Mộc Liên Khê cố nén cơn đói, háo hức nhìn Sở Hồi Chu hồi lâu, lúc sực tỉnh lại mới nhận ra Sở Hồi Chu ăn có một chén rau xanh thịt bò, ăn lâu như vậy mà mới ăn xong có một nữa.
Lúc đầu Mộc Liên Khê nghĩ canh này quá ngọt nên Sở Hồi Chu ăn không quen.
Nhưng hắn cũng không có động tới bánh quy nén bên cạnh.
Tiểu quỷ từ lăn từ trên bàn ngồi dậy, nhìn Sở Hồi Chu đánh giá một chút.
Giống như một tác phẩm điêu khắc một vị thần vô cùng tỉ mỉ, khuôn mặt mịn màng và mi mày nhẵn nhụi, ánh mắt tuấn mỹ, hệt như mấy bức tượng được cung phụng trong nhà thờ.
Đôi mắt phượng hẹp dài, hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén.
Hắn ta ăn cái món canh quá ngọt như vậy mà cũng không hề nhăn nhó.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, có thể thấy rõ ánh sáng ở phần sâu trong mắt Sở Hồi Chu có phần mờ nhạt, đường viền quanh xương mày sâu rất chặt, bóng tối ở cuối mắt cũng trở nên đậm hơn.
Mộc Liên Khê đã từng nhìn thấy dáng vẻ này khi chăm sóc viện trưởng trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện trước khi xuyên qua.
Khi đó, viện trưởng mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối, bác sĩ đã đưa tới rất nhiều giấy báo bệnh tình nguy kịch.
Ông ấy hốc hác gầy yếu nằm trên giường bệnh, khắp người gắn ống truyền nhưng luôn mỉm cười an ủi những người chăm sóc ông, hai mắt vẫn đυ.
c vì quá đau đớn, tầm nhìn luôn luôn mơ hồ.
Người ta nói Alpha trong kỳ mẫn cảm pheromone sẽ trở nên hung hãn, khó lòng khống chế ham muốn chiếm hữu Omega có tính tương thích cao với mình và tràn ngập công kích với người khác.
Để kiềm chế bản năng đã khắc sâu trong gen AO trong thế giới ABO này, đương nhiên phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Mộc Liên Khê đột nhiên thấy may mắn vì tuyến thể của mình tàn tật, ít ra không phải chịu đựng sự tra tấn do kỳ phát tình gây ra.
Có lẽ ánh mắt anh quá nóng rực, Sở Hồi Chu đột nhiên quay mặt sang một bên, vẻ mặt không rõ, chỉ có thanh âm trở nên khàn khàn.
"Hửm?"
Sừng của tiểu quỷ lại đỏ đỏ, cái đuôi đung đưa sau lưng, xoay qua xoay lại chậm rãi tiến lại gần bát canh của Sở Hồi Chu.
“Cái này của ta, phần của ngươi ở bên kia.
”
Mộc Liên Khê hướng chỗ bát canh đi tới mà dừng lại ở tay Sở Hồi Chu, dùng cặp sừng nhỏ nhỏ mềm mại xoa mu bàn tay hắn, để lại trên da mu bàn tay một vệt trắng mờ nhạt.
Mộc Liên Khê thực sự không biết làm cách nào để xoa dịu nỗi đau của Alpha trong kỳ mẫn cảm.
Thông qua cuộc trò chuyện khi nãy, Phó quan nói Sở Hồi Chu đã tiêm năm ống thuốc ức chế.
Với vẻ mặt kinh hoàng lúc nãy của Phó quan, anh đoán rằng nếu tiêm nhiều hơn, tuyến thể của hắn sẽ bị tổn thương.
Không có chất ức chế, cũng không có Omega đánh dấu, cho nên Sở Hồi Chu đành cắn răng chịu đựng.
Thấy Sở Hồi Chu hứa may quần áo cho mình mặc, đắp chăn nhung cho mình ngủ, nấu cơm cho mình ăn, thôi thì bất đắc dĩ an ủi hắn một chút vậy.
Ứng theo cách nói của người Trái Đất, mấy thứ lông xù xù có thể làm giảm căng thẳng của con người.
Trong lúc sừng của anh chạm vào mu bàn tay của Sở Hồi Chu, anh cảm giác được tay Sở Hồi Chu khẽ run lên, hơi dịch sang một bên.
Mộc Liên Khê theo sát tiến về phía trước một bước, lần này dùng cái đầu bông xù của mình ấn vào lòng bàn tay Sở Hồi Chu.
Lần này hắn không trốn nữa.
Mộc Liên Khê cụng cụng, vô tình nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của Sở Hồi Chu.
Trong lòng cười! ngốc quá.
Có phải sờ lông xù xù thấy sướиɠ lắm đúng không?