Editor: Soup
//
*Bạch ngạch hổ
Chân!! Ôi cái chân của hắn!!
Không!! Đây không phải là chân của hắn, không phải!
Cưỡi ngựa đến mức tàn phế cái chân luôn rồi!
Cơ bắp đau nhức khiến Tiêu Dư An sống dở chết dở, vốn Tiêu Dư An định nhịn một chút rồi sẽ qua, nhưng lúc Yến Hà Thanh nắm lấy chân hắn gập hướng về phía ngực, Tiêu Dư An bị đau đến mức theo bản năng mà run rẩy cả chân.
Ngay lập tức Tiêu tổng tài cảm thấy quá mức mẹ nó mất mặt!
Yến Hà Thanh bày ra cái vẻ mặt đúng như trong dự liệu mà nhìn Tiêu Dư An, lại còn mặt lạnh mà đè chân hắn xuống, cơn đau nhức khiến Tiêu Dư An nhịn không được mà rụt rụt.
“Yến, Yến ca…” – Tiêu Dư An run giọng nói: “Đổi, đổi cái tư thế khác được không?”
Cứ mặt đối mặt mà làm như thế chắc hôm sau eo với chân hắn cũng ra đi luôn quá.
Yến Hà Thanh hỏi: “Ngươi thử nói cho ta biết coi, ngươi chịu được tư thế gì?”
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, phát hiện với cái độ bền bỉ kia của Yến Hà Thanh, hắn chẳng chịu nổi cái tư thế nào cả.
Chịu hay không chịu được để nói sau, hiện tại Tiêu Dư An phát hiện Yến Hà Thanh đang tức giận, tự biết chột dạ, vội vàng chịu thua: “Yến ca, ta sai rồi, ta không nên trộm đi học cưỡi ngựa.”
Yến Hà Thanh không nói một lời nhìn hắn, không hề có chút ý nguôi giận.
Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, nói: “Lần sau ta sẽ cẩn thận, sẽ không khiến mình bị thương nữa, ối, đau, Yến ca, đau quá.”
Nói thì nói thành khẩn như thế đấy, chỉ có điều chẳng biết đây là lần thứ mấy trăm hứa hẹn với Yến Hà Thanh, cũng không biết tiếp sau đó sẽ còn bao nhiêu lần.
Thế nhưng Yến Hà Thanh lại không đành lòng khi nghe hắn chịu thua mà kêu đau như vậy.
Yến Hà Thanh buông chân Tiêu Dư An ra, đem dục vọng của hai người đặt cạnh nhau, vừa hôn Tiêu Dư An vừa dùng tay thay cả hai giải quyết.
Tiêu Dư An bị Yến Hà Thanh hôn đến mức thở hổn hển, trong chớp mắt khoái cảm từ chỗ sâu trong thân thể kia nổ tung, nhịn không được mà cắn lên bả vai Yến Hà Thanh. Sau khi thanh lý đơn giản, Tiêu Dư An lười biếng cuộn lại trong ngực Yến Hà Thanh, kể cho hắn nghe những trải nghiệm tâm đắc khi cưỡi ngựa ngày hôm nay.
Yến Hà Thanh vừa nghe vừa xoa bóp cái chân đau nhức cho hắn, xoa xoa một hồi thì phát hiện người trong ngực không còn nói nữa, cúi đầu xuống xem, người kia vậy mà đã ngủ thiếp đi.
Yến Hà Thanh cực kỳ nhẹ nhàng thổi tắt nến, sau khi hôn một cái lên trán Tiêu Dư An, ôm lấy người dần dần tiến vào mộng đẹp.
Chẳng mấy chốc thì cuộc săn cuối thu cũng đã tới.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dư An không mặc đồ bảo hộ mà cưỡi ngựa, điều khiển ngựa lúc nhanh lúc chậm, vừa kích động vừa hưng phấn, còn đòi cung tiễn của Trần Ca đến cầm chơi.
Ở bên cạnh hắn, chỉ sợ hắn làm ra chuyện gì sơ xuất.
Suốt dọc đường đi Tiêu Dư An không nói gì nhiều, chờ đến chỗ săn bắn, Tiêu Dư An lại không chút do dự mà bắt đầu đuổi người.
Yến Hà Thanh căn dặn thị vệ đi theo Tiêu Dư An, mình thì mang bội kiếm, lưng đeo cung. Một đám tướng quân cuối cùng cũng có thể cùng đi săn với hoàng thượng đều kích động không thôi.
Một con hươu cái cực kỳ không may mắn gặp phải đám người này, nó hoảng sợ luống cuống chạy vào sâu trong rừng rậm, nhưng các tướng quân đã sớm cưỡi ngựa đuổi theo sát.
Vị tướng quân kia trông thấy thời cơ đã đến, cúi người đem cung tên kéo căng, nhắm vào con hươu kia.
Ngay trong chớp mắt hắn buông tay bắn mũi tên kia ra, đột nhiên Yến Hà Thanh cũng kéo căng cung, mũi tên theo sát, gào thét phá không mà đi.
Yến Hà Thanh vẫn luôn theo sát, âm thầm quan sát suốt cuộc rượt đuổi, mắt thấy mũi tên sắp xuyên qua bụng hươu cái, Yến Hà Thanh bắn ra một mũi tên, khí thế mạnh mẽ đem mũi tên kia đụng nghiêng, hươu cái may mắn tránh thoát, có thể chạy trốn.
Yến Hà Thanh quay đầu lành lạnh nhìn vị tướng quân kia một cái, bất chợt tướng quân kia ý thức được gì đó, vội vàng áy náy cúi đầu với Yến Hà Thanh.
Thấy tận mắt toàn bộ quá trình, Tiêu Dư An không hiểu ra làm sao, hỏi Trần Ca: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trần Ca nói: “Con hươu cái kia đang mang thai, ngài nhìn bụng nó kìa, rất to. Từ sớm hoàng thượng đã có quy định, không săn con non, không săn con mang thai, không săn thú đang nuôi con nhỏ, đối với việc săn thú chúng ta cũng rất chú ý đó.”
Tiêu Dư An hiểu ra, gật đầu.
Yến Hà Thanh cũng không trách móc vị tướng quân kia nặng nề, sau khi thu hồi ánh mắt thì đánh ngựa rời đi, một đám tướng quân cũng điều khiển ngựa của chính mình đi tìm kiếm con mồi.
Dáng vẻ Trần Ca cũng kích động không thôi, hắn đang muốn đuổi theo, thấy Tiêu Dư An nắm chặt dây cương ung dung theo sát, không khỏi cảm thấy kỳ quái, người này bình thường thích nhất là đùa giỡn ầm ĩ, sao hôm nay lại an tĩnh như thế, chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía tây rồi sao? Thế là hỏi: “Ngài không đi à?”
Tiêu Dư An sờ sờ bờm con ngựa dưới thân, cười nói: “Không đi, ta mà đi Yến ca lại phải lo lắng, cơ hội lần này khó có được, vẫn nên để Yến ca yên tâm mà chuyên tâm đi săn thôi.”
Trần Ca: “Ồ…”
Tiêu Dư An: “Lại đau răng à? Ta với Yến ca đã ở cùng nhau lâu như thế rồi, ngươi có thể tranh thủ thời gian mà làm quen chút được không.”
Nửa buổi đi săn rất nhanh đã kết thúc, có tướng quân đã lục tục đem con mồi khải hoàn trở về, không khí trên bãi săn một mảnh vui mừng, Tiêu Dư An nghĩ thầm, hẳn cũng đã đến lúc Yến Hà Thanh quay lại, cưỡi ngựa đi đến trước đám người đón hắn.
Chợt có một người cưỡi ngựa vội vã chạy về, vừa chạy vừa hô: “Hoàng thượng săn được một con bạch ngạch hổ*!!!”
Cả đám người xôn xao cùng kinh ngạc một hồi, tiếng cảm thán còn chưa dứt thì người kia lại hốt hoảng hô lên: “Hoàng thượng bị thương, mau cho người đến hỗ trợ!”
Yến Hà Thanh một mình săn hổ, quả nhiên là đã dùng hết mười hai phần khí phách cùng can đảm của thiếu niên, sao có thể không bị thương cho được? Tuy nói rằng con hổ này ngã xuống dưỡi lưỡi đao cùng cung tiễn, nhưng mà cánh tay cùng với bụng Yến Hà Thanh cũng bị móng vuốt sắc bén của nó làm cho bị thương cực sâu.
Một đám tướng quân ba phần bất đắc dĩ năm phần bối rối bảy phần thấu hiểu nhao nhao thảo luận, ngàn lần không nghĩ tới hoàng thượng thế mà cũng có lúc lỗ mãng như vậy. Nhất định là do đã lâu không được đi săn cho nên mới bị kìm nén mà bộc phát đến thế.
Mà lúc này, trong thái y điện, các thái y đang thay Yến Hà Thanh đắp thuốc băng bó vết thương thở phào nhẹ nhõm: “May mắn là không bị thương tới lục phủ ngũ tạng, nếu không thì phải cướp người từ trong tay của Diêm Vương gia rồi.”
Yến Hà Thanh để trần thân trên, tóc đen tản mát, trên băng vải trắng quấn vết thương còn rướm máu, bởi vì mất máu mà sắc mặt cùng môi đều cực kỳ tái nhợt, hắn nói: “Việc này, không thể để đế hậu biết, cứ nói với hắn là ta không có gì đáng ngại.”
Tiêu Dư An từ sau lưng thái y ló đầu ra, lành lạnh nói: “Ta đã biết rồi…”
Mắt thấy đế hậu luôn luôn trưng ra ý cười hiền hòa giờ phút này sắc mặt lại cực kỳ kém, một đám thái y thị vệ thị nữ nhao nhao cáo lui, đem nội tẩm yên tĩnh để lại cho Yến Hà Thanh cùng Tiêu Dư An.
Hai người nhìn nhau, trong nhất thời không biết phải nói gì cho tốt.
Từ trước đến nay đều là Yến Hà Thanh trách cứ Tiêu Dư An không biết tiếc thân thể, không biết tiếc tính mệnh, bây giờ người hành động cảm tính làm ra chuyện long trời lở đất lại là Yến Hà Thanh. Vị trí đảo lộn khiến hai người đều im lặng không nói gì.
Yến Hà Thanh biết lần này là lỗi của mình, mở miệng trước: “Ta không sao.”
Có điều ba chữ này lại có vẻ vô cùng yếu ớt, cực kỳ giống với vuốt hổ cắm sâu thêm vào ba phần.
Tiêu Dư An nắm tay, buông ra, lại nắm lại, lại buông ra, cuối cùng cắn chặt răng quay đầu đi.
Yến Hà Thanh thấy thế vội vàng đứng dậy đuổi theo ra khỏi nội tẩm, lại bị một đám thái y đang đợi lệnh ở bên ngoài tay chân luống cuống ấn trở về.
Màn đêm buông xuống, đây là lần đầu Tiêu Dư An không về tẩm cung của hai người nghỉ ngơi mà đi đến chỗ tẩm điện nơi nghênh đón sứ thần ngoại quốc bảo Thiêm Hương dọn cho mình một gian phòng trống.
Lần đầu xảy ra chuyện như vậy, Yến Hà Thanh bị thái y thỉnh cầu nằm trên giường dưỡng thương nào còn nhớ được dặn dò gì, đứng dậy muốn đi tìm Tiêu Dư An. Ai ngờ Thiêm Hương lại truyền khẩu dụ đến, nói là Tiêu Dư An dặn Yến Hà Thanh đừng có mang thương tích đến tìm mình. Yến Hà Thanh không còn cách nào khác, đành phải lên giường nằm dưỡng thương.
Thiêm Hương truyền xong khẩu dụ trở về, vừa vào đến sương phòng trong tẩm điện đã bị Tiêu Dư An túm lấy hỏi lung tung này nọ: “Yến ca bị thương thế nào? Thái y nói sao? Nhìn Yến ca có thấy hắn đau lắm không?”
Thiêm Hương bất đắc dĩ, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Ngài đó, rõ ràng lo lắng cho hoàng thượng như vậy, vì sao còn muốn giận hoàng thượng cơ chứ?”
Tiêu Dư An ngửa mặt nằm trên giường, đem thanh âm buồn bực nói vào trong chăn: “Không phải ta giận Yến Hà Thanh, ta chỉ đang giận chính mình thôi!!!”