Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Trầm mặc hồi lâu, Hoàng Việt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đã sớm khuyên quận vương nghe ta, đừng đi làm chuyện tự hạ nhục dơ bẩn như bỏ thuốc hoàng thượng này, đáng tiếc Tiêu quận vương lại không tin ta. Bây giờ Tiêu quận vương là nghĩ thoáng, hay là uy hiếp ta vậy? Đáng tiếc, quá đáng tiếc, hoàng thượng không muốn gặp ngươi. Ta lại khuyên Tiêu quận vương một câu nữa, hiện tại Tiết Nghiêm và hoàng thượng đã có khoảng cách, không quyền không thế, chỉ ỷ vào Trần Ca vừa được lên chức mới có thể nói thêm được vài câu, còn phải xin Tiêu quận vương nhìn cho rõ thế cục.”

Nói xong Hoàng Việt cười lạnh một tiếng đứng dậy rời đi.

Cả mặt Tiêu Dư An đều ngơ ra, đi mở bản nhật ký của Tiêu vương gia ra xem, lại phát hiện trong bản chép tay nửa chữ cũng không nhắc đến Hoàng Việt, xem ra là chuyện không thể để lộ ra ngoài, Tiêu vương gia sợ lưu lại chứng cứ, cho nên không nhắc tới chữ nào.

Chẳng lẽ cho dù không có Lý Vô Định tranh công, Hoàng Việt này vẫn có ý định tạo phản?

“A a a a các ngươi muốn tạo phản thì tạo phản, muốn chơi quyền mưu thì chơi quyền mưu, như nào cũng được, nhưng mà có thể để ta gặp Yến ca trước có được không!!!” – Tiêu Dư An đưa tay ném nhật ký qua một bên, ôm đầu kêu rên: “Chờ một chút!”

Đột nhiên Tiêu Dư An nhớ tới gì đó, vội vàng gọi Thiêm Hương tới hỏi: “Thiêm Hương, lúc trước ngươi nói, mỗi ngày hoàng thượng rảnh rỗi đều sẽ đi tế bái?”

Thiêm Hương gật gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Hai mắt Tiêu Dư An tỏa sáng, vội vàng hỏi: “Vậy chỗ đó ở đâu?”

Thiêm Hương đoán ra ý nghĩ của hắn, bối rối, liên tục xua tay: “Tiêu quận vương à, chỗ kia ngoại trừ hoàng thượng ra, ai cũng không được phép tiến vào! Đi vào là rơi đầu đó! Tiêu quận vương, ngài đừng đánh chủ ý tới chỗ đó nữa!”

“Thiêm Hương, chỉ cần ta có thể gặp được hoàng thượng, sẽ không sao hết! Ngươi tin ta đi!” – Tiêu Dư An nói.

“Tiêu quận vương, ngài có cách gì thế? Chỗ kia thực sự chính là cấm địa đó!” – Thiêm Hương vẫn không đồng ý.

Tiêu Dư An cười nói: “Ta hát cho hoàng thượng nghe.”

“Hát… hát á?”

“Đúng vậy.” – Tiêu Dư An hắng giọng, mở miệng hát: “Sông lớn chảy về Đông a! Sao trên trời trông về Bắc Đẩu a! Hey hey hô hềy hô trông về Bắc Đẩu a!* Cái biểu tình kia của ngươi là sao hả? Ngươi đừng lo lắng, nếu cách này không được, ta còn có thể đọc điều lệ Đảng, dùng giá trị cốt lõi, ánh sáng và giá trị quan của chủ nghĩa xã hội để cảm hóa hoàng thượng!”

Tiêu Dư An còn đang kể lể, Thiêm Hương đứng ở một bên đã cạn lời.

Tiêu quận vương, ngài ấy…

Quả thật bị ngốc luôn rồi!

Phải làm sao mới ổn đây!

Tiêu Dư An vừa dứt lời, Thiêm Hương đã nức nở nói: “Tiêu quận vương, ta biết tha hương ở tại đất khách quê người rất vất vả, ngài nhất định phải kiên cường lên, đợi chút nữa nô tỳ đến thái y điện hỏi xem có thuốc an thần tĩnh tâm gì không, hai ngày này ngài nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó! Nô tỳ sẽ chăm sóc cho ngài thật tốt!”

Kết quả, cuối cùng không chịu nổi sự quấy rầy đòi hỏi của Tiêu Dư An, Thiêm Hương vẫn đưa Tiêu Dư An đến chỗ Yến Hà Thanh tế bái.

Chỗ kia vậy mà lại chính là nơi đã từng là Tế Thiên Đàn của Bắc quốc. Thiêm Hương vừa đi bên cạnh dẫn Tiêu Dư An đến nơi tế bái, vừa kể cho hắn những tin đồn đã nghe được.

Nghe đồn Yến Hà Thanh ôm thi thể người kia khóc ròng rã ba ngày, nghe đồn khi hạ táng người kia đã mặc một thân hỉ phục đỏ chói, nghe đồn thời điểm hoàng thượng tế bái, thường nói linh tinh hồ đồ những lời như là cái gì mà hồn xuyên, trùng sinh gì đó, còn từng có lần hỏi mộ bia rằng: Khi nào thì ngươi trở lại tìm ta? Ngươi nhất định có thể trở về.

“Khóc ròng rã ba ngày?” – Hô hấp của Tiêu Dư An không thuận, hắn chưa từng thấy Yến Hà Thanh rơi lệ. Tính tình Yến Hà Thanh từ trước tới nay vốn ẩn nhẫn, gặp phải khó khăn đau khổ gì thì lại càng cắn răng nuốt vào trong lòng, trong nguyên tác cũng chưa từng có biểu hiện bất cứ đau khổ vui sướng gì ra ngoài.

Thiêm Hương gật gật đầu: “Cho nên mới nói, hoàng thượng đối với người kia rất si tình. Tiêu quận vương, ngài tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc như trước đó nữa.”

Tiêu Dư An cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”

Thiêm Hương vừa thở phào, lại nghe Tiêu Dư An cười nói: “Sau này chính là chuyện tốt, lưỡng tình tương duyệt.”

Thiêm Hương: “…”

Tiêu quận vương như này chẳng lẽ là ngốc rồi sao! Hay là điên rồi! Hẳn là mất trí ha! Phải làm sao mới tốt đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui