Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Ở trong nguyên tác, Tạ Thuần Quy chính là một tấc ngạo cốt, một sợi quân hồn cuối cùng của Bắc quốc.

Thiếu niên mười chín tuổi, có chấp nhất, nhiệt huyết, tín ngưỡng của chính mình.

Đó là, dù cho kết cục thân thể có bị vạn mã giẫm đạp, cũng nhất định không thể cam chịu để cường địch xâm phạm quốc thổ.

Tiêu Dư An biết, hiện tại muốn Tạ Thuần Quy không để ý đến việc quốc gia bị cát cứ mà đi tiền tuyến đóng quân thì so với giết cậu ta nhất định còn khó chịu hơn.

Mà lúc này nếu như mặc kệ không để ý tới man di ở biên cương, bọn chúng nhất định sẽ càng thêm hung ác, chờ đến khi Nam Yến quốc xuất binh đánh tới, nói không chừng Bắc quốc sẽ phải lâm vào tình cảnh trước sau đều thụ địch.

Tiêu Dư An nhắm mắt suy tư, cuối cùng thở dài nhận mệnh, chậm rãi nhấc mắt: “Đứng lên đi.”

Tạ Thuần Quy không thuận theo, quỳ lạy trên mặt đất: “Hoàng thượng!”

Tiêu Dư An tức giận đập ghế dựa đứng lên: “Đứng dậy đứng dậy, lãnh binh đi Bắc cương, đem thành trì đoạt lại, chúng ta không phát uy thì thực sự nghĩ rằng chúng ta dễ ăn hiếp à! Nhớ phải đùa chết bọn chúng! Đánh cho bọn chúng phải gọi ông nội bà nội! Đánh cho bọn chúng kiếp sau cũng không dám có ý đồ với Bắc quốc nữa!!!”

Trong lòng Tạ Thuần Quy run lên, hai mắt tỏa sáng: “Tạ hoàng thượng!”

Đợi Tạ Thuần Quy rời đi, Tiêu Dư An ôm lấy lồng ngực đang buồn bực chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt hắn hơi có chút tan rã, giống như là thất thần vì quá kiệt sức. Hắn từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ, trong hộp lẳng lặng đặt hai cây trâm, một đỏ một trắng.

“Vì sao lại thành ra như vậy…” – Tiêu Dư An tựa như đang nói mê mà thì thào, thanh âm khàn khàn không cam lòng.

Có một thanh âm tà ác ở trong lòng Tiêu Dư An nói ra đáp án, nhưng Tiêu Dư An không muốn nghe, một chữ cũng không muốn.

Trước đó Bắc quốc đã sớm có chuẩn bị, quân lệnh vừa hạ xuống, ngày hôm sau Tạ Thuần Quy đã có thể lên đường, chẳng qua chỉ thay đổi từ nam thành bắc mà thôi.

Trăng sáng lên cao, trong quân trướng, Lý Vô Định vì Tạ Thuần Quy mà bày tiệc rượu đưa tiễn: “Mấy ngày nữa là lần đầu tiên ngươi sẽ cầm quân đánh giặc, tặng ngươi ba câu nói, nghe chứ?” – Tạ Thuần Quy bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Lý tương quân, mời chỉ dạy, Tạ Thuần Quy rửa tai lắng nghe.”

Lý Vô Định cười yếu ớt: “Hộ quốc, hộ huynh đệ… Cẩn thận bảo vệ chính mình.”

Ánh mắt Tạ Thuần Quy kiên định: “Thuần Quy nhớ kỹ trong lòng.”

Lý Vô Định bất đắc dĩ: “Đừng đồng ý nhanh như vậy, câu thứ ba ngươi phải nghe kỹ một chút cho ta.”

“Nghe.” – Tạ Thuần Quy gật đầu thật mạnh, tựa như một đứa trẻ đang chăm chú nghe giảng, cậu chí khí tràn đầy, hào ngôn vạn trượng: “Ta muốn đạp phá toàn bộ quân trướng của man di, cắt ngang đại mạc, diệt tộc giương oai, để bọn chúng biết được kết cục khi dám xâm phạm Bắc quốc ta!”

Lý Vô Định giơ bàn tay to lớn đập lên gáy Tạ Thuần Quy: “Tuổi không lớn nhưng đầu óc lại nghĩ quá nhiều, đánh thắng rồi thì tranh thủ thời gian lăn về đây cho ta.”

Tạ Thuần Quy đang uống rượu thì bị đánh, lập tức ho khan, ho khù khụ đến mặt đỏ tía tai, không phục nói: “Ta đã mười chín tuổi!! Không còn nhỏ!!”

Lý Vô Định cười ha ha: “Ngươi còn chưa có tức phụ* nhỉ? Vậy mà còn dám cãi không còn nhỏ?”

(*Tức phụ: nàng dâu, vợ)

Tạ Thuần Quy bĩu môi: “Lý tướng quân cũng không có tức phụ, chẳng lẽ nói Lý tướng quân vẫn còn nhỏ tuổi?”

“Khặc khặc! Ỷ mình sắp đi rồi, cho là ta không dám đánh ngươi phải không?” – Lý Vô Định giả bộ tức giận, nâng bàn tay lên vờ muốn đánh Tạ Thuần Quy.

Tạ Thuần Quy không phục, cứng cổ chờ bị đánh, khi bàn tay sắp rơi xuống đầu, Lý Vô Định đột nhiên thu lực, chỉ nhẹ nhàng sờ lên đầu Tạ Thuần Quy. Lý Vô Định sang sảng cười một tiếng: “Nói thật đấy, đánh thắng xong thì nhanh chóng trở về, mọi người còn muốn mở tiệc chúc mừng ngươi.”

“Được!” – Tạ Thuần Quy nắm tay, ánh mắt nóng rực: “Lý tướng quân, cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ cùng ngài cùng nhau chinh chiến sa trường!”

“Ừm, sẽ như vậy!! Đến, uống, chờ ngươi khải hoàn trở về!” – Lý Vô Định giơ cái chén chứa liệt tửu lên, cùng Tạ Thuần Quy đối ẩm hát vang.

Thiếu niên cuồng, thiếu niên cuồng, chiến tranh nào biết hứa hẹn? Tụ tán đều là nhân duyên.

Tháng tám, tháng chín, tháng mười.

Ba tháng thoáng cái đã qua, Bắc cương liên tục truyền đến tin tức chiến sự thắng lợi, Tạ Thuần Quy quả thật không khiến Tiêu Dư An thất vọng, chẳng những đem man di đuổi ra khỏi Bắc quốc, còn đánh cho bọn chúng trực tiếp phải viết thư đầu hàng, khóc lóc cầu xin tha thứ nói không dám tiếp tục xâm lần Trung Nguyên.

Tiêu Dư An vẫn luôn phải chịu đựng kìm nén, cho rằng cuối cùng mình cũng có thể thở ra một hơi, ai ngờ một hơi này vừa mới ra được một nửa thì đã bị một tin tức tựa như sấm sét giữa trời quanh đánh xuống dọa đến mức xuýt chút nữa thì tim nhảy thẳng lên họng.

Nam Yến quốc bắc phạt!!!

Bắc phạt!!!

Yến Hà Thanh! Đánh! Đến!!! Mẹ nó chuyến này thực sự đánh đến rồi!!!

Tạ Thuần Quy còn mẹ nó ở Bắc cương chưa có trở về!!!

Chưa có trở về!!!

Tiêu Dư An cảm thấy mình thực sự muốn thổ huyết.

Cái này mẹ nó chứ không giống nguyên tác chút nào hết!!!

Đã nói là hết tháng mười hai mới bắc phạt cơ mà!!!

Vì cái giống gì mà đánh trước thời hạn cả một tháng trời!!!

Yến Hà Thanh ngươi nghĩ cứ như vậy mà thò tay xé nát Bắc quốc sao!!!

Tiêu Dư An run rẩy viết một đạo thánh chỉ khiến Tạ Thuần Quy nhanh chóng tranh thủ thời gian trở về, sau đó lại phái Lý Vô Định đi trước ngăn địch.

Tháng mười một, thiết kỵ của Nam Yến quốc đã quanh quẩn ở biên cảnh hai nước.

Trống trận đánh vang, kèn lệnh liên miên, từng tiếng chiêu cáo lấy cừu hận của gia quốc, hoa rơi lệ, chim sợ hãi.

Nhưng điều khiến Tiêu Dư An không thể ngờ được chính là, Lý Vô Định dẫn quân giằng co với Yến Hà Thanh, hai phe không ai nhường ai, vậy mà giằng co gần một tháng.

Tây Thục quốc cùng hai nước đều có kết minh giao hảo, cho nên không xuất binh trợ giúp Yến Hà Thanh, cũng không trợ giúp Bắc quốc.

Bắc quốc cũng không giống như trong nguyên tác, hoàn toàn không thể đánh lại binh sĩ của Yến Hà Thanh, những cố gắng của Tôn lão tướng quân cùng với Lý Vô Định khi thao luyện binh sĩ cũng không phải là phí công vô dụng.

Tiêu Dư An nghe được chiến báo truyền về từ tiền tuyến, đột nhiên không còn chán nản nữa, ngọn lửa vốn bị nước lạnh giội tắt cơ hồ lại ẩn ẩn cháy lên, yếu ớt nhưng lại tràn ngập hi vọng, bướng bình mà lại bất cam.

Mà mấy ngày nữa, sau khi Tạ Thuần Quy từ Bắc cương trở về, cùng Lý Vô Định liên thủ chống lại Yến Hà Thanh, nói không chừng Bắc quốc có thể chống đỡ được.



Lời tác giả:

Phát hiện có rất nhiều tiểu thiên sứ để ý đến hoàn hồn đan.

Không có hoàn hồn đan không có hoàn hồn đan không có hoàn hồn đan không có hoàn hồn đan  .

Editor: Lời tác giả cũng là spoil, mn thử đoán xem, không có hoàn hồn đan thì liệu có người phải cần đến nó không, hưa hưa.

Định làm 2 chương mà buồn ngủ quá nên  thôi, nay 1 chương thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui