Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống


Tô Trì rời đi đúng 2 giờ chiều.

Cách một ngày, đám Tô Hồi Ý cũng từ Dung thành xuất phát đến thành phố tiếp theo —— Hoa Đô.

Hoa Đô nằm trong khu vực kinh tế phát triển ở vùng ven biển, là một trong những thành phố thịnh vượng nhất trong nước.

Máy bay cất cánh vào buổi trưa, buổi chiều đáp cánh ở Hoa Đô, ba người vẫn nghỉ ngơi trong ngày như bình thường, ngày hôm sau đi gặp chủ đại lý.

Ngoài khách sạn có một quầy bar ngắm cảnh đêm, sau bữa cơm chiều Chu Thanh Thành đề nghị đến đó ngồi một lúc, sau khi ba người họ ngồi xuống thì gọi mấy ly rượu trái cây.

“Không phải lần trước cậu hỏi tôi chuyện hot blogger sao, tôi có rất nhiều bạn ở Hoa Đô, cậu có muốn gặp không?”
Tô Hồi Ý đặt trọng điểm vào hai chữ “rất nhiều”: Xem ra là một vua biển cả (1) hoàn toàn khác biệt với bé ếch xanh đơn côi một mình như cậu.

“Hẹn gặp đi.” Cậu cũng muốn xem thử cảnh biển rộng trông thế nào.

Tô Hồi Ý bổ sung, “Tốt nhất là những người chuyên về rượu và đồ ăn ngon.”
Chu Thanh Thành nghi hoặc, “Nhờ họ hỗ trợ chào hàng?”
Tô Hồi Ý không đồng ý, “Sao cậu có thể lãng phí như thế.” Rõ ràng là một vùng sóng thần, mà lại mang tưới nước trong ruộng!
Chu Thanh Thành hơi nghẹn, “Vậy thì để mấy người đó làm gì?”
Tô Hồi Ý ưu nhã nâng ly, nhấp một ngụm, “Tất nhiên là để họ phát huy khả năng sáng tạo xuất sắc của họ rồi.”
Ánh đèn màu xanh lam chiếu vào miệng ly thủy tinh, phản xạ vầng hào quang nhìn xa trông rộng.

Tôn Hà Vũ chậm rãi khép hai mắt mình lại, không muốn nhìn nữa.

Cặp chân dài của Chu Thanh Thành duỗi ra lưng tựa vào ghế lấy điện thoại ra gõ chữ, “Xin cậu cất cái vẻ kệch cỡm đó lại.

Bạn tôi hẹn ngày mai gặp, nói đi, cậu tính thế nào?”
Tô Hồi Ý nghe vậy bèn dọn phong thái làm điệu làm bộ của mình vào, trình bày cho hai người, “Sở dĩ rượu côn gặp nhiều cạnh tranh trong thị trường vậy, là bởi vì nó có những sản phẩm tương tự khác thay thế, tức là nó có thể thay thế được.”
Cậu nói, “Nếu như muốn tăng cao lượng tiêu thụ mà không phải ép giá xuống, thì cần phải biến nó từ có thể thay thế được thành không thể thay thế.”
Chu Thanh Thành lạc trong sương mù, “Ý là gì, phải thay đổi thế nào?”
Tô Hồi Ý lựa chọn bao dung cho sự chả biết gì của cậu ta, “Ý là, phải làm cho người tiêu thụ cảm thấy không phải nó thì không được.”
Chu Thanh Thành nghi ngờ không thôi, “Cậu định tẩy não khách mua?”
Khóe miệng Tôn Hà Vũ giật một cái, “Người nên tẩy não là cậu đó.”
Tô Hồi Ý nâng ly “keng” một tiếng – cụng ly với cậu ta để bày tỏ sự đồng tình.

Sang hôm sau, sau khi gặp chủ đại lý xong rồi, thì cũng nắm được đại khái tình hình tiêu thụ ở địa phương.

Lượng tiêu thụ ở Hoa Đô hơi cao hơn ở Dung Thành một chút, nhưng vẫn chưa đạt được mục tiêu đề ra.

Nhóm Tô Hồi Ý tạm biệt với chủ đại lý xong, đi tìm một nhà hàng nổi tiếng dùng bữa.

Ba người họ đi sớm, đồ ăn được mang lên rất nhanh.

Đồ ăn ở Hoa Đô thiên về ngọt, nguyên liệu tinh tế, đầy đủ sắc hương vị.

Tô Hồi Ý không quên chấm công, chụp hình gửi vào nhóm gia đình.

[Tô Hồi Ý]: Buổi trưa ăn ở Bích Lãng Các! [hình ảnh]
[Tô Kỷ Đông]: Cha thấy đồ ăn không có nhiều, đừng chỉ lo chụp hình mau cầm đũa lên đi!
Tô Hồi Ý ngước mắt nhìn vào trong mâm, quả nhiên là đã bị càn quét hết một nửa.

Cậu lập tức để điện thoại xuống gia nhập vào chiến cuộc, “Tôi cảm thấy chúng ta không giống tài phiệt đời hai.”
Chu Thanh Thành rút đầu từ trong bát ra, “Vậy thì giống cái gì, cơm đời hai?”
“Hộp cơm hai tầng.” (2)
“…”
Hai người đang dùng đũa kịch liệt giao chiến trên không, điện thoại nằm trên bàn vang lên một tiếng “keng”.

Tô Hồi Ý gõ gõ thìa, đánh chuông thu binh, buông đũa cầm điện thoại lên.

[Tô Trì]: Cậu đang làm gì?
Tô Hồi Ý thoáng cái sợ đến mức tuột tay làm điện thoại lộn ngược ra sau! Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Tôn Hà Vũ, “… cậu đang làm trò gì thế?”
Tô Hồi Ý cảnh giác, “Anh hai hỏi tôi đang làm gì.”
Tôn Hà Vũ trả lời hộ cậu, “Có tật giật mình.”
Lúc này Tô Hồi Ý không có tâm trạng nhập vai với cậu ta, cầm điện thoại cẩn thận suy nghĩ ý đồ đằng sau câu nói đó của Tô Trì.

Sau đó cậu ngập ngừng duỗi một bàn chân bé nhỏ ra.

[Tô Hồi Ý]: Đang nhớ anh~
[Tô Hồi Ý]: Anh hai, anh đang ở đâu?
[Tô Trì]: Chắc là đang trong lòng cậu.

Tô Hồi Ý, “…”
Qua nhiều lần cò cưa, cả cuộc trò chuyện ngập màn hình mà không thu được một thông tin hữu hiệu nào.

Mãi đến khi Tô Hồi Ý cả đoạn đường đi trở về khách sạn cứ nghi thần nghi quỷ, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng hổi mới từ từ nhận ra —— Tô Trì chỉ đang đơn thuần hăm dọa cậu mà thôi!
Hay lắm Tô Trì, đáng để ghi lại vào sử sách.


Trải qua một đêm hữu kinh vô hiểm, hôm sau mặt trời vẫn thức dậy như mọi ngày.

Hôm nay có hẹn gặp với blogger trên mạng, Chu Thanh Thành cố tình dặn dò Tô Hồi Ý ăn diện đôi chút, đừng có act cool sai trái nữa, “Tôi nhớ trước đây cậu còn thích mặc quần tây áo sơmi kiểu châu Âu, người lúc nào cũng thở ra hơi thở quý tộc, sao bây giờ lại thành ra mộc mạc bình dị thế này rồi?”
Ánh sáng rọi vào mặt Tô Hồi Ý, “Phản phác quy chân (3).”
Chu Thanh Thành kết luận là cậu lại vớ va vớ vẩn.

Club house là do bạn của Chu Thanh Thành mở, quét mặt trả tiền.

Tôn Hà Vũ đi theo Chu Thanh Thành đi thẳng vào, cảm thán từ tận đáy lòng, “Quét mặt đúng là sướng thật đó.

Tô Hồi Ý, cậu đã từng được cảm nhận chưa?”
Sắc mặt Tô Hồi Ý nặng nề, “Đã mấy lần suýt được cảm nhận.” Cũng may là cậu gặm anh trai ăn bám.

Hai người còn lại không hiểu gì chỉ biết là rất ghê gớm, “Vậy thì đúng là đáng tiếc.”
Đi vào phòng khách, lập tức nhìn một góc hải phận thuộc sở hữu của Chu Thanh Thành.

Có tổng cộng bốn người ngồi trên ghế sa lon, hai nữ hai nam, tuổi chừng hai mươi đến ba mươi.

Chu Thanh Thành bước lên trước chào hỏi, “Giới thiệu một chút, Trà Trà, Lịch Tử và Nam Mẫn đều là chủ blog mỹ thực trăm vạn follow, anh Hữu thì là bartender nổi tiếng ở Hoa Đô.”
Tô Hồi Ý, Tôn Hà Vũ chào hỏi với họ, rồi cùng ngồi xuống, Chu Thanh Thành gọi người phục vụ mang đến ít rượu và đồ ăn vặt.

Trong phòng riêng có board game, bida, banh bàn, cả bọn chơi mấy ván, chờ đến giữa trưa sau khi dùng bữa xong thì tất cả cũng gần như đã quen với nhau, lúc này mới ngồi xuống chuẩn bị nói chuyện cẩn thận.

Đồ nhắm và rượu trong phòng đổi thành bánh ngọt trà chiều, con gái ở đây thích ăn, Tô Hồi Ý cũng thích ăn.

Trà Trà còn từ ái đẩy bánh dâu tây ngàn lớp cho cậu, “Ăn nhiều chút đi~”
Tô Hồi Ý cũng trả lễ lại, đẩy cho cô một cái egg tart, “Cậu cũng vậy~”
Tôn Hà Vũ đang bàng quan quan sát nhất thời bị hàng chữ “mẫu từ tử hiếu” vừa nhảy ra trong đầu dọa sợ hú hồn.

Ăn uống no đủ rồi, Tô Hồi Ý đặt đĩa xuống bắt đầu nói chuyện chính, “Bọn tôi mới cho ra một lô rượu côn mới, chắc Chu Thanh Thành đã nhắc với mọi người rồi.

Tình hình trước mắt là vẫn chưa có được thị trường, cần nhờ mọi người giúp đỡ.”
Lịch Tử hỏi, “Đề xuất vào cuối video về đồ ăn của bọn tôi sao?”
Tô Hồi Ý ám chỉ, “Phức tạp hơn chút nữa.”
Lịch Tử suy luận đơn giản, “Là đề xuất ở đầu và cuối video luôn?”
Mọi người, “…”
“Tức là đổi hình thức đề xuất.” Tô Hồi Ý tỉ mỉ giải thích, “Rượu côn không có sản phẩm bổ sung, nhưng lại có một lượng lớn sản phẩm thay thế, muốn tối đa hóa nhu cầu thì có thể cùng lúc tiếp cận theo hai hướng, vừa sản xuất thêm sản phẩm bổ sung, mặt khác tìm cách tránh biến thành sản phẩm thay thế được.

Có thể dùng hình thức tương tự với sản phẩm bổ sung, buff chồng buff.”
Anh Hữu vừa nghe đã hiểu, “Vậy nên điều mà chúng ta cần làm là sản xuất thêm sản phẩm bổ sung.”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Đúng vậy, xin nhờ mọi người hết đấy.”

Sau khi bàn luận xong phương án chi tiết, tất cả thêm wechat nhau, cuối cùng còn chụp chung một tấm hình để làm kỷ niệm.

Tô Hồi Ý bất thình lình kết thêm bạn mới, sau khi về khách sạn, hiếm khi đăng một bài lên vòng bạn bè để thể hiện là mình không hề cô đơn!
[Tô Hồi Ý: Cuốc cuốc~ [ hình ảnh]]
Trong vòng bạn bè, Tô Kỷ Đông, Vu Hâm Nghiên ào ào đến bấm like, ngoài ra thì hai ông anh trong nhà tuy không like, nhưng có để lại bình luận.

Tô Giản Thần: Tại sao cậu không mang balo thỏ?
Tô Hồi Ý reply Tô Giản Thần: Nhét không có vừa vali, anh ba!
Tô Đĩnh: Đang ở Hoa Đô? Gần Thủ Đô lắm á~ mau đến chơi với anh tư đi [mong chờ]
Tô Hồi Ý reply Tô Đĩnh: Được ạ.

Tô Kỷ Đông reply Tô Hồi Ý: Để anh tư dẫn con đi ăn đồ ngon!
Tô Đĩnh: Em út muốn chơi cái gì, anh tư cũng chiều theo hết~
Tô Hồi Ý còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đã nhìn thấy Tô Trì nhẹ nhàng bấm “like” một cái.

“……” Trong phút chốc cậu có cảm giác bị phân biệt đối xử khi bị bắt ngay tại trận.

Lúc này cậu đang nằm thả mình trong bồn tắm ngâm, lập tức chụp vội một tấm hình gửi cho Tô Trì.

[Tô Hồi Ý]: Anh hai, thật lòng rất nhớ anh! [hình ảnh]
Trong hình lượn lờ hơi nước, một bàn tay gầy gò dưới ánh đèn trắng đến phát sáng, giọt nước trong veo óng ánh.

[Tô Trì]: Thật lòng của cậu ngâm ra nếp nhăn rồi kìa.

[Tô Hồi Ý]: …
Tô Hồi Ý ngâm mình xong đi ra, quăng điện thoại qua một bên đi sấy tóc.

Chờ cậu tắm rửa chuẩn bị cho mình xong xuôi rồi chui vào trong chăn, mới phát hiện ra Chu Thanh Thành cấp bách gửi cho mình một đống tin nhắn ——
[Chu Thanh Thành]: Đậu má! Một đứa bạn trên mạng mới gửi cho tôi, con mẹ nó cậu nổi tiếng trên mạng rồi!
[Chu Thanh Thành]: [Liên kết – Cậu trai ăn bánh ngọt ở phố cổ Dung Thành, choáng ngợp với nốt ruồi son bên gáy!]
[Chu Thanh Thành vỗ vỗ tóc ngố của bạn và đã bị phong ấn]
[Chu Thanh Thành]: …???
Đệt! Cái gì vậy.

Tô Hồi Ý chấn động duỗi ngón trỏ ra chọt một cái vào đường link.

Màn hình vừa chuyển đã thấy một bên mặt.

Ánh sáng đầy đủ, hình ảnh rõ ràng.

Cảnh đường phố sau lưng bị bị làm mờ, người trong bức hình phanh áo khoác ra, tay cầm bánh ngọt giơ lên khiến cho cổ áo đổ xuống, để lộ cần cổ thon thả, một nốt ruồi son xinh đẹp điểm xuyết bên gáy.

Tô Hồi Ý đầu tiên là sửng sốt một giây, tiểu yêu tinh từ đâu xuất hiện thế này… sau đó mới nhận ra, ồ~ thì ra là mình.

Cậu hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, nhanh nhanh chuyển sang chọt Chu Thanh Thành.

[Tô Hồi Ý]: Chuyện gì thế lày (3)?
[ Tô Hồi Ý vỗ vỗ bả vai Chu Thanh Thành cũng đồng thời cởi bỏ phong ấn]
…Chu Thanh Thành diễn cũng trọn vai phết!
[Chu Thanh Thành]: Phố cổ ở Dung Thành vốn là vị trí chụp ảnh hot hít trên mạng, có rất nhiều người đến chụp ảnh.

Chắc là có người chụp được ảnh cậu bán lên mạng, trên mạng lại lén truyền ra để tăng lượng truy cập, không ngờ là sẽ hot.

Suy nghĩ đầu tiên của Tô Hồi Ý: Sớm biết kiếm tiền dễ vậy, thì cậu còn đi bán rượu làm gì!
Sau đó cậu xuống xem bình luận bên dưới, rồi nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó đi.

Chẳng biết đây là trang web gì, mà cư dân mạng có người còn để lại lời nhắn, hỏi “có muốn hẹn không”!
Thế này có tính là đang tơ tưởng mình không? Tô Hồi Ý suy nghĩ trong hai giây, quyết định không hiểu lắm nhưng vẫn nói cho anh hai mình biết.

[Tô Hồi Ý]: Anh hai, em đến bẩm báo đây!
[Tô Hồi Ý]: [Liên kết – Cậu trai ăn bánh ngọt ở phố cổ Dung Thành, choáng ngợp với nốt ruồi son bên gáy!]
[Tô Trì]:?
Nhân khoảng thời gian Tô Trì đang tự mình xem đó, Tô Hồi Ý lại giở bài viết đó ra, bắt đầu lướt xem bình luận bên dưới.

Người bình luận có nam có nữ, có người đơn thuần khen cậu đẹp, cũng có người nói lời th0 tục, ví dụ như người hỏi “có muốn hẹn không” trước đó.

Tô Hồi Ý lướt sơ vài cái, chợt dừng mắt tại một bình luận nọ:
“Có thiếu anh trai không nào? Có muốn anh đến thương cưng không”
Trong lòng Tô Hồi Ý thầm tự nhủ, ai chứ cậu là không bao giờ thiếu anh trai! Anh trai của cậu đã sắp mọc lan như cỏ dại đến nơi.

Cậu chụp màn hình comment đó lại rồi mở khung chat ra, đúng lúc đó Tô Trì cũng đã xem xong bài viết, trả lời cậu:
[Tô Trì]: Vớ va vớ vẩn, report đi.

[Tô Hồi Ý]: Đang làm đang làm.

[Tô Hồi Ý]: [hình ảnh] anh hai, còn có người hỏi em có thiếu anh trai không này! Có phải định lay động bảo tọa của anh không?
Khung chat chìm vào im lặng.

Một hồi sau ——
[Tô Trì]: Đi mặc thêm đồ.

Tô Hồi Ý không hiểu sao tự nhiên cua khét như vậy.

Hơn nữa cậu vừa tắm rửa xong đã lập tức chui vào chăn ngay, người đã nóng hừng hực.

[Tô Hồi Ý]: Sao vậy ạ?
[Tô Trì]: Trời lạnh rồi.

Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trì: Nên cho Vương thị phá sản.

Sau 0 giờ vẫn còn cập nhật~ chương sau về chơi nhà với anh tư!
[Một dòng sông quê]
Tô Trì: Sau này có ai tơ tưởng cậu, nhớ đến trình báo cho tôi.

After.

Tô Hồi Ý: Anh hai! Báo ——
Tô Trì nhìn cậu hai giây, sau đó bất đắc dĩ dang hai cánh tay ra.

__
(1) vua biển cả: 海王, hải vương, chỉ những người hay thích thả nhiều người cùng một lúc.

Kiểu như người ta bắt cá hai tay, còn vua biển cả thì quang lưới bắt.

(2) “Tôi cảm thấy chúng ta không giống tài phiệt đời hai.”
Chu Thanh Thành rút đầu từ trong bát ra, “Vậy thì giống cái gì, cơm đời hai?”
“Hộp cơm hai tầng.”
Gốc:
“我觉得我们不像富二代.”
周青成从碗里拔出头, “那像什么, 饭二代?”
“饭袋.”
Đại loại là:
“Tôi cảm thấy chúng ta không giống phú nhị đại.”
Chu Thanh Thành rút đầu từ trong bát ra, “Vậy thì giống cái gì, phạn nhị đại (袋)?”
“Phạn đại (代).”
Chữ đại 代 này và đại 袋 này đều có phiên âm là /dài/, nhưng đại 代 là thế hệ, còn đại này 袋 là túi, bao, gói.

Vì để có liên quan với mấy câu trên, nên tui edit là “hộp cơm hai tầng”.

(3) Phản phác quy chân: 返璞归真
Giải nghĩa: Ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ.

Xuất hiện lần đầu trong tác Tam Quốc Thư – Tề Thư Tứ: Quân Tử viết “Xúc tri túc hĩ, quy chân phản phác, tắc chung thân bất nhục.”
Tạm dịch thành: Mới lĩnh ngộ được tri thức mới đã thấy đủ sẽ không có bản lĩnh làm nên nghiệp lớn, ngược lại người có thể sống tốt cuộc đời bình thường, vậy mới xem như thành công.

Nguồn:.

(3) chuyện gì thế lày: gốc là 咋肥四 (zǎ féi sì) đồng âm với 咋回事 (zǎ huí shì), nghĩa là sao thế này, chuyện gì vậy.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui