Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống


Khi về đến Tô trạch thì sắc trời đã tối.

Xe dừng cửa nhà, bên cửa có hai ngọn đèn sáng, không khí lành lạnh, ánh đèn sưởi ấm người.

Tô Trì xuống xe xách vali, Tô Hồi Ý liền biến ngay phía sau hắn, như một con robot hút bụi biết tự quét tìm đường.

Đường vào nhà lát đá, không kéo vali được, Tô Trì phải xách trong tay, cánh tay hằn gân xanh.

Hắn đi được một nửa thì dừng lại, cạch một tiếng nặng nề phát ra, cái vali sắp nứt được đặt xuống, “Cuối cùng là cậu mang cái gì về đấy?”
Tô Hồi Ý tự biết đuối lý, “Tình yêu vẫn luôn nặng ký.”
Ánh mắt Tô Trì nhìn cậu tối sầm, “Bây giờ tôi đang phải gánh chịu phần nặng ký đó.”
Tô Hồi Ý thấy mừng thay cho hắn, “May là trước đó anh đã gánh bớt một phần rồi.”
“Ha ha, vậy thì tôi may mắn quá nhỉ.”
Đi vào trong nhà, hai vợ chồng Tô Kỷ Đông còn chưa ngủ.

Vu Hâm Nghiên đang ngồi trên ghế sa lon xem tivi, nghe được tiếng động bèn quay đầu lại, “Tiểu Ý đã về rồi?”
“Thưa mẹ con mới về.” Tô Hồi Ý lay nhẹ Tô Trì, ra hiệu hắn thả hành lý xuống, “Con mua quà lưu niệm về cho cả nhà nè.”
Vu Hâm Nghiên quay đầu kêu má Ngô gọi Tô Kỷ Đông xuống lầu, sau đó đến gần xem Tô Hồi Ý mở vali.

Khóa kéo của vali đã căng đến biến dạng, Tô Hồi Ý kéo hai lần không được, ngón tay đã đỏ cả lên.

Khóe miệng Tô Trì giật một cái, ngồi xổm xuống đè mạnh xuống nắp vali  dùng sức kéo một cái —— roẹt, mở.

Nắp vali bật ra như vỏ trai, để một đống bao lớn bao nhỏ này nọ bên trong.

Tô Hồi Ý phân chia từng cái từng cái một, “Cái này cho mama, cái này cho papa, còn của anh ba này, má Ngô, tài xế Lâm.

Anh hai với anh tư con đã đưa trước rồi.”
Đúng lúc đó Tô Kỷ Đông xuống lầu đi tới, vừa ló đầu nhìn đã lập tức kinh sợ, “Nhiều thế!”
Vu Hâm Nghiên cầm lọ Sương Hoa Tuyết (1) tinh xảo, vui vẻ hài lòng, “Tiểu Ý có lòng, từ xa vậy mang về.”
Tô Kỷ Đông vỗ vỗ đầu cậu, “Mệt mỏi rồi, mau đi lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.”
Sau khi chia của xong thì vali trống hơn phân nửa, Tô Hồi Ý tự xách lên lầu, Tô Trì không nhanh không chậm đi theo phía sau cậu.

Đi tới đầu cầu thang lầu hai, cửa phòng bỗng nhiên mở.

Tô Giản Thần từ trong cửa phòng đi ra, nhìn thấy hai người thì hơi giật mình một chút, sau đó nói, “Cậu về rồi à.”
Tô Hồi Ý nghĩ thấy tranh thủ đưa quà luôn, lại mở vali ra tại chỗ, “Anh ba, em có quà cho anh nẻ.”
Tô Giản Thần “hả?” một tiếng rồi đứng yên đó.

Sau đó hắn nhìn thấy Tô Hồi Ý lôi ra một con gấu trúc bông bông xù xù, đứng lên nhét vào trong ngực mình, “…”
“Cho anh ba con gấu.”
Tô Giản Thần thẹn quá thành giận, “Ai thèm cái này!”
“Vậy em để cho anh tư…”
Tô Giản Thần lập tức xách con gấu trúc nhanh chóng xoay người đi vào phòng, ầm! – một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.

Động tác gọn gàng liền một mạch.

Trong hành lang yên tĩnh, Tô Hồi Ý quay đầu hỏi Tô Trì, “Vì sao anh ba nổi giận vậy?”
Tô Trì mặt không đỏ tim không đập, “Bởi vì chú ấy thích thỏ hơn.”
Tô Hồi Ý bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ngủ ở nhà cảm giác chân thật hơn ở bên ngoài, Tô Hồi Ý đẩy một giấc thẳng đến hừng đông, khi xuống lầu thì mọi người trong nhà đều đã dùng xong bữa sáng rồi.

Hôm nay là cuối tuần, cả nhà không ra ngoài.

Tô Hồi Ý ăn xong bữa sáng bị Tô Kỷ Đông gọi lại, “Tiểu Ý, cha có việc muốn nói với con.”
Hai người ngồi xuống ghế salon, Tô Kỷ Đông mở miệng, “Con tốt nghiệp đã mấy tháng, cũng gần như nên đi làm rồi.

Trước tiên thì đi thực tập ở tổng bộ tập đoàn nhà chúng ta một thời gian, sau này rồi mới chuyển chính thức, con thấy thế nào?”
Tô Hồi Ý đáp ứng, “Dạ được ạ.”
Cậu thì không có vấn đề gì, dù sao thì cũng không thể cứ ở nhà làm một con mọt gạo được.

Nhưng thân phận của cậu lại hơi nhạy cảm, Tô Kỷ Đông không để ý, chỉ là không biết Tô Trì sẽ nghĩ như thế nào.

Tô Kỷ Đông nghiêng đầu ra hướng ngoài sân vườn kêu Tô Trì một tiếng, “Tiểu Ý nói chịu đi làm kìa, thằng hai con vào đây sắp xếp cho em con đi!”
Tô Trì từ ra sân vườn đi vào, dừng ở rìa ngoài phòng khách, nhìn Tô Hồi Ý đang cách mình mấy: “Chịu đi làm?”
Tô Hồi Ý vội vàng bày tỏ tấm lòng, “Để chia sẻ muộn phiền với papa và anh hai!”
Lúc này Tô Kỷ Đông vẫn còn ở đây, Tô Trì chưa gấp nói chuyện khác, xoay người đi lên lầu, “Đi lên đây.”
Lầu ba Tô trạch có một phòng làm việc, chứa đựng rất nhiều tư liệu của công ty, bình thường chỉ có Tô Kỷ Đông và Tô Trì đi vào.

Từ sau khi Tô Hồi Ý xuyên đến thì đây là lần đầu tiên cậu đi vào phòng làm việc này, được trang trí hoàn toàn bằng gỗ mang đến hơi thở trầm lắng, cả một mảng tường được dùng làm kệ sách, hơn một nghìn quyển sách được xếp ngay ngắn gọn gàng, hiển hiện ngọn nguồn Tô gia.

Bàn học bằng gỗ lim dựa lưng với cửa sổ, trên thảm nhung hình tròn đặt một chiếc sofa hình vòng cong, trên cái bàn tròn nhỏ bên cạnh đặt một mô hình quả địa cầu.

Tô Hồi Ý liếc nhìn, “Anh hai, anh để hả?”
Tô Trì đang tìm tư liệu trên kệ sách đằng sau ghế sofa, “Sao cậu biết?”
“Rất hợp với khí chất của anh.” Thư ký của anh nói, chất lừ.

Trong không khí vang lên một tiếng cười giễu khe khẽ.

Hai tệp tài liệu bị ngón tay mang vết chai mỏng rút ra, Tô Trì đặt tài liệu lên bàn, “Đầu tiên là tìm hiểu các vị trí trong công ty đã.”
Tô Hồi Ý cầm lấy cẩn thận lật xem, giọng nói của Tô Trì vang lên bên cạnh, “Hôm qua cha đã giao cho tôi, bảo tìm cho cậu một công việc không quá vất vả, tốt nhất là áp lực không cao, đồng nghiệp đơn thuần, môi trường yên tĩnh, đông ấm hè mát…”
Tô Hồi Ý sững người.

Ngữ điệu Tô Trì chầm chậm, “Cậu xem, đó là vị trí nào?”
Má ơi… có gì là giống đi làm đâu, rõ ràng là đổi chỗ khác làm mọt gạo mà.

Tô Hồi Ý chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Chắc là đi làm bảo vệ giữ cửa dưới hầm xe.”
“…”
Trong phòng làm việc vang lên tiếng giấy lật rào rao.

Tô Hồi Ý lật tung quyển tài liệu, cuối cùng rơi ánh mắt xuống hàng “thư ký chủ tịch”.

Tô Trì theo ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn sang, thái dương thoáng giật, “Đó là công việc của Tiểu Tần.”
Ồ? Tô Hồi Ý lấy lại tinh thần, thế không phải càng tốt hơn sao!
Đầu tiên là gạt Tiểu Tần ra, rồi thay vào đó, cuối cùng là để cho Tiểu Tần qua làm việc bên cạnh mình.

“Anh hai, em có thể làm thư ký của anh, sau đó để Tiểu Tần làm thư ký của em.”
Tô Trì cười gằnr, “Tiểu Tần đã làm sai điều gì? Phải gặp cảnh…”
Giáng chức.

Đáy lòng Tô Hồi Ý âm thầm nói tiếp.

Tô Trì, “Lưu vong như thế.”
Tô Hồi Ý, “…”
Cuộc thảo luận liên quan đến chức vị kéo mãi đến bữa trưa vẫn chưa ra được kết luận.

Má Ngô đứng cạnh bàn múc canh, Tô Hồi Ý nhận một bát rồi sang tay đưa cho Tô Trì, thái độ ân cần, “Anh hai ăn ạ.”
Tô Trì nhận, sắc mặt không đổi.

“Tiểu Ý đúng là rất bám anh hai.” Tô Kỷ Đông cười nói.

Tô Hồi Ý đúng lúc đó nhận bát thứ hai, nghe vậy thì ngại ngùng cười, trong ánh mắt dạt dào mong chờ của Tô Giản Thần, bưng bát về chỗ của mình, vùi đầu húp một cái, “Rột~”
Tô Giản Thần hừm một tiếng quay đầu trở lại.

Tô Trì bên cạnh ghé mắt.

Mấy đôi đũa đan xen kẽ qua lại trên bàn ăn, Vu Hâm Nghiêm gắp một cục thịt kho tàu bỏ vào trong bát Tô Hồi Ý, “Tiểu Ý chuẩn bị đi làm nhỉ, vào vị trí nào rồi?”
Tô Hồi Ý ngậm thịt kho tàu ngước mắt liếc sang Tô Trì, hắn quét mắt lại một cái, “Đừng hòng mơ tới.”
Tô Kỷ Đông, “Hửm? Sao vậy, hai đứa vẫn chưa bàn bạc xong sao?”
Tô Trì, “Nó muốn làm thư ký chủ tịch.”
Ánh mắt ước ao của Tô Hồi Ý tìm đến Tô Kỷ Đông…
“À, vậy thì đúng là không được.” Tô Kỷ Đông vô tình dập tắt ảo tưởng của cậu, “Làm gì có em trai nào đi làm thư ký cho anh mình chứ? Thư ký là loại hình công việc phục vụ, việc lớn thì hỗ trợ quyết sách, nhận lệnh truyền lệnh, chuyện nhỏ thì bưng trà rót nước, lái xe chặn rượu, chắc chắn là không hợp.”
Cọng tóc ngố thoắt cái gục xuống.

Cả bàn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, “…”
Tô Kỷ Đông đổi giọng, “Vậy không bằng làm trợ lý đi, trợ lý cho chủ tịch, ngồi trong văn phòng, giúp đỡ nhận giấy tờ, truyền lời này nọ.”
Cọng tóc ngố từ từ ngẩng lên…
Mi tâm Tô Trì giật một cái, “Con biết rồi.

Vậy tạm thời cho cậu thử việc trong thời gian hai tháng, làm không tốt thì chuyển cậu đi.”
Tô Hồi Ý giơ tay lên cam đoan, “Sẽ làm tốt, sẽ làm tốt.”
Cuối tuần thoáng một cái đã qua, thứ hai lại phải đi làm.

Tô Hồi Ý mặc chính trang, áo sơ mi trắng nhét vào trong quần tây, bên ngoài khoác áo vest màu đen vừa người.

Trước đó cậu mặc chính trang đều để đi tiệc rượu, tông màu thiên nhạt, kiểu dáng hợp mốt, còn như bộ hôm nay thì là lần đầu tiên được mặc.

Vừa ra đến phòng khách, ánh mắt của mọi người đã cùng nhau chuyển đến.

Mắt Tô Kỷ Đông sáng lên, nói liên tục hai tiếng “không tệ”, “Nhìn trưởng thành hơn trước rồi đó.”
Chính trang màu đen làm nét ngây ngô trên người lắng đọng lại, làm nổi bật lên đôi phần tự tin phấn chấn.

“Thật không?” Tô Hồi Ý đi tới trước mặt cấp trên mới ra lò của mình, “Anh hai thấy thế nào!”
Cấp trên mới ra lò từ trên cao nhìn xuống, “Tại sao áo sơmi của cậu lại căng ra thẳng băng như thế?”
Tô Hồi Ý hơi có một tí mắc cỡ, “Em sợ nó chạy, cho nên…”
Huyệt thái dương Tô Trì đột ngột gồng lên, ngắt ngang lời cậu, xách cậu lên đi về phía phòng vệ sinh.

Để lại sau lưng là Tô Kỷ Đông và Tô Giản Thần đang hai mặt nhìn nhau.

Đi vào phòng vệ sinh, Tô Trì buông tay mặt vô cảm, “Kéo ra, không được nhét vào bên trong… bên trong gì đó.”
Tô Hồi Ý vừa kéo ra nhét vào lại, vừa hỏi, “Lỡ như nó chạy ra thì làm sao ạ?”
Tô Trì, “Thì cậu hít một hơi thật sâu.”
“Lớn tiếng kêu anh đến giúp?”
“Rồi tự mình dùng bụng kẹp nó lại.”
…! Tô Hồi Ý hứng chịu chấn động dữ dội.

Cậu chỉnh lại vẻ bề ngoài của mình xong,  theo Tô Trì trở về phòng khách.

Tô Kỷ Đông hỏi một tiếng “sao vậy”, Tô Trì vẻ mặt tự nhiên nói bừa, “Cậu ta muốn đi vệ sinh.”
Tô Kỷ Đông có một chút không tin lắm, “Làm sao con biết em nó “muốn”?”
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.”
Tô Kỷ Đông không còn gì để nói.

Lúc này thời gian cũng gần đủ rồi, bốn người cùng nhau ra ngoài đi làm.

Tô Giản Thần phụ trách một số chi nhánh của tập đoàn, không làm ở tổng bộ, Tô Kỷ Đông thì có hẹn gặp nhau với chủ tịch một tập đoàn khác, được tài xế Lâm đưa đón, còn lại Tô Trì và Tô Hồi Ý là chung đường.

Tô Trì thì là tự mình lái xe, hôm nay có thêm một Tô Hồi Ý, hai người đứng trước xe nhìn nhau trong chốc lát.

Tô Trì, “Cậu đứng trước cửa ghế điều khiển làm gì?”
Tô Hồi Ý nhập diễn rất nhanh, “Làm trợ lý, em đứng tiễn anh đi làm.”
Tô Trì từ chối, “Tôi sợ cậu tiễn tôi lên đường.”
“…”
Xe một đường lái về công ty, sau khi chạy vào hầm để xe xong Tô Trì còn tiếp tục chạy vòng vòng xung quanh, Tô Hồi Ý tri tâm, “Anh hai đang tìm chỗ đậu xe?”
Tô Trì còn tri tâm hơn cậu, “Đang quan sát hoàn cảnh làm việc của cậu sau này.”
Chỏm tóc ngố của Tô Hồi Ý vèo cái đứng lên, “Anh hai không thể đối xử với em như vậy!”
Tô Trì de xe vào chỗ, sau khi tắt máy nhấn cọng tóc ngố của cậu xuống, “Xem biểu hiện của cậu.”
Hai người vào thang máy trực tiếp lên lầu mười hai là lầu cao nhất, cửa thang máy mở ra, Tô Hồi Ý bước vào hành lang quen thuộc.

Văn phòng thư ký ở gần cửa thang máy, khi hai người đi ngang qua thì cửa đang rộng mở, Tiểu Tần đã ngồi bên trong.

Nhìn thấy hai người, cậu ta đứng lên nói, “Tô Đổng, Tô tiểu thiếu gia, chào buổi sáng hai vị.”
Tô Trì ngừng lại, đánh giá phòng làm việc của cậu ta vài lần.

Tô Hồi Ý nhỏ giọng hỏi Tô Trì, “Sau này em phải ngồi chung một văn phòng với thư ký Tần ạ?”
Tô Trì liếc cậu, “Tầng này chỉ có hai phòng làm việc, không thì ở đâu?”
“Em không thể chung phòng với anh hai sao?”
“Rồi tôi chia nửa bàn chủ tịch cho cậu ha?”
“…” Tô Hồi Ý cẩn thận hồi tưởng, “Không phải anh còn một cái bàn trưng quả địa cầu sao?”
Tô Trì không hề bị lay động, chỉ nói với Tiểu Tần, “Cậu thu dọn thêm một bàn làm việc nữa, bắt đầu từ hôm nay cậu ta là đồng nghiệp của cậu.”
Tiểu Tần không nhiều hỏi, trực tiếp đi làm, “Đã rõ thưa chủ tịch Tô.”
Trong văn phòng thư ký có hai cái bàn làm việc trống dành để tài liệu, Tô Hồi Ý thấy Tiểu Tần đang dọn, cậu cũng không tiện đứng xem, chạy đến dọn cùng.

Tô Trì liếc mắt nhìn hai người một cái, rồi quay đầu rời đi.

Tiếng bước chân từ từ đi xa, Tô Hồi Ý cùng Tiểu Tần ôm mấy xấp tài liệu sang một kệ sách khác.

Lòng cậu thầm nói như vậy cũng tốt, có thể thu hẹp quan hệ với thư ký Tần, âm thầm lặng lẽ đào người đi.

“Thư ký Tần, tôi nên làm gì?”
“Khi nào có công việc, chủ tịch Tô sẽ dặn dò ngài.”
Lần nào Tô Hồi Ý nghe thấy cậu ta tôn xưng cũng thấy tê hết cả da đầu, “Bây giờ tôi là trợ lý chủ tịch, là đồng nghiệp với anh rồi, anh có thể gọi thẳng tên tôi.”
“Như thế không thích hợp.” Tiểu Tần suy tư vài giây, “Nhưng mà có thể gọi ngài là trợ lý Tô.”
“Vậy cũng được.” Tô Hồi Ý cảm giác khoảng cách hai người vừa xích lại gần nhau hơn, cậu thăm dò, “Anh cảm thấy con người tôi thế nào?”
Tiểu Tần hình như có hơi kinh ngạc, có điều vẫn trả lời rõ ràng mười mươi, “Trợ lý Tô là người rất tốt, tính cách cũng tốt.”
Tô Hồi Ý thoải mái, “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy anh rất tốt, tôi rất mong chờ được làm việc cùng anh.”
“Cảm ơn đã nâng đỡ.”
Thu dọn xong bàn làm việc, Tiểu Tần phải vào văn phòng chủ tịch báo cáo công việc, bèn bảo Tô Hồi Ý cứ ngồi chơi trước một lúc.

Cậu ta đi về phía cửa văn phòng chủ tịch, sau khi gõ cửa hai tiếng thì đẩy cửa đi vào, “Chủ tịch Tô.”
Tô Trì đang ngồi đằng sau bàn làm việc nhìn máy tính, hắn thấy cậu ta đi vào bèn hỏi, “Tình hình thế nào, cậu ta có nói gì với cậu không?”
Tiểu Tần trả lời, “Trợ lý Tô cùng tôi thu dọn bàn làm việc, lúc này đang đợi ngài phân công việc.

Cậu ấy không nói gì với tôi, chỉ hỏi tôi thấy cậu ấy thế nào?”
Mày Tô Trì hơi cau.

Tiểu Tần nói tiếp, “Cậu ấy còn nói cảm thấy tôi rất tốt, mong chờ được làm việc cùng tôi.”
Trong văn phòng chợt có một khoảng lặng.

Sau đó, Tô Trì nói, “Gọi cậu ta vào giúp tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch Tô.”
Hai văn phòng nằm cạnh nhau, Tiểu Tần đi không tới một phút Tô Hồi Ý từ cửa bước vào, “Anh… chủ tịch Tô.”
Tô Trì ngồi sau bàn, do ngược sáng nên khuôn mặt đẹp trai hiện lên đôi phần lạnh lùng.

Tô Hồi Ý dừng lại, “…có chuyện gì ạ?”
Ánh mắt Tô Trì quét về phía bàn gỗ lim bên phải văn phòng, “Tự dọn bàn đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh trôi: Em muốn ngồi chỗ cái bàn gỗ lim có quả địa cầu nóng bỏng á.

Tô Trì: Cậu muốn cũng nhiều nhỉ.

Bánh trôi: Em thích thư ký Tần, thư ký Tần thích em.

Tô Trì: …đi dọn bàn đi.

[Trong bụng: Tiểu Tần không đủ thận trọng, tạm thời vớt bánh trôi về đã rồi tính sau.]
Giội giội dung dịch trắng, tóc ngố nhỏm lên cao cao~ xin tưới tóc ngố bé bé xinh xinh [quỳ.gif]
__
(1) Sương Hoa Tuyết: 雪花霜, Tuyết Hoa Sương.

Tra gg thì ra hũ này của Lancôme:
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui