Lê Lan tựa vào vai Mộ Vân Trạch, khóc ướt cả một mảnh tây trang cậu, một hồi lâu mới chịu lau đi nước mắt thút thít ngẩng đầu.
Sau đó lại cúi đầu tay chân luống cuống lấy ra hộp phấn nền, đứng lên quay lưng về phía cậu mà chỉnh trang lại.
Cậu thở dài.
Lê Lan đã chỉnh lại trang phục, khóe mắt hơi đỏ lên, nhưng đã không còn nhìn ra dấu vết vừa khóc.
Cô hít sâu một hơi, ngồi xuống đối diện cậu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta nên...Chia tay đi, chị sẽ không dây dưa với em nữa."
Hạnh phúc tới quá đột ngột, cậu có chút phát ngốc.
Lê Lan làm như không thấy, cúi đầu nói: "Chúng ta như vậy vốn dĩ chính là không đúng.
Hơn nữa chị biết trong lòng em đã không còn có chị.
Em vốn còn trẻ......!A, chị sớm nên nghĩ đến điều này."
Một năm trước.
Xuân ngày ấm, trên tán cỏ mọc nhiều nhánh hoa nhỏ.
Lê Lan mặc một thân váy dài, đang nhắm mắt nằm ở trang viên Dịch gia.
Chóp mũi bỗng nhiên có hơi chút ngứa, như là lông chim đang ve vãn ở đấy.
Lê Lan đang nhắm mắt mỉm cười oán trách nói: "Thừa Tiêu, đừng náo loạn."
Đối phương như không nghe cô nói, một tay nhẹ nhàng chế trụ cổ tay cô.
Lại đem kia lông chim di chuyển xuống cằm.
Lê Lan có chút tức giận, mở to mắt giận trừng nhìn, sau đó lại kinh ngạc.
Một thiếu niên đang nằm ở bên cạnh cô, trong tay cầm một cành cỏ đuôi chó tùy ý mà di chuyển qua di chuyển lại, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn cô.
Đó lần đầu tiên cô thấy Mộ Vân Trạch.
Đối phương mang theo nụ cười xấu xa, nói: "Mỹ nữ xinh đẹp từ đâu tới vậy?"
Lê Lan cảm thấy không ổn, ngồi bật dậy.
Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Dịch Thừa Tiêu.
Mộ Vân Trạch bỗng nhiên hứng thú nói tiếp: "Dịch Thừa Tiêu đang nói chuyện cùng với anh tôi, bọn họ chê tôi phiền, nên ném tôi ra đây."
Lê Lan không quen biết Mộ Vân Trạch, nhưng cô biết hôm nay Dịch gia có khách tới, trước mắt vị này chính là Mộ tiểu thiếu gia.
Mộ Vân Trạch ném cỏ đuôi chó, nhàn nhạt nói: "Anh tôi bảo trong hoa viên có một chị gái xinh đẹp, lại còn là một đại minh tinh.
Tôi vốn dĩ trước kia không thích nữ minh tinh.
Cảm thấy bọn họ đều đắp lên mặt một lớp phấn dày."
Tiểu thiếu gia quả nhiên là tiểu thiếu gia, nói chuyện mang theo kiểu làm càn vô lễ, so với anh trai cậu ta thì thật kém xa.
Lê Lan tức giận nói: "Thật cảm ơn cậu vì đã không thích!"
Mộ Vân Trạch nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng nói: "A, sao lại giận? Tôi còn chưa nói xong đâu.
Chị gái đây thật thiếu kiên nhẫn mà, tôi nói là trước kia, hiện tại gặp được chị, tôi quyết định xoá bỏ thành kiến ấy.
Chị lớn lên thật xinh đẹp nha."
Lê Lan càng cảm thấy người này tuỳ tiện đến đáng sợ, liền phải đứng dậy chạy đi.
Ai ngờ câu tiếp theo của cậu làm cô dừng lại, Mộ Vân Trạch nhìn xa xăm, mang theo ý cười nói: "Rất giống mẹ của tôi."
Lê Lan: "......"
Mộ Vân Trạch nhớ lại, khi hắn còn nhỏ mẹ hắn thường dẫn hắn đến hoa viên chơi cùng với các loại trò chơi phong phú.
Cái khí chất ôn nhu vĩnh viễn khắc sâu trong sinh mệnh Mộ Vân Trạch.
Nhưng Lê Lan không biết, sự tình ở Mộ gia cô ít nhiều gì cũng nghe thấy, sợ chạm vào chuyện thương tâm của đối phương, nên cô lựa chọn im lặng.
Mộ Vân Trạch cười ha ha nói: "Sao hả?"
Lê Lan không biết nên nói như thế nào với tiểu hỗn đản này.
Mộ Vân Trạch tấm tắc hai tiếng nói: "Chị gái xinh đẹp đang cảm thấy tôi thật đáng thương sao?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lê Lan không để ý đến cậu.
Mộ Vân Trạch nói: "Nếu như chị cảm thấy tôi đáng thương, thì tôi cho phép chị sờ đầu tôi đó."
Lê Lan: "?" Đây là cái người thiếu niên kỳ quái gì vậy, tư duy khác hẳn so với người thường.
Cô cũng không có nhu cầu để sờ nha!
Mộ Vân Trạch không nói nữa, trực tiếp kéo tay cô, quỳ một chân, đưa đầu cúi thấp đặt bàn tay cô lên trên, cười nói: "Sờ đi."
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà cô thật sự duỗi tay sờ tóc thiếu niên, ngược lại cảm giác đó làm cô rất thoải mái, tóc thiếu niên mềm mại, thật giống như một chú cún đáng yêu.
Cô sờ soạng một hồi, cảm thấy như vậy có chút kỳ cục, liền lấy tay ra.
Thiếu niên ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn cô, nói: "Được rồi, hiện tại chị là người của tôi."
Lê Lan: "?"
Mộ Vân Trạch nói: "Chị sờ soạng tôi, từ nhỏ ngoài mẹ tôi ra không có ai dám sờ vào đầu tôi đâu, nhưng hiện tại chị đã sờ, nên chị phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Lê Lan dở khóc dở cười, đứa nhỏ này trong giọng nói ánh mắt lại mang theo giảo hoạt cười xấu xa, cô chợt thấy trái tim mình có chút bang bang loạn nhịp, trong lòng biết này không ổn, mở miệng nói: "Cậu đừng có nghịch ngợm, anh trai cậu mà biết sẽ đánh cậu đó."
Mộ Vân Trạch chẳng hề để ý: "Anh trai mới không đánh tôi, anh ấy chưa bao giờ đánh tôi."
Anh hắn chính là anh trai tốt nhất trên thế giới này.
Lê Lan không muốn cùng cậu càn quấy, đứng lên hướng về phòng ở bước đi.
Mộ Vân Trạch đi ở sau cô, không tiếng động mà nở nụ cười, anh trai quả nhiên nói không sai, thật đúng là xinh đẹp.
Vài năm sau.
Cậu đi dự buổi họp báo của cô, cậu tặng cho cô một bó hoa thật đẹp, đêm khuya ở trong xe hôn cô thật lâu.
Cậu nói với cô: "Công chúa của em, em yêu chị hết cả cuộc đời này.
Cho dù em có chết, em vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị."
Khi nghe câu này của cậu, cô mơ hồ đã khóc thật lâu, rất lâu.
Cô sinh hoạt cũng không giống như người ngoài nhìn vào là sẽ ngăn nắp, là một cô gái hoàn mỹ, như thật ra nếu bị vạch trần, thì cô đã mang trong mình đầy vết sẹo.
Thời thơ ấu xảy ra ẩu đả với Hầu Sơn, sau khi lớn lên lại bị cha nuôi khống chế.
Lê Lan nhanh chóng lắc đầu, cô sẽ không cho một ai biết được bí mật này, Mộ Vân Trạch cũng không được.
Cô muốn đem bí mật này vĩnh viễn chôn vùi cho đến khi chết đi.
......
Lê Lan ngẩng đầu, thoát ra từ hồi ức.
Nhàn nhạt nói: "Em không cần phải xin lỗi, em khi đó tuổi còn trẻ, nên không biết gì cả."
Cậu tuy rằng không biết Mộ Vân Trạch đã nói với Lê Lan những gì, nhưng nhìn biểu hiện của đối phương, trong lòng cậu cảm thấy khổ sở.
Cậu nói: "Em có thể làm chút gì đó cho chị." Tuy rằng sự tình không phải do cậu làm, nhưng trong lòng cậu cảm thấy áy náy là thật, cậu cũng muốn đền bù cho cô cái gì đó.
Lê Lan nhìn thật sâu vào trong ánh mắt cậu, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng hết hy vọng.
Bởi vì trong ánh mắt ấy đã không còn hình bóng cô.
Em ấy đã không còn yêu cô...
Lê Lan nhàn nhạt nói: "Cái gì cũng không cần làm, em không cần cố tình trốn tránh chị." Cậu cứng đờ thân thể, rõ ràng như vậy sao? Thì ra đối phương đã sớm đã nhìn ra.
Lê Lan tiếp tục nói: "Về sau Thừa Tiêu là anh của em, chị vẫn là chị của em.
Hoặc là trước kia em đã từng nói qua, chị rất giống mẹ em, em muốn kêu chị là mẹ thì chị cũng không có ý kiến."
Mộ Vân Trạch: "?"
Lê Lan nói xong, chính mình tự bật cười.
Cô biết hạnh phúc không thể nào trường tồn mãi, vốn nghĩ sẽ có một ngày như vậy, tựa như trong tay lúc nào cũng lo lắng mà giữ chặt bảo vật sợ người khác cướp mất, nhưng đến khi thật sự mất đi, cô ngược lại, lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lê Lan đứng lên nói: "Chị phải tham gia tiệc tối, cảm ơn em đã đến tham dự cuộc họp báo.
Có rảnh gặp lại."
Nói xong, cô đẩy cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Bỗng nhiên trước mắt cậu như bị từng trận say xe, cậu ôm ngực, cảm giác trái tim kịch liệt đau đớn.
Thân thể của cậu như bị xé rách thành hai nửa, linh hồn vốn không thuộc về cậu giờ phút này đang ở sâu trong đáy lòng không tiếng động mà khóc...
- ----------------------------------------.