷ.
Hiện tại cơ thể dâng lên cơn đói khát đến kỳ lạ, lại chỉ có pheromone của Sở Hồi Chu mới áp chế một chút...
Lưng Sở Hồi Chu vẫn quay về phía anh, dầu thực vật đã được cho vào nồi, thịt bò được xào trong dầu nóng phát ra âm thanh “xèo xèo” dễ nghe, mùi thịt thơm lừng tràn ngập căn bếp.
Nhưng mùi thơm nồng nặc của thịt bò cũng không che lấp được mùi vị pheromone của hắn.
Mộc Liên Khê trong mắt trống rỗng, vất vả nhẫn nhịn không khỏi hít thêm một hơi.
Có lẽ vì biến thành tiểu quỷ nên tuyến thể không bị đau, nhưng cơn đói từng chút tra tấn từng dây thần kinh trong cơ thể anh.
Tựa như hải thú đói mấy ngày nhìn thấy thức ăn, người lang thang trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo, tiểu quỷ không tự chủ mà đi về phía Sở Hồi Chu.
Một giây trước khi móng vuốt của anh móc vào ống quần Sở Hồi Chu, đối phương đột nhiên ngừng xào thịt bò, sau đó một màn hình sáng cao bằng nửa người xuất hiện trên không trung.
Ánh sáng từ màn hình khiến tiểu quỷ hoảng sợ đến mức vô thức rút móng vuốt lại, lui về phía sau vài bước, lưng đập mạnh vào thùng rác gần đó, khiến Sở Hồi Chu nhàn nhạt liếc qua.
Cơ thể va vào thùng rác, xua bớt cảm giác đói khát trên người Mộc Liên Khê.
Tinh thần của Mộc Liên Khê cứng đờ, lúc nhìn thấy ánh mắt của Sở Hồi Chu, anh áy náy quay mặt đi, lặng lẽ nhìn về phía màn hình sáng trước mặt anh.
Màn hình sáng là thiết bị liên lạc được sử dụng phổ biến trong tinh tế đế quốc.
Chỉ cần mang theo một chiếc vòng tay, muốn mở lúc nào cũng được.
Tin nhắn chuyển đi có thể được nhận ở hầu hết mọi tinh cầu của dị tộc và đế quốc.
Màn hình chớp động hai giây, trên đó xuất hiện một Phó quan mặc quân phục trắng, xem qua quân hàm này, hẳn là Phó quan của Sở Hồi Chu.
"Thượng tướng!" Đối phương theo quân lễ chào một cái, biểu tình như trút được gánh nặng: "Cuối cùng cũng liên lạc được với ngài."
Sở Hồi Chu "ừm" rồi lại cầm sạn lên.
"Ta đại khái còn hơn một ngày mới có thể trở lại quân đội.
Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, trong quân mọi việc vẫn như thường lệ.
Theo lời ngài phân phó, tôi đã điều động hạm đội tinh nhuệ nhất đi vòng từ khu vực thường xuyên xảy ra nhiễu loạn vũ trụ đến ngoài Hoang Tinh.
Quân dị tộc canh giữ vòng ngoài quả thực rất yếu, chúng ta đã nhanh chóng kiểm soát toàn bộ Hoang Tinh.”
Sở Hồi Chu gật đầu.
Phó quan trên màn hình tiếp tục báo cáo: “Nhưng có chút kỳ lạ, quân dị tộc vẫn đóng tại Hoang tinh, không có động thái nào khác.
Có vẻ như họ đang tìm kiếm gì đó trên Hoang tinh, hay là Hoang Tinh có thứ gì đáng giá..."
Mộc Liên Khê thầm nghĩ, đương nhiên là bọn họ đang kiếm ta.
Sở Hồi Chu cau mày, đôi mắt phượng xanh nhạt hiếm có tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng tay anh vẫn không ngừng cho rau vào nồi.
"Phái người tiếp tục điều tra.
Đàm phán với dị tộc vẫn còn hiệu lực, tạm thời đừng xung đột với bọn họ."
"Vâng, Thượng tướng!"
"Còn chuyện gì khác?"
"Không còn"
"Đúng rồi.
Cậu có biết trong canh thịt bò rau xanh ngoài muối còn nêm thêm gia vị gì khác không? Nấu cho đứa nhỏ ăn, không cần quá nhiều gia vị.”
Lời vừa dứt, Mộc Liên Khê nhìn thấy Phó quan vốn là vẻ mặt cung kính bỗng nhiên cứng đờ, sau đó chuyển sang hoài nghi nhân sinh về mấy lời mới nghe được.
"Thượng tướng, ngài...!vừa nói cái gì?"
Rau gì? Gia vị gì? Đứa nào?