Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Trong truyện tổng tài, khi có em gái ấm áp mềm mại chủ động nhào vào lòng, nhóm bá đạo tổng tài đương nhiên sẽ nhanh chóng ôm lấy, tà mị cười: “Tiểu yêu tinh, đây là do em chủ động.”

Mà Tiêu Dư An, một tổng tài, thời điểm cảm nhận được có người nhào tới, còn chủ động bắt đầu cởi quần áo của mình.

Hắn!

Hắn xoay người một cái, sau đó làm một động tác rất tiêu chuẩn, bắt lấy tay người nọ, tay còn lại ấn đầu, đem người ta quật ngã.

Quật ngã!

Sau khi quật ngã được người rồi, phản ứng đầu tiên chính là…

Cảm thấy con đường trở thành một tổng tài bá đạo đã hết cách cứu vãn!

Người bị hắn quật ngã cũng sửng sốt, thanh âm mang theo sợ hãi, nức nở khóc: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nhẹ một chút có được không?”

Âm thanh này, thật nhẹ, thật mềm, thật đáng yêu.

Vậy mà, lại là âm thanh của một cậu trai!

Tiêu Dư An vội vàng buông người ra: “Xin lỗi, xin lỗi, ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Cậu trai kia thoáng cuộn tròn: “Nô, nô tài không phải cố ý, hoàng thượng ngài đừng nổi giận.”


Tiêu Dư An ôm đầu.

Hắn đột nhiên nhớ tới hai việc.

Thứ nhất, cái tên quân vương này, mẹ nó, là đoạn tụ!

Thứ hai, lúc nãy tắm rửa Hồng Tụ có hỏi qua buổi tối có cần người thị tẩm không!

Cậu trai thấy Tiêu Dư An nửa ngày không nói lời nào thì nghĩ rằng hắn nổi giận, hoang mang rối loạn từ trên giường lấy ra một sợi dây thừng: “Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, ngài đem nô tài trói lại đi, lần trước hoàng thượng không phải nói muốn dùng thước đánh nô tài đó sao? Lần này nô tài đã chuẩn bị thước đem tới rồi, hoàng thượng?”

Đầu Tiêu Dư An lại càng đau.

Hắn biết tên quân vương thiếu niên này là một thằng đoạn tụ, nhưng mà hắn không ngờ, nó còn là một thằng S!

Lại còn mang cái bộ dáng tuyệt mỹ như này, là thân thụ tâm công sao! Này là cỡ nào khiêu chiến vận mệnh! Là cỡ nào có biện pháp! Là cỡ nào nổi trội khác người!

Thái độ kỳ lạ của Tiêu Dư An khiến cho cậu trai luống cuống, cậu tự kéo xuống áo mình, đột nhiên dùng cả hai tay hai chân quấn lấy Tiêu Dư An, quần áo rơi xuống cổ tay cậu, vai và bộ ngực trơn bóng hoàn toàn lộ ra, thanh âm cậu run run: “Hoàng thượng, nô tài muốn… muốn, van cầu người, cho nô tài đi.”

Tiêu Dư An đè lại đôi tay đang lộn xộn trên người mình, hơi hơi mỉm cười: “Không cho không cho, sẽ không cho.”

Cậu trai lập tức ngây ngốc, kinh hoảng thất thố, biểu tình có chút tan vỡ.

“Ừm? Cuối cùng cũng bình tĩnh rồi sao?” – Tiêu Dư An giống như một người anh trai tốt, dịu dàng xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó thò tay kéo quần áo của cậu mặc vào.

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị biểu tình dị thường của Tiêu Dư An dọa sợ khiến cho cứng còng tại chỗ.

“Hồng Tụ, Hồng Tụ.” – Tiêu Dư An cao giọng gọi hai tiếng, ngoài cửa tẩm cung nhoáng lên ánh nến, Hồng Tụ theo tiếng gọi đẩy cửa đi vào.

Hồng Tụ đem đèn ở bốn phía châm lên, tẩm cung lập tức sáng ngời, sau đó nàng tất cung tất kính quỳ gối trước giường hỏi: “Hoàng thượng, sao vậy? Nô tài này không hầu hạ ngài thoải mái sao?”

Tiêu Dư An cảm thấy cậu trai bên cạnh mình rõ ràng co rúm lại một chút: “Không phải, hắn làm khá tốt, do ta đột nhiên không có hứng thú nữa, ngươi dẫn hắn về đi, nhớ thưởng cho hắn.”

Hồng Tụ gật gật đầu, một lần nữa hầu hạ Tiêu Dư An nằm xuống, sau đó thổi tắt nến đem cậu trai rời đi.

Bốn phía lại lâm vào yên tĩnh, Tiêu Dư An nhắm mắt lại lại đột nhiên mở ra, theo bản năng sờ sờ bên gối muốn lấy di động, sờ một hồi mới nhớ ra, lại yên lặng thu tay về.

Tiêu Dư An hắn có tật xấu.


Lúc đi ngủ, bên người nhất định phải có tiếng hít thở của người khác. Ở hiện đại, Tiêu Dư An có thể dùng di động ghi âm lại rồi mở ra, nhưng mà ở hiện tại, hắn lại không biết phải làm thế nào.

Ý đồ đi vào giấc ngủ thất bại, Tiêu Dư An nặng nề thở dài, ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, sau khi nhẹ xoa xong, hắn quyết định ra ngoài đi dạo.

Cửa chính trong tẩm cung của hoàng thượng đều có trọng binh canh gác, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Tiêu Dư An quyết định leo cửa sổ đi.

Sau đó, hai thị vệ gác ngoài cửa sổ trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một người từ cửa sổ tẩm cung nhảy ra, lại còn ở trên cỏ lăn một vòng mới giữ vững thân hình.

Hai thị vệ nhanh chóng rút kiếm, đặt lên cổ người nọ.

Tiêu Dư An ngẩng đầu đối diện với hai gã thị vệ.

Kiếm trong tay thị vệ loảng xoảng rơi xuống đất.



Tiêu Dư An đứng lên, bình tĩnh mà gỡ cỏ dại trên đầu xuống, sau đó vỗ vỗ vai thị vệ: “Các đồng chí, vất vả, thì ra cửa sổ cũng có người canh nha.”

Thị vệ bị vỗ vai đầu gối mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Dư An kéo người lên hỏi: “Chỗ nào có ít thị vệ?”

Thị vệ run run rẩy rẩy chỉ một con đường đá nhỏ phía nam.

Tiêu Dư An vừa lòng gật gật đầu, đôi tay chắp ở sau lưng, hướng đường đá nhỏ đi tới.

Thị vệ vội vàng hô to: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngài một mình…” (1)


“Thân vô thải phượng song phi dực, một mình lang thang tự mình vui”

“Thế…” (2)

“Thương cảm Hàn Dực dữ thanh minh, lời vô ích nói ít lại được không?”

“Nhưng…” (3)

“Nhưng sử Long thành phi tướng ở, nói thêm câu nữa ta đập ngươi luôn đấy.”

**(Chú thích một chút: Anh An đang tự mình chơi đố thơ với bạn thị vệ, bắt đầu từ câu thị vệ hô to, cái này đọc raw sẽ thấy rõ hơn, chữ cuối trong câu (1) của bạn thị về là 身 – thân, ảnh nối bằng身无彩凤双飞翼 – thân vô thải phượng song phi dực. Câu (2) 可 – Khả, ảnh nối bằng可怜寒食与清明Thương cảm Hàn Dực dữ thanh minh. Câu (3) 但 – nhưng, ảnh nối bằng但使龙城飞将在Nhưng sử Long thành phi tướng ở)

Sau khi dọa cho thị vệ không dám nói nữa, Tiêu Dư An nhìn không được cảm khái một tiếng: “Ba trăm bài thơ Đường, thực sự đều là kết tinh trí tuệ a.”

Nói xong Tiêu Dư An khẽ cười đi mất lưu lại đám thị vệ xung quanh mờ mịt: “Ba trăm bài thơ đường là cái gì…”

———

Thị vệ thực sự không lừa Tiêu Dư An, con đường nhỏ phía nam này quả thực không có người, một nửa ánh trăng hiện ra trong tầng mây, ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng tỏa xuống như một tầng sa mỏng phủ lên người Tiêu Dư An.

Lúc này, Bắc quốc đang là đầu mùa đông, gió lạnh se se, Tiêu Dư An mặc ít quần áo nên có chút chịu không nổi nên quyết định quay về. Đang lúc hắn xoay người chuẩn bị theo đường cũ trở lại thì bên tai truyền đến tiếng đàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận