Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Rừng sâu núi thẳm, cỏ dại um tùm, bóng cây dày đặc, sau khi một con gà hoang màu lông sặc sỡ từ trong bụi cỏ lúc lắc nhô cái đầu ra kêu “quác quác quác” mấy tiếng thì lại tiếp tục mổ mổ đất kiếm ăn. Bỗng nhiên từ trên đầu có một hòn đá rơi xuống khiến nó bị dọa đến mức kêu thảm một tiếng, đập cánh như điên chạy loạn khắp nơi, cuối cùng đâm vào một thân cây già, chết ngất.

Bên cạnh nơi hòn đá rơi xuống chính là một vách đá không cao, ở đó có một người lưng đeo gùi thuốc, một tay víu vào khối đá nhô ra, một tay nắm lấy dây leo. Cả người hắn mặc dù dính sát vào trên vách đá, nhưng nhìn vẫn lung lay như sắp ngã.

Tiêu Dư An hiện đang lẩm bẩm lầm bầm, không muốn lầm bầm cũng không được, không nói gì đó thì hắn nhất định sẽ phải nhìn xuống dưới, thế là hắn đành nói chuyện với gốc khương hoàng trên đỉnh đầu kia: “Ngươi chính là một gốc khương hoàng, chỉ là một gốc khương hoàng, ngươi không phải nhân sâm, không phải linh chi cũng chẳng phải tuyết liên, ngươi chỉ là một gốc khương hoàng mọc rất tốt! Thế thì sao ngươi lại phải mọc ở cái loại vị trí này chứ!!”

Trên vách đá, gió nhè nhẹ thổi, những lá khương hoàng đã khô héo lay động, tựa hồ như đang trả lời Tiêu Dư An: Ông đây mẹ nó, nếu như không phải mọc ở cái vị trí này thì còn đến phiên tên ngốc nhà ngươi tới hái không?

Tiêu Dư An dốc hết sức bình sinh bò lên thêm hai mét, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng với được gốc khương hoàng kia. Hắn đem dây leo ở tay trái nhanh chóng quấn chặt lại ba vòng, dùng dây deo đỡ lấy thân thể, sau đó tay phải mò đến bên hông lấy ra xẻng sắt nhỏ. Cánh tay cùng thân thể tạo thành một đường thẳng đào gốc khương hoàng kia, xẻng đâm xuống đất mấy lần, mắt thấy sắp có thể đào ra được, đột nhiên dây leo lại đứt mất một nửa. Cả người Tiêu Dư An nhất thời bị treo trên vách núi, lắc lư hai cái.

Trong lòng Tiêu Dư An sợ hãi, bối rối dùng tay phải vịn lấy vách đá, xẻng sắt trong tay cầm không chắc, lăn xuống khe núi. Tiêu Dư An nhìn xuống một chút, cảm thấy vị trí của mình cách đáy khe cũng không cao, mà dưới đáy được đệm một lớp lá cây thông và lá cây rụng thật dày, rơi xuống hẳn sẽ không bị thương, chỉ là nếu rơi xuống thì không dễ bò lên mà thôi.

Mắt thấy dây leo sắp chịu không nổi mà đứt, Tiêu Dư An hạ quyết tâm, phát lực vọt lên nắm lấy gốc khương hoàng kia, dùng lực kéo nó từ trong đất ra. Dây leo cũng vì tác động mạnh này của hắn mà đứt lìa. Tiêu Dư An không víu vào đâu được, vội vàng ôm lấy đầu, từ trên vách đá dựng đứng lăn xuống khe núi.

Sau một trận trời đất quay cuồng, Tiêu Dư An ngã chổng vó nằm trên mặt đất, phía sau lưng là cái gùi thuốc tội nghiệp đã bị đè bẹp.

Tiêu Dư An cầm lấy gốc khương hoàng vẫn còn dính bùn đất đưa đến trước mắt lắc lắc, đắc ý cười cười, sau đó xoa bả vai bị ngã đau, nhe răng trợn mắt đứng dậy.

Lúc lăn xuống, dưới ống tay áo của Tiêu Dư An bị đụng rách, trên cánh tay bị quẹt ra mấy vết thương thật sâu, nhìn thập phần thê thảm. Chỗ này cách Đào Nguyên thôn mấy đỉnh núi, không đi mất vài ngày sợ là không thể về được.

Tiêu Dư An nhớ rõ, cách đây không xa có một gian nhà gỗ nhỏ, bình thường nếu như Trương Trường Tùng, Trương Bạch Thuật cùng hắn đi hái thuốc ở xa đều sẽ tìm đến căn nhà gỗ nhỏ dựng tạm này để dừng chân.

Tiêu Dư An lấy vải vọc lại gốc khương hoàng trong tay sau đó khập khiễng bước nông bước sâu đi về hướng căn nhà gỗ. Kết quả chưa đi được hai bước, bất chợt đạp phải cái gì đó, ngã sấp mặt xuống đất chẳng biết trời trăng mây gió gì.

“Au…” – Tiêu Dư An ôm đầu xoa chỗ đau hơn nửa ngày mới tỉnh hồn lại.

Là một người đã từng lật hơn hai trăm ba mươi ba bản tiểu thuyết mô típ tổng tài, Tiêu Dư An biết rõ cái mô típ bị ngã trong rừng sâu núi thẳm này là gì, hắn vừa quay đầu lại, y như rằng nhìn thấy bên trong bụi cỏ có một cái chân thò ra.

Ối chà, có chút kinh dị.

Chẳng biết lần này là tên xui xẻo nào đánh trận bị thương, vội vàng chạy trốn, đến cuối cùng bị thất lạc quân đội?

Tiêu Dư An lảo đảo đứng dậy, khập khiễng đi qua nhìn, đột nhiên như bị sét đánh, cứng ngắc quay người, sau đó chân giống như ngựa đang chạy trốn mà phi nước đại!

Đậu phộng áu áu áu áu!!!!!!!!

Lâm Tham Linh đâu!!! Lâm Tham Linh ngươi đang ở đâu!!! Ngươi mẹ nó đang ở đâu rồi!!!

Ngươi nếu như không xuất hiện thì sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt nam chính, ngươi có biết không a a a!

A a a!!! Tại sao lại là hắn gặp được Yến Hà Thanh bị thương hôn mê! Vì cái giống gì! Ông trời mẹ nó là đang chơi hắn phải không!!!



Editor: Gặp lại rồi, kích động ghê! Ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui