Binh lính dị tộc trong thành phần lớn đều đã rút lui, nhưng thổ dân ở đây vẫn khóa cửa, không dám ra khỏi nhà.
Chỉ trong vài con ngõ hẹp có những ánh mắt tò mò và sợ hãi lướt qua.
Không biết thính giác của ác ma có tốt hơn con người hay không, nhưng Mộc Liên Khê có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện trong ngõ.
“Người đi ở giữa là thủ lĩnh dị tộc phải không?”
“Tôi vốn không tin Omega có thể oai hùng hơn Alpha, nhưng giờ thì tin rồi.
”
“Tại sao anh ta lại mặc áo choàng?”
"Có lẽ biết mình trông xấu xí, cho nên! "
“Baba, hắn sẽ không ăn thịt trẻ con phải không?”
Mộc Liên Khê: “! ”
Bọn họ đi đến cửa hội nghị, thi thể của những binh lính dị tộc không ám sát được Sở Hồi Chu cách đây không lâu đã bị mang đi, máu cũng được rửa sạch, nhưng mùi khói thuốc súng, cơ giáp và mùi máu vẫn còn lưu lại trong không khí.
Một nửa bức tường trắng của hội trường nhuộm màu đỏ thẫm.
Trước khi Mộc Liên Khê xuyên qua, anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi, ngay khi anh vào đại học thì viện trưởng, người từ nhỏ nuôi dưỡng anh đã phải nhập viện vì bệnh ung thư.
Anh ở bênh viện chăm sóc ông gần một năm, từng chứng kiến rất nhiều ca bị thương chảy máu và tử vong trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhưng lần đầu tiên thấy cảnh tượng này cũng khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, choáng váng.
"Điện hạ, hay là phái người đi dò la trước, đề phòng lỡ! "
"Không cần, các ngươi đợi ở bên ngoài đi.
"
Thanh niên một mình bước đến cánh cửa phòng hội nghị tối om.
Phòng hội nghị chiếm diện tích không nhỏ, sau khi bước vào, đầu tiên là một hội trường trống trải, sau đó là hai hành lang ngang và dọc, nhìn không thấy tận cùng.
Nhưng đôi mắt của dị tộc có tầm nhìn ban đêm rất tốt, ngay cả khi ánh sáng xung quanh mờ nhạt, Mộc Liên Khê vẫn nhìn thấy rất rõ.
Điều kỳ lạ là ở đây rõ ràng không có dấu vết giao tranh, nhưng dường như có một ngọn lửa tràn ngập bùng cháy trong không khí, mùi khói thuốc súng nồng nặc mang theo hương vị sát phạt bừa bãi.
Mộc Liên Khê cảm giác cơn buồn nôn vừa mới áp xuống dấy lên nghiêm trọng, hô hấp thậm chí có chút không đều.
Làn da sau gáy cũng bắt đầu nóng lên, như thể có một chiếc bàn ủi in dấu lên đó.
Anh đi theo các biển chỉ dẫn ở hành lang và tìm thấy phòng hội nghị nằm trong cùng.
Cửa đại sảnh mở rộng, bên trong rải rác mấy chiếc ghế da, ngoài bàn ghế ra, không còn chỗ nào để trốn, cũng không thấy một bóng người.
Sở Hồi Chu có lẽ còn chưa đến.
Đối phương hẳn là đang ở chỗ khuất nào gần đó, sau khi nhìn thấy anh xuất hiện trong hội trường mới chịu đi ra.
Mộc Liên Khê hít sâu mấy hơi, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Cơ thể vẫn chưa thích ứng với mùi khói thuốc, ngược lại, vùng da sau gáy càng ngày càng đau, như thể một cái lốc xoáy điên cuồng khuấy động bên trong.
Anh nhịn không được đưa tay ra chạm vào sau gáy.
Xoa xoa bàn tay, không khí thoảng ra hương vị gió biển sảng khoái hòa quyện với dừa, muối biển và sương mù.
Gần đây sao lại có biển nhỉ?
Suy nghĩ của anh lái từ "làm sao để vờ như cái gì cũng không biết mà đàm phán với Sở Hồi Chu" sang vấn đề này.
Bỗng tim hẫng đi vài nhịp.
Đúng rồi, anh xuyên qua không chỉ là một cuốn tiểu thuyết tinh tế.
Mà còn có thiết lập ABO.